Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thở dài vùi mặt vào lòng bàn tay, sau khi nghe Himawari nói xong thì ai nấy đều nhìn tôi với gương mặt áy náy. Tôi rất muốn giải thích sự việc không phải như mọi người nghĩ nhưng chị chủ chỉ nhìn tôi một cái rồi quay mặt đi, hình như tôi còn nghe loáng thoáng chị nói 'Đứa trẻ tội nghiệp'.

Sống ở đời tin tưởng nhau chút có được không.

"Này Kazumi." Himawari nghiêng người, cúi đầu nói thầm với tôi.

Tôi ghé sát tai, gắng nghe giọng nói của cô bạn "Sao vậy?".

"Cậu còn nhớ người chị họ mà tớ kể hôm bữa không?"

"À, là người sống ở Tokyo đó hả? Năm ngoái cậu có đưa tớ đến đó thăm gia đình chị ấy, tiếc là tớ vẫn chưa gặp được người chồng."

"Sau này sẽ có cơ hội thôi, chị ấy và chồng là thanh mai trúc mã, bên nhau được 40 năm rồi. Hai người biết nhau từ hồi chị tớ 5 tuổi, còn người kia 7 tuổi...."

"Nghe rất lãng mạn đó chứ."

"... Nhưng hôm bữa tớ mới phát hiện ra một chuyện."

Tôi với tay lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, lắng nghe cô bạn kể "Anh rể họ của tớ giả bệnh, ông ấy nói ông ấy bị hiểm nghèo. Nghe đâu quỳ xin chị tớ là hoàn thành tâm nguyện của ông, tại chị tớ nói thích kết hôn, ông nói ổng không sống được bao lâu. Nhưng mà cưới mười năm, đẻ ba đứa con rồi, anh rể ấy vẫn khoẻ re. Hiểm nghèo nhưng chữ hiểm trong nham hiểm. Còn ỷ mình là bác sĩ tự in hẳn cái bệnh án, diễn đến nghiện ấy, đụng tới ông là nằm vật ra ho lụ khụ, tớ chán tới mức chả buồn nói."

"Bảo anh rể cậu đừng làm bác sĩ nữa, làm diễn viên đi." Quả nhiên không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.

Làm tôi chợt nhớ tới hôm trước, vì sợ bản thân sẽ có những lúc không nấu cơm được nên tôi bắt Izana vào phụ bếp, cốt là để cậu ta học được nấu chút gì đó. 

"Izana, mau băm ít thịt đi."

Tên nhóc kia lười biếng, gương mặt không chút tình nguyện cầm con dao hạ xuống như muốn chặt đứt cái thớt vậy.

Mau dừng tay, cậu mà làm vậy thì nhà chúng ta sẽ không còn đồ để dùng nữa.

Tôi vội đến ngăn Izana, cầm tay cậu ấy tận tình chỉ cách làm, lúc đó trong bếp chỉ còn tiếng bằm thịt trên thớt gỗ, tiếng nồi canh bắc trên bếp sôi ùng ục và tiếng thở của chúng tôi hòa cùng nhau.

Màu vàng nhẹ của nắng hắt qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt tựa thiên thần, đôi lông mi trắng rũ xuống, bàn tay màu đồng thuăn thuắt đưa lên hạ xuống con dao.

Đúng là đứa trẻ ngoan mà, chỉ cần kiên nhẫn dạy dỗ thì cậu ta sẽ làm được thôi.

Đúng lúc chuông điện thoại reo lên, khiến tôi phải đi ra khỏi bếp, để Izana ở lại một mình. Nhưng chỉ mới vừa rời mắt một chút, tôi đã nghe thấy tiếng kêu của cậu ta la oai oái. Cậu ta lúc đó thế nào nhỉ? À, đúng rồi, cầm dao con dao, giơ ngón tay chảy ra chút máu, rơm rớm nước mắt nhìn tôi như đứa trẻ ấm ức mách mẹ vậy.

Cứ tưởng vết thương sâu thế nào, đến khi cậu ta giơ ngón tay có vết cắt dài ba mi li mét, tôi thực sự cạn lời, đành đuổi cậu ta ra khỏi phòng bếp.

Himawari lại kể tiếp "Đầu năm tớ mới chúc Tết ông nè, mặt đang tươi như hoa tớ hỏi bệnh tình anh dạo này sao rồi, ông ấy ngay lập tức bắt đầu ho, khó thở."

"Ông anh rể họ diễn đến nghiện luôn rồi. Tớ thấy bác sĩ chỉ nghề tay trái thôi, diễn viên mới là chính."

Mặt trời dần ngả về phía Tây, việc họp bàn cũng đã xong. Nhờ có Himawari mà tôi không bị chị chủ trách mắng thêm, nhưng ánh mắt mọi người trong quán nhìn mình khiến tôi sởn da gà.

Mau chóng thu dọn bàn ghế rồi xách túi đi ra khỏi quán. Đến lúc về nhà rồi, đứa trẻ nhà tôi còn đang đợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net