Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc máy bay tư nhân dần hạ xuống, người bước ra từ đây là một chàng trai cao lớn tóc đen với vết sẹo dài bên trái. Trên người anh ta là bộ vest sang trọng, gương mặt vẫn còn mang nét nghiêm nghị.

Sau khi giải quyết xong nhiệm vụ, Kakuchou đã nhanh chóng đi sang Mĩ để tìm kiếm một viên đá quý độc nhất vô nhị mà Izana muốn. Đất nước đó quả thật không làm hắn ta thất vọng, dùng chút tài lực để nắm được thứ mình muốn trong tay, hắn đã ngay lập tức đưa món đồ cho vị 'vua' của mình.

Dạo gần đây Kakuchou thường làm nhiệm vụ ở khu vực Kanagawa nên chỉ cần hoàn thành công việc, hắn sẽ luôn chủ động đến thăm Izana dù cho người kia luôn nói không cần. Mới tuần trước, Izana đột nhiên nói có việc gấp muốn gặp, hắn đã không chút do dự dùng thời gian ngắn nhất đến bên cạnh 'vua'.

Trong thời gian đến vùng đất hẻo lánh kia, hắn nghĩ đến lí do Izana bỗng nhiên gọi điện.

Có lẽ Izana đã chán ngấy trò chơi gia đình cùng với cô gái kia, cho nên cậu ta muốn trở về.

Có lẽ Mikey đã tìm được nơi mà Izana dưỡng bệnh, nên muốn đưa cậu ta về nhà Sano.

Hay có lẽ Izana muốn hạ sát tất cả những kẻ đã từng thấy vị cán bộ quyền lực của Phạm Thiên.

Vô vàn những suy nghĩ trong đầu Kakuchou, chỉ là hắn không ngờ tới lí do thực sự...

"Món quà?" Ngây người trước lời nói của Izana, Kakuchou nghĩ chắc mình nghe lầm rồi. Vị 'vua' tàn bạo này vừa nói rằng muốn mua một món quà.

Mặt trời hôm nay mọc đằng tây à? Cho dù là người anh trai duy nhất hay cô em gái bé bỏng Izana cũng chưa từng băn khoăn đến nhường này, đương nhiên còn không cần nói đến người em trai kia.

"Không sai." Izana đặt ngón trỏ lên cằm, nghiêm túc nói ra "Tôi muốn một thứ mà chỉ cần cô ấy mang lên thì mọi người sẽ biết cô ấy thuộc về ai, một thứ độc nhất vô nhị."

Kakuchou vẫn chưa nghĩ thông. Cô ấy? Là cô gái mà Izana đang sống chung sao?.

"... Nếu tôi không nhanh tay thì cô ấy sẽ bị kẻ khác đánh dấu mất. Nên đưa thứ gì đây..."

Hắn nghĩ mình suy đoán quá nhiều rồi, từ ngày Izana ở với cô gái kia thì đầu óc cậu ta còn gì nghĩ tới việc gì khác chứ. Trong lúc Kakuchou đang cảm thán trong lòng, Izana vẫn không ngừng lẩm bẩm.

"Ngọc trai, sản xuất quá dễ dàng, mình cần một thứ quý hiếm hơn... Đá mắt mèo, khá đẹp nhưng cô ấy không thích những đường vân trên đó... Đá thủy tinh, quá lấp lánh, với tính cách đó thì cô ấy sẽ cho rằng đồ đắt tiền rồi không chịu nhận..."

Nhìn dáng vẻ bồn chồn của Izana, Kakuchou đành nói "Dạ minh châu thì sao?"

"Dạ minh châu... Phải rồi, một viên đá quý màu xám bạc giống như đôi mắt của cô ấy. Với con mắt của cô ấy thì sẽ không nhận ra đó là đồ quý giá.

Kakuchou, cậu đúng là thiên tài, thật may là tôi đã gọi cậu đến mà." Gương mặt của Izana bỗng chốc trở nên tươi cười hớn hở như đứa trẻ đã tìm được lời giải đáp cho bài toán khó.

"Tôi nhớ là một nơi đấu giá bên Mĩ có những loại trân bảo hiếm có, chắc hẳn sẽ có món đồ mà cậu muốn." Nhớ lại địa điểm mà mình vừa đi công tác ở tháng trước.

"Không cần biết tốn bao nhiêu tiền, cậu hãy đi tìm một viên dạ minh châu về đây, nhớ gia công viên đá đó khoảng cỡ một đốt ngón tay thôi, cô ấy không thích hạt ngọc quá to."

Nhận được lệnh, Kakuchou chuẩn bị mọi thứ để tìm kiếm viên đá quý làm hài lòng vị 'vua' khó tính này. Trước khi đi, hắn quay đầu lại, không ngăn nổi tò mò rồi hỏi "Izana... cô gái đó là ai?"

Hắn chỉ thấy Izana cười rộ, mái tóc trắng tuyết vì gió mà thổi tán loạn, đôi mắt tím cong lên đầy vui sướng, lời nói chậm chạp mà khẳng định đi vào tai Kakuchou, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo "Hoàng hậu của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net