(MiTake) Anh ơi (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình nơi mà cậu từng luôn muốn trở về sớm nhất giờ lại là nơi cậu cảm thấy ngột ngạt đến tận cổ. Nhìn qua đồng nghiệp cười đùa bàn về lúc về sẽ cùng gia đình đi chơi và ăn gì đó vào ngày hôm nay lòng cậu bỗng trầm xuống.

Đau thật

Cứ nghĩ đến gương mặt của kẻ đó, em trai cậu dành cả yêu thương nuôi lớn. Giờ đây lại là kẻ khiến cậu rơi vào vực sâu địa ngục.

_ Này Hanagaki, hôm nay lại muốn tăng ca à

Trưởng phòng nhìn thấy đống hồ sơ trên bàn cậu thầm giật mình. Này là lôi ra mấy cái kế hoạch của năm sau làm luôn chứ đùa. Bộ cậu ta tính sắp tới nghỉ dài hạn hay gì mà làm bán mạng đến mức này.

_ Dạ chắc là vậy

Cậu thấy biểu cảm đấy của sếp mình thì kẽ ngượng ngùng. Ông thở dài rồi khuyên Takemichi nên về nghỉ ngơi đi, nói cậu cứ làm kiểu này hoài xem các đồng nghiệp khác sẽ rất ngại.

Môi cậu khẽ mím lại khi nghe, đôi mắt xanh hơi cụp xuống hiểu ý tứ trong lời nói. Cậu cố gắng nở nụ cười bảo bản thân đã biết rồi.

_ Itto san, em làm nốt điều khoản này rồi sẽ tan ca ạ

Trưởng phòng thấy cậu cũng là một thanh niên cầu tiến ngoan ngoãn nên vỗ nhẹ vào vai cậu cho việc trả lời của mình. Mấy đồng nghiệp khác cũng thở phào một hơi, ít ra kẻ cuồng việc cũng bị nhắc nhở rồi.

Thế là Takemichi chậm rãi thu dọn khi đến giờ tan ca, như bao ngày cậu rời khỏi công ty bắt chuyến xe buýt trở về nhà mình.

Về đến nhà, cậu có vẻ chần chừ một chút để mở cửa vào trong. Cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm đi vào.

_ Nay thật hiếm anh về đúng giờ Michi..

Vừa vào đến nhà, cậu đã thấy em trai mình ngồi trước thềm chờ đợi. Cảm giác rùng mình dạy dọc cả cơ thể cậu, Takemichi cố sức áp chế nỗi sợ của bản thân mà nhìn thẳng vào Manjiro.

_ Ừm...nay anh làm hết việc sớm nên về.

Hắn nghe anh trả lời khẽ nghiêng đầu cười tươi rạng rỡ. Khiến cho cậu có cảm giác những chuyện xấu hắn đã làm với cậu chỉ là giấc mơ. Rồi bỗng áp lực ập đến thân thể cậu, khiến cậu đập mạnh người vào cánh cửa. Âm thanh gầm thật lớn, cậu bị chấn kinh một phen.

_ Chứ anh không trốn khỏi em đi, em đang rất mong tung mấy đoạn video xinh đẹp của anh lên mạng đấy. Em luôn muốn tuyên bố cho mọi người biết rằng anh là thuộc về em..thuộc về Manjiro này.

Hắn điên rồi, tại sao lại có thể nói ra những lời như vậy. Đứa em trai đáng yêu của cậu, người mà luôn là cái đuôi nhỏ đi theo sau cậu. Đứa em trai hay làm nũng đáng yêu đâu rồi, kẻ biến thái trước mặt này là ai đây..

_ Hức....em sao lại đối xử với anh như vậy.

Manjiro thấy cậu vành mắt cậu đỏ hoe đầy đau lòng lên tiếng, tâm hắn khẽ đau nhói tuy vậy nhiều hơn hết là ham muốn chiếm hữu. Vốn dĩ thứ hắn muốn cũng không phải thành em trai ngoan của cậu. Hắn muốn là người đàn ông của anh trai mình, đem cậu giam cầm tại một nơi chỉ hắn biết. Giờ thì chưa được, hắn chưa có đủ quyền lực đến như vậy.

_ Vì em yêu anh. Sao anh lại cứ hỏi mấy câu vô ích này. Thôi thì làm việc khi anh về đi, nhanh lên Michi em không thích đợi

Cậu hiểu gì sắp tới, đôi tay khẽ run lên từng chút một cởi đi bộ đồ trên cơ thể. Rồi hắn lại cười xấu xa bảo chừa lại chiếc áo sơmi đó, và không cởi tất và giày ra. Takemichi cũng làm theo và phát hiện như thế này còn xấu hổ hơn cả khi cởi sạch.

Cậu giương đôi mắt tức giận liếc qua khuôn mặt đang say mê ngắm nhìn kia. Thật sự cậu không thể nào chấp nhận được cái sự điên rồ này tiếp nữa. Hay là cứ trốn đi, chạy đến vùng quê nào đó không ai biết cậu làm lại cuộc đời này..

_ Mông anh căng hơn trước rồi, chắc do em xoa bóp nó mỗi ngày chăng

Manjiro luồn tay qua lớp vãi mỏng bóp lấy trái đào to tròn này cảm thán. Cậu nghe đến xấu hổ không dám trả lời, lấy tay che mặt mình lại.

Cái gì đây

Vô tình Manjiro nhìn thấy vết son môi trên cánh tay áo, hắn thét kinh bắt lấy cánh tay cậu đầy bạo lực. Biểu cảm điên tiết lên của hắn thật đáng sợ, cậu cố gắng giải thích là mình vô tình quẹt trúng thôi. Chuyện này rất bình thường mà

_ Một tên như anh, lại qua tìm phụ nữ làm gì. Bị em làm đến rên rỉ như một con đ*, đến rên la còn dâm biết bao. Anh sinh ra là để nằm dưới thân thể đàn ông rồi Takemichi

Bốp

Lời nói sỉ nhục của hắn làm cậu nổi giận mất cả khống chế nên đấm vào mặt hắn. Cậu thì thở dồn dập vì tức đến nghẹn ngực, còn Manjiro biểu cảm không tin được. Takemichi chưa bao giờ đánh hắn, từ nhỏ dù là hắn có làm sai cũng chưa từng đánh hắn một lần nào. Giờ thì vì một con đàn bà nào đó mà đánh hắn.

Rốt cuộc chính Manjiro là người không hiểu vấn đề ở đây là gì.

Chỉ là sau đó hắn vung tay lên đập mạnh đầu Takemichi vào tường, sức mạnh của cả hai vốn dĩ đã rất chênh lệch. Nên từ đầu cậu một dòng máu đỏ lăn xuống bắt mắt, hình ảnh trước mắt cũng bắt đầu nhòe đi.

_ Hức...đau...đau...hic...

Sau lại là cơn đau từ đỉnh đầu, chỉ thấy thân thể cậu bị nắm tóc lôi đi đầy đau đớn. Manjiro lại không hề thương xót, miệng lại luôn lẩm bẩm thứ âm thanh hiện tại cậu không tài nào nghe rõ..

" Không thể mất được....không thể được"

Hôm đó âm thanh gào thét đau đớn vang mãi trong căn phòng ngủ của Manjiro. Từng tiếng nức nở cầu xin hắn nhẹ nhàng đến đau thương. Cho đến khi chỉ còn lại âm thanh vụn vặt không còn hơi sức nào cả.

Hình ảnh hai thân thể trần trụi áp lấy nhau đến không còn kẽ hở. Lại nhìn kĩ sẽ thấy một kẻ điên cuồng ôm chặt người con trai yếu ớt, tất cả đều tỏ ra ham muốn của hắn. Chỉ tội cho cậu nước mắt khóc đến khô cạn chỉ có thể đổi lấy một tình cảm méo mó bạo lực từ người cậu yêu thương còn lại trên cõi đời này. Thân thể đau mười lần thì tâm lại đau vạn lần.

_ Michi à....em sẽ kiếm việc làm nuôi anh. Nên anh không cần phải gặp mấy người đó nữa đâu...

Nói rồi ánh mắt hắn nhìn về phía đôi chân xinh đẹp ấy đầy mưu tính. Cậu thì đầu óc lúc này vốn đã không minh mẫn, chỉ thút thít nằm gọn trong lòng hắn...

Vốn là cho anh thêm thời gian, nhưng mà em lại là kẻ không có tính nhẫn nại rồi. Tất cả là lỗi của anh đó Takemichi..em yêu anh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net