PN : TRÒ CHƠI LÚC NỬA ĐÊM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, tên quỷ đó nói với cậu sẽ cho cậu thêm một cơ hội. Hắn nở nụ cười trầm thấp, ghé vào tai cậu. Trong khi tay hắn siết lấy eo cậu không ngừng đưa đẩy...

_ Ah.... dừng lại..... dừng... Hic.... Ah... Ah.. Ah..

Sanzu khẽ liếm môi mà nhìn người bên dưới mình, không ngừng khóc lóc. Thật tội nghiệp làm sao con mồi bé nhỏ của hắn.

Sau trận làm tình như thường lệ, Sanzu dùng bàn tay với những chiếc móng đen dài sắc bén khẽ vẽ vui đùa trên lưng cậu. Hắn thích thú với cơ thể đầy mồ hôi của cậu, cùng với những nhịp thở khó nhọc. Càng hứng tình hơn khi bên dưới đang chảy ra tinh dịch hắn tặng cho cậu. Nhìn bao nhiêu lần cũng thấy hấp dẫn.

Sanzu đặt trên giường cậu một chiếc chìa khóa màu vàng, nói rằng khi cậu bước ra khỏi cửa phòng này trò chơi sẽ bắt đầu. Luật lệ vẫn như cũ, và lần này không có vòng tròn bảo vệ. Trong tòa lâu đài này, mỗi tầng sẽ có một cây đuốc, nếu cậu bị tắt nén có thể chạy đến đó thắp lại. Chìa khóa hắn đưa cậu sẽ giúp cậu mở được bất cứ cánh cửa nào, nhưng nhớ chỉ được xài một lần thôi. Cửa thoát ở đây nằm ở đại sảng cuối cùng.

_ Ngươi được lợi gì

Takemichi gương mặt đỏ ửng, tới giọng nói cũng khàn đặc, tức giận nhìn hắn. Cậu không tin hắn dễ dàng tha cho cậu như vậy. Nếu không suốt 12 năm qua, hắn đã không ám ảnh cậu đến bây giờ.

Sanzu cười khục khặc bảo nếu cậu bị hắn bắt lại thì chỉ đút cho cậu "ăn no" thôi, sau lại tiếp tục trò chơi. Hắn vừa nói vừa nhìn cậu bằng ảnh mắt dâm tà, vì hắn đang muốn tìm sự kích thích nên mới nghĩ ra trò này.

Cậu nghe đến run rẫy cả người một phần vì tức giận, một phần vì sợ hãi. Nhưng mà hiện tại có khác gì đâu, đến đêm hắn cũng đè cậu ra cưỡng hiếp. Ít ra đây cũng là cơ hội duy nhất của cậu sao. Takemichi sau một hồi do dự thì đồng ý.

Sanzu đương nhiên biết cậu đồng ý rồi, hắn trêu đùa nói vào tai cậu " Chúc em may mắn" cũng không quên bóp mông cậu xoa nắn có lúc đánh lên đó tạo ra âm thanh bốp bốp vang vọng

_ Đừng.... biến thái... ưm..

Đến khi thấy cậu khó chịu, mông cũng đỏ lên hắn mới cười cười, đứng lên mà đi ra khỏi phòng.

Trò chơi chính thức bắt đầu là sau khi Takemichi cố gắng ép cơ thể mình đứng dậy. Mặc kệ sự nhếch nhác của bản thân, cậu mặc quần áo mình vào. Vớt lấy chìa khóa, cùng ngọn nến Sanzu để lại tiến hành trò chơi. Takemichi không muốn nghĩ nữa, liền mở cánh cửa bấy lâu nay giam cầm cậu bước ra.

Một hành lang đen tối dài vô tận

Trong thật giống với mấy lâu đài ma ám cậu xem trên phim. Takemichi khẽ nuốt ực một tiếng, bước chân đầu tiên ra bên ngoài. Cậu luồn chìa khóa vào một sợi dây xong rồi đeo lên cổ mình, cậu nghĩ thế là an toàn nhất.

Takemichi giữ chặt ngọn nến với ánh sáng yếu ớt, từng bước đau nhức mà đi. Mọi thứ đều yên tĩnh, âm thanh duy nhất chỉ có là tiếng bước chân cậu. Michi vừa đi vừa quan sát nơi cầu thang dẫn xuống là ở đâu. Đến khi quái nào một cơn gió lướt qua, cậu liền xoay lưng bảo vệ ánh lửa trong lòng mình. Lại không biết một bàn tay len lỏi vào bóp nát ngọn lửa yếu ớt đó. Ánh sáng liền biến mất.

Cậu hoảng sợ khi biết cái gì sắp đến sau  30 giây, liền như một kẻ điên chạy tìm ngọn đuốc Sanzu có nói. Nhưng hắn lại không hề gợi ý vị trí của nó. Đến khi 30 giây dài đằng đẵng trôi đi. Takemichi cảm nhận cơn lạnh lẽo từ từ áp sát lấy mình. Một thứ phi nhân loại cùng sức mạnh áp đảo đè cậu vào tường. Hắn liếm vào tai cậu, giọng điệu chê bai

Mới được 1 tiếng thôi, bé con lại bị bắt rồi. Nên nói em chơi tệ hay thèm muốn ta đây.

Cậu sợ hãi, nước mắt theo đó cũng chảy dài.

_ Xin ngươi,... Đau lắm...tha ta lần này thôi.. A... A... A.. A

Trong khi cậu cầu xin hắn, Sanzu đã kéo quần cậu xuống dưới chân. Đem cái của mình vào chơi cậu, không ngừng nhấp lên đẩy cậu phải nhón chân mình rên rỉ đầy xấu hổ.

Phạch...❤️.. Phạch

Thứ âm thanh ám muội đó vang lên khắp cả hành lang. Hoà vào tiếng rên của hai kẻ một sung sướng đến sảng, còn lại là vụn vặt đầy đau đớn.

Sanzu kéo mặt cậu chôn ở bức tường ra, do ma sát một bên má đỏ cả lên. Hắn liền thương tiếc mà đưa cái lưỡi đỏ như máu của mình liếm lên. Lại từ từ mò qua miệng cậu chen vào rãnh tiến hành nụ hôn chiếm đoạt.

_ Hức.... Hức.... kho.... đu.. cứu...ah....hic...hic..

Vị trí của mấy ngọn đuốc ở cuối hành lang đó Michi à, chơi game phải tìm hướng dẫn nha....

Hắn chơi đùa cậu đã thì nói câu đó, rồi như thương tình hắn chỉnh quần áo lại cho cậu. Mặc thứ đang chảy giữa hai chân cậu. Vui vẻ bế cậu xuống cuối cùng hành lang nơi ngọn đuốc sáng ở đó. Nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống đầy cưng chiều.

Mông vừa chạm đất Takemichi đã khẽ rên lên vì đau. Thật sự cậu còn đủ sức để thắng được trò chơi này với hắn không. Takemichi đôi mắt tràn ngập sự hoang mang.

Chúc em may mắn lần nữa nào

Hắn hôn lên trán cậu, nói lời chúc nhưng với cậu khác gì lời trêu chọc. Sau hắn liền hoà người vào bóng đêm.

Takemichi bất động ngồi ở đó đến tận một lúc sau, mới từ từ đứng lên thắp lại nến của mình. Cậu bây giờ còn gì nữa, chỉ có thể tiếp tục chơi cái trò đầy bất công này.

Không hiểu cậu may mắn, hay tên quỷ khốn kiếp kia chán chơi cậu rồi mà hiện tại Takemichi đã vượt qua được 12  tầng thành công. Cậu giữ vững ngọn nến tiến bước đến đại sảng. Nơi cánh cửa to lớn trước mắt. Sự tự do của cậu, thế giới đầy màu sắc lúc trước.

Đôi chân cậu bước càng lúc càng nhanh đến đó, cậu nhìn xuống chìa khóa trên cổ vẫn an toàn. Trong bụng liền dâng lên niềm vui sướng, bây giờ chỉ cần mở khóa cửa này nữa thôi là cậu thoát ra khỏi đây rồi.

_ Michi.... Cứu em... Michi.... Huhuhu

Tiếng khóc làm cậu cứng cả người, cậu xoay đến hướng âm thanh ấy. Đồng tử của cậu giản ra, bày tỏ sự kinh hoàng của bản thân. Trước mắt cậu là lồng giam, một cậu bé 6,7 tuổi đang đưa tay về phía cậu khóc lóc cầu xin đầy nước mắt. Đó là cậu bé nhỏ cuối cùng, cậu đã không thể cứu thoát... Cũng là sự ân hận vô cùng của cậu.

Takemichi đứng giữa hai ranh giới cứu thoát bản thân hoặc mở cửa cho cậu bé Shu ngày nào. Cậu đau đầu vì sự lựa chọn. Đôi mắt cậu đỏ ngầu và tràn đầy nước nhìn về cậu bé.... Nếu cậu chạy đi cậu sẽ lại tự do, nhưng hình ảnh này sẽ ám ảnh cậu vĩnh viễn.

_ Michi huhuhu... Sao anh không cứu em.... Sao lại là anh được tự do.... Tại sao.... Tại sao.... Michi.... Sao anh không cứu em huhuhu

Ngày xưa là cậu vô lực cứu đứa trẻ đó, còn bây giờ nó chả khác gì là một lựa chọn. Cậu biết mà, tên quỷ quyệt đó làm gì dễ dàng như vậy.

Takemichi cười khúc khích như kẻ điên loạn đi đến chỗ đứa trẻ khi xưa đang khóc kia. Cậu bắt lấy tay đứa bé mà đưa chìa khóa cho nó.

_ Tao thua rồi.... Mày thắng....

Đứa trẻ kia cũng biến mất sau đó
Sanzu liền xuất hiện sau lưng, hắn ôm cậu vào lòng mình. Nụ cười điên cuồng của hắn vang khắp cả lâu đài. Cậu nhắm mắt mình lại đầy mệt mỏi dựa vào cơ thể lạnh giá của hắn ta.

Michi lần sau lại chơi nữa nha

P/s : Nghe bảo mọi người đang ôn thi hả, nên viết tặng mấy bé đó. Thi tốt nha








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net