Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nương theo ánh trăng bên ngoài, tôi tò mò hỏi "Sao cậu lại ra đây, Izana. Chẳng bây giờ phải cậu nên ở trên giường sao?"

"Bị thức giấc nên tôi ra ngoài hóng gió chút. Kazumi cũng vậy à?"

"Tôi không ngủ được. Cậu hút thuốc?"

Tức giận khi thấy điếu thuốc trên môi người kia, tôi giơ tay cầm lấy điếu thuốc rồi dập tắt nó. Gương mặt non choẹt của cậu không hợp với hình ảnh này đâu.

Izana mặc cho tôi làm càn, miệng hơi cong lên, ánh mắt hình như dịu dàng hơn "Khó tính quá đấy, Kazumi."

"Đây là tốt cho cậu. Kẹo mút hết rồi đúng không, để mai tôi mua thêm."

Cái tên này, tôi không biết trước kia cậu sống như thế nào. Nhưng đã đến nhà tôi ở thì tôi không thể để mặc cho cậu tàn phá cơ thể của mình được.

Đưa cốc sữa mình vừa pha cho Izana. Nhìn cậu ấy ngoan ngoãn ngửa cổ uống một ngụm. Tôi ngồi xuống bệ cửa sổ gần đó, vẫy cậu ta ngồi ở bên cạnh.

Đợi đến khi cậu ấy ngồi xuống, tôi đắp chăn cho cả hai. Vươn tay chạm đến gần gương mặt của Izana, đầu ngón tay mát lạnh của tôi xoa nhẹ bên huyệt thái dương "Mát xa như vậy có thể giúp cậu dễ ngủ hơn đấy."

Izana hơi híp mắt lại, trong họng ưm một tiếng, cúi người hưởng thụ sự phục vụ này. Giống như con mèo ngoan kêu rù rù hạnh phúc được chủ nhân vuốt ve cưng nựng. Hai chúng tôi ngồi sát nhau, hơi thở hòa cùng đối phương.

"Kazumi thật tốt bụng."

"Vừa rồi còn trách tôi khó tính cơ mà. Bây giờ đã nịnh rồi."

"Tốt bụng như vậy, nên Kazumi mới để một người xa lạ như tôi ở trong nhà cô? Với ai cô cũng như vậy?"

Cậu ta lại bắt đầu nổi chứng rồi. Thực ra đó là thói quen của tôi ở đời trước. Mẹ tôi là bác sĩ nên bà luôn dạy tôi biết cứu người cũng chính là cứu chính mình. Chỉ là tôi không đi theo con đường của mẹ, tự ý tha hương đến thành phố xô bồ.

"Chẳng phải sau khi cậu tỉnh lại thì cố chấp không chịu đến bệnh viện sao? Giờ đang tính hỏi vặn tôi?"

"Cô không sợ tôi là người xấu sao?" Izana nắm lấy cổ tay của tôi kéo lại gần, đôi mắt tím nhìn sâu như muốn mổ xẻ tôi ra, không để tôi tránh né.

Bây giờ cậu rất giống người xấu, tên chết tiệt.

Nhớ lại quá khứ trước kia của Izana, tôi nói "Không sợ. Tôi tin rằng Izana không phải là người xấu, cậu nhất định có sự lương thiện của bản thân."

Khổng tử nói 'Nhân chi sơ, tính bản thiện', mọi người đều có bản chất tốt và có đạo đức, không có ai là ngoại lệ.

Đứa trẻ non nớt nghĩ rằng sẽ nhận những người không có nơi tương tựa và cho họ một mái ấm để trở về. Một ước mơ đẹp như vậy, cậu phải hoàn thành nó chứ.

"Hơn nữa, có cậu ở đây tôi cũng bớt hiu quạnh hơn trước. Tôi một mình, cậu cũng một mình. Hai người cô đơn chúng ta ở bên cạnh sẽ sưởi ấm cho nhau mà, phải không?" Cười nhẹ dỗ ngọt Izana, hình như tôi thấy gò má kia hơi ửng đỏ.

Mãi sau này khi nghĩ về đêm trăng hôm nay, tôi thật muốn quay lại quá khứ đánh chết bản thân. Cái tên này có một mình đâu chứ, chỉ là giận dỗi với anh em mà thôi, người thân còn nhiều hơn cả tôi đời trước nữa.

Cậu ta cầm lấy tay tôi áp vào má mình, tôi cảm nhận được sự nóng ấm lướt qua lòng bàn tay.

Dùng tay còn lại không bị nắm lấy xoa mái tóc trắng, tôi đứng dậy kéo lấy chiếc chăn đi vào phòng "Được rồi, mau ngủ đi. Thức khuya sẽ không cao lên được đâu."

Vì chạy vội đóng lại cửa phòng cho nên tôi không nghe được câu nói kia.

Đôi đồng tử tím trong bóng tối sáng lên kì lạ, nửa gương mặt khuất trong bóng tối, tay sờ nhẹ vào nơi Kazumi vừa chạm qua, nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa nắm lấy cổ tay mảnh khảnh rồi hôn nhẹ lên đó "Tôi chính là người xấu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net