Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi sáng sớm khi mặt trời còn chưa ló dạng, gà vẫn đang ngái ngủ thì tôi và Izana đã cùng nhau đi lên núi để dâng hương cầu phúc. Thời tiết hôm nay không độ cho chúng tôi, tứ phía đều là sương mù mờ mịt. Sương giăng như ôm ấp núi, ôm ấp rừng cây, ngọn cỏ.

Thường thì trước ngày lễ diễn ra, mọi người trong khu phố sẽ đến ngôi đền trên đỉnh núi để thắp hương. Vì để tránh như mọi năm người đến quá đông, tôi đã chọn đi vào lúc sáng sớm để có thể thoải mái đi lại.

Nhưng mà tôi hơi đánh giá cao bản thân, bình thường chỉ có dịp gần lễ thì tôi mới đi lên núi, chứ tôi có rõ đường lên đền đâu. Cho nên, hai chúng tôi lạc đường rồi.

Đôi chân đạp lên thảm cỏ xanh mượt đẫm sương sớm, làn váy dài nâu sẫm theo từng bước mà tung cánh, chất liệu mềm mại chảy xuống như đóa hoa, đi kèm với tất cổ cao và giày da. Phong cách Mori girl, 'Mori' trong tiếng Nhật có nghĩa là "rừng cây", vậy nên Mori girl là từ chỉ những cô gái ưa thích cuộc sống giản dị gần gũi thiên nhiên và lấy cảm hứng ăn mặc từ rừng xanh.

Những cô gái theo phong cách này được miêu tả giống như những nàng tiên nhỏ sống trong ngôi nhà cây xinh xắn.

Tuy nhiên, tên ngu ngốc đang đi đằng sau lưng tôi lại không biết thưởng thức sự xinh đẹp, cậu ta luôn nói tôi giống bộ quần áo đang mặc, già cỗi như nhau.

"Kazumi, tôi mỏi chân."

"Còn đói nữa."

"Cô có chắc đi đúng đường không? Hình như chúng ta vừa đi qua chỗ này."

Izana đã than vãn suốt mười lăm phút rồi, cậu im mồm hộ tôi đi. Con gái như tôi còn chưa kêu, cậu kêu cái gì chứ.

Xung quanh được bao trọn bởi màu xanh của lá cây, bình thường thì sẽ thấy nơi đây đúng là nơi thích hợp để thư giãn. Nhưng sáng sớm sương mù giăng khắp nơi khiến nơi đây có chút u tối và lạnh lẽo.

Làm lơ kẻ phiền phức đi đằng sau, tôi cứ thế tiến lên phía trước đi vào sương mù. Đột nhiên nhìn thấy con dê trắng đang ung dung gặm cỏ non. Tôi cảm giác tâm tình nhẹ nhõm hơn hẳn, trong khu phố chúng tôi chỉ có nhà của cặp vợ chồng chủ quán cà phê mà tôi làm là có nuôi dê. Nếu có dê thì chắc chắn sẽ có hai người đó ở quanh đây, chúng tôi sắp được cứu rồi.

"Sắp đến nơi chưa, Kazumi?"

Vẫn còn sức để nói thế kia chứng tỏ cậu còn khỏe lắm đấy. Tôi chỉ vào con dê đằng trước, quay mặt nói với Izana "Cậu lên kia hỏi đường đi, đó là dê địa phương, chắc hẳn là biết đường đi đấy."

Mong rằng cậu ta biết ý mà im lặng một chút, chứ cả đoạn đường cậu ta còn nói nhiều hơn cả tôi, lỗ tai tôi mệt lắm. 

Nhưng tên nhóc này không chút nao núng đi thẳng đến chỗ con dê. Một người một dê ánh mắt nhìn nhau, khoảng lặng giữa hai bên khiến tôi không thể chen vào nổi. Thời gian và không gian như ngừng lại, tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió thổi vi vu của khu rừng tĩnh mịch.

Tôi: ?

Tròng mắt có hình chữ nhật nằm ngang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cái miệng ngậm cỏ non nhai nhóp nhép nhóp nhép, bộ lông trắng muốt mềm mại như bông.

Gương mặt Izana nghiêm túc, tay đút túi quần, miệng ngậm kẹo mút nói "Biết đường đến đền không?"

Tôi: ??

May là trên núi có mỗi hai chúng tôi, chứ để người khác nhìn thấy thì tôi không có chỗ nào chui xuống vì xấu hổ đâu. Định bụng tiến lên đánh cho cậu ta một cái để cảnh tỉnh, chưa kịp bước một chân tôi đã thấy con dê kêu một tiếng rồi hất đầu về phía bên trái.

Tôi: ???

Đến nước này thì con dê là một thứ gì đó không phải con vật nữa rồi. Những thứ trên núi đúng là quái lạ, cây bắp cải biến chủng, giờ đến con dê cũng thành tinh.

Thấy tôi vẫn đứng ngơ ra một chỗ, Izana đến gần nắm tay tôi kéo đi phía trước. Cậu ta chỉ cần một bàn tay là đã nắm trọn được bàn tay của tôi, hơi ấm từ cậu ta truyền đến tôi khiến tôi cảm giác thời tiết se lạnh của buổi sớm dần tan đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net