(SeiTake) Cô bé Quàng Khăn Đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi là một nhóc sói lương thiện , bé năm nay đã 10 tuổi rồi. Món ăn bé thích nhất là món bánh táo ở nơi con người hay làm. Nhưng vì bé là một người sói, chỉ cần lộ tai hay đuôi con người sẽ đuổi đánh. Đôi khi còn lấy đá ném vào bé đau lắm.

Nên bé chỉ có thể ăn các loại trái cây ở trong khu rừng. Nhưng không sao, bé có một người chị gái dễ thương, chị ấy giấu thân phận giỏi lắm nên cũng thường mang đồ ăn về. Chị thường bảo bé nhất định phải cẩn thận con người.

Takemichi nằm lên đùi chị, đầu bé nghiêng khó hiểu. Bé thấy con người đâu mạnh như họ đâu, chỉ do bé còn nhỏ nên mới bị ăn hiếp thôi. Chờ bé lớn lên thì làm gì con người nào đụng được bé.

_ Con người họ có thể không mạnh, nhưng lòng dạ tụi nó sâu lắm Michi à. Tốt nhất em thấy tên con người nào phải nhớ tránh xa. Đặc biệt nhìn em chằm chằm hiểu không.

Michi ngoan ngoãn gật đầu, hai má phúng phính cọ vào đùi chị làm nũng. Chiếc đuôi sói nhỏ phía sau không ngừng phe phẩy. Chị gái cười cười tiếp tục xoa đầu bé, làm Takemichi rất thích luôn.

Một hôm, bé đang ngồi ăn táo thì thấy bóng dáng của con người, Michi vội núp xuống, đôi mắt tò mò khẽ nhìn sau bụi cây, là một cô bé mặc đầm trắng và quàng khăn đỏ rất bắt mắt. Mà cậu không hiểu sao cô bé ấy cao hơn cậu gấp hai lần, còn mang đôi cao gót đỏ. Bé nghĩ vậy là chị gái quàng khăn đỏ rồi. Điểm thu hút bé nhất phải là hương thơm từ chiếc giỏ trên tay cô gái ấy.

Michi lén lút đi sau cô gái , bé chỉ là muốn xin ít bánh thôi chứ không hại ai đâu. Bé đi theo chờ chị ấy mỏi chân ngồi nghỉ ven đường. Cô ấy đặt chiếc giỏ bên cạnh, lợi dụng thời cơ bé liền từ phía sau mò tay vào trộm bánh. Bé tự hào khi trộm được mà không bị phát hiện. Cầm được chiếc bánh táo thơm ngon, liền vội vàng chạy đi.

Bé chạy một chút là đến gốc cây sồi lớn, Michi ngửi ngửi mùi thơm của bánh, bé thèm lắm luôn. Hai tai cùng đuôi cứ run lắc liên tục. Bé hạnh phúc cắn một miếng, hai má liền phồng lên nhai nuốt.

_ Ngon quá à...

_ Thích đến vậy?

_ Ừ, bé thích lắm.... Ủa.. Ủa..???

Bé sợ sệt ngước lên , hai đôi mắt xanh nhìn nhau. Chỉ là đôi mắt xanh của cô gái ấy nhạt màu hơn. Michi mê mẩn trước vẻ xinh đẹp của cô ấy, mà sao trên gương mặt lại có một vết bỏng. Michi nghĩ chắc chị gái này đã chịu đau lắm. Không nhịn được liền vươn tay xoa má cô gái.

_ Chị ơi, còn đau không Michi xoa xoa cho chị nha.

Cô ấy giật mình, tránh đi. Rồi lần nữa quan sát kẻ trộm trước mắt. Là một con sói con nhỏ, trông có vẻ vô hại. Và lúc này bé cũng nhận ra người trước mắt. Chả phải là cô gái lúc nãy bé ăn trộm bánh sao, bé liền sợ òa khóc. Hai tay cầm lấy nửa miếng bánh còn lại, lon ton chạy đến.

_ Hic.. Chị ơi.. bé biết sai rồi... Chị đừng đánh bé nha.huhu...

Cô gái tự dưng cảm thấy có lỗi, dù rằng mình là người bị hại. Cô ấy bất giác xoa đầu cậu, nở nụ cười hết sức xinh đẹp làm Michi cuốn theo quên luôn mình đang mít ướt.

_ Sói con tên gì

_ Takemichi ạ, nhưng chị xinh đẹp gọi em là Michi được rồi ạ. Còn chị tên gì

_ Seishu..

Cô gái cưng nựng hai má phúng phính đáng yêu. Cô cười hỏi bé, có biết ăn đồ ăn là phải trả tiền không.

_ Michi biết sai rồi,... Michi không có tiền, bé đi bắt thỏ con thay cho chị được không?

Cô gái lắc đầu bảo không cần, bé mím môi hỏi chị muốn gì để bé trả nợ lại, chứ thiệt bé không có tiền. Cô gái giả suy nghĩ một chút. Sau đó lại xách bé lên ôm vào lòng.

_ Bé giúp anh, liếm thứ này đi

Anh??? Bé còn chưa kịp thông suốt câu vừa rồi của chị gái xinh đẹp này. Đã thấy chị ta kéo váy mình lên. Michi giật mình khi thấy dưới tà váy trắng lại có thứ lớn như vậy. Nhưng mà chị là con gái sao lại có vật này. Bé hoang mang lắm, ngớ mặt nhìn chị ta.

_ Chị ơi, chị là anh hả????

_ ừ, đúng rồi

_ Vậy sao anh lại mặc váy

Anh ta cười bảo vì anh mặc đẹp, bé cảm thấy đúng nên gật gật đầu thấu hiểu.

Bé nghiêng đầu hỏi anh muốn bé liếm thứ gì. Thì Seishu đặt bé xuống bên dưới chỉ vào dương vật của mình, với nụ cười chín phần dụ dỗ.

_ Nếu bé làm tốt, anh sẽ cho bé thật nhiều bánh. Chịu không bé cưng.

Michi nghe đến được cho nhiều bánh bé liền tin tưởng anh trai xinh đẹp trước mắt. Nhưng mà bé vẫn không biết làm sao, Michi ngước lên nhìn Seishu lắc đầu bảo bé không biết làm cái này.

Anh ta không nói gì đứng lên, lấy hai tay kéo vạt váy trắng phía trước lên. Rồi bảo Michi cầm lấy thứ đó của mình. Tưởng tượng như bé được ăn kẹo cây vậy. Nghe vậy thì Michi hiểu, vì bé từng được chị cho ăn kẹo cây rồi.

Bé tiến đến hơi dè dặt cầm lấy thứ đó của anh, bé tự hỏi chỗ này ấm quá vậy. Bé cố gắng bắt chước động tác ăn kẹo mà bắt đầu liếm quanh, lâu lâu gặm gặm nó.

_ Ah.. Michi.. đừng gặm sâu quá... Ah..

Bé thấy mặt anh Seishu đỏ bừng, lại trông rất thoải mái nữa. Bé nghĩ chắc mình đang làm tốt, càng nhiệt tình hơn.  Michi sau đó còn ngậm tất cả vào bên trong. Bé lấy lưỡi lộng quanh, khiến Seishu sướng đến không tin được.

_ A. Ah.. Anh.. ơi, tự nhiên... ưm.. cây bự ra rồi.

Michi hốt hoảng khi thứ bên trong miệng bé đột nhiên phình to lớn, làm hai má bé phồng ra trông thấy. Bé đành phải nhả ra, đôi mắt ngây thơ nhìn anh.

Lúc này, Seishu chỉ cảm thấy bên dưới trướng đến đau. Anh thở dốc nói với Michi, kêu bé đến đây. Bé nghe theo, đi đến bên anh. Seishu cười đẹp đến mức bé mê mẩn, lợi dụng lúc đó anh cởi chiếc quần bên dưới của bé.

Bé phát hiện bên dưới mình lạnh lạnh nhìn xuống, thấy Seishu cởi quần bé. Lám lộ chỗ nhỏ nhắn sạch sẽ cùng cái mông mềm mại tròn tròn. Michi hờn giận

_A... Sao anh cởi quần em.. Kì cục quá... A.. A

Seishu không đáp trả, anh xoay người bé lại. Giữa lấy phần eo nhỏ, trực tiếp đi vào nơi chưa từng bị xâm phạm.

_ Oa...a..đau quá... Michi không muốn... Huhuhu... đi ra... Huhu.

Bé đau đến khóc la toáng lên, nhưng anh trai xinh đẹp kia vẫn tiếp tục đẩy hông. Mỗi một cú thúc đều làm bé đau đến rướn người. Bé muốn bỏ chạy, nhưng eo lại bị anh siết chặt, dù chân bé có quẩy đạp thế nào cũng không thoát. Còn bị anh nhấc bổng lên đâm chọt, Michi uất ức bị ăn hiếp đến thảm luôn..

_ Huhuhu... Ah..Michi không ăn bánh nữa đâu.... anh Seishu tha cho bé đi mà, ah... Huhu

_ Ngoan, một chút nữa thôi..

Seishu được vào sâu bên trong nơi khít ấm nóng bao bọc cậu bé của mình. Sướng đến phát run người, sao dễ dàng buông tha được.

Thế là bé sói được anh trai quàng khăn đỏ đ* đến ná thở. Đến khi anh ta xoay bé lại đối diện mình. Mặt bé đã ướt đẫm nước mắt. Seishu yêu thương hôn lên trán bé, bảo sắp xong rồi. Còn dịu dàng nói bé ôm mình không sẽ bị ngã phía sau mất...

Ba tiếng sau trôi qua, bé biết mình bị lừa rồi vì anh có ngừng đâu. Được một lần lại một lần.

_ Hức... Hức.... ưm... ưmg... Seishu nói dối.. Michi không thích... A.... anh... nữa đâu huhuhu

_ Lần nữa thôi ah...anh hứa mà....

..Michi mơ thấy bản thân bị bắt nạt đến thảm, bé hoảng sợ tỉnh lại. Nhận thấy mình đang ở trong ngôi nhà lạ lắm. Không phải là hang động nhà bé.

_ Michi tỉnh rồi à, muốn ăn gì không.

Bé nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp cười hiền dịu. Đoạn ký ức bị cái khuôn mặt thiên sứ này làm loạn cơ thể bé tái hiện lại hoàng chỉnh. Bé sợ vội lui vào góc giường xù lông cả lên. Anh ta là bắt cóc bé rồi. Cảm thấy cổ mình đang đeo gì đó bé nhìn xuống, là một chiếc vòng cổ.

_ Oa.. Michi muốn về nhà... Oa.. Chị ơi cứu Michi với...

Anh thấy bé vậy, liền đến ôm bé mặc cho Michi hoảng sợ cắn lên tay mình. Seishu xoa đầu bé trấn an bảo là bé bị anh làm bị thương rồi nên anh mới dẫn bé về nhà chăm sóc. Sau khi bình phục sẽ cho bé về nhà mình.

_ Thật hả

Bé hai mắt to tròn chớp chớp mắt nhìn anh, Seishu gật đầu bảo thật chứ. Michi lại ngây thơ tin lời anh lần nữa, bé thấy anh bị bé cắn đến chảy máu mà không tức giận liền áy náy. Bé vươn chiếc lưỡi nhỏ ra liếm liếm vết thương cho anh thay lời xin lỗi..

_ Cảm ơn em Michi

Seishu dùng ánh mắt cưng chiều nhìn bé sói của mình. Sau lại ôm cậu vào lòng.

Cục cưng của anh, tìm được em rồi

P/s :

Mọi người thông cảm nhưng tôi quyết định là xóa fic "Cổ tích" tôi nghĩ mình nên có 1 fic về những câu chuyện ngắn H thôi. Tôi hơi tham nên tạo ra nhiều fic mà nhìn nhiều tôi lại nản.

Michi vì 10 tuổi nên tôi gọi là bé nha

Seishu thật ra cũng mới có 12 đến 13 tuổi gì thôi =))))













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net