Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trong vắt không một gợn mây, gió thổi hiu hiu nhẹ trêu đùa mái tóc vàng của tôi, vườn rau trước nhà đã tới lúc thu hoạch. Đúng ra lúc này tôi nên đeo ủng, găng tay để nhổ rau chuẩn bị một bữa no nê cho tên nhóc kia, nhưng người tính không bằng trời tính, tôi bị sốt rồi.

Hiện giờ tôi đang nằm trên giường, chườm miếng dán hạ sốt, chăn đắp kín người, trong miệng ngậm nhiệt kế.

Sáng sớm khi những tia nắng ban mai từ bên ngoài lọt qua khe rèm chiếu vào, tôi xuay người vùi mặt vào gối đầu, cảm nhận sự mềm mại của tơ lụa truyền đến làn da mát lạnh. Có lẽ hôm qua được giấc ngủ ngon nên hôm nay tối mới để bản thân lười biếng một chút.

Khi thấy thời gian đã muộn hơn bình thường mười phút, tôi mới chậm chạp rời giường, mới chỉ đặt chân xuống sàn, cảm giác đầu óc như mớ bòng bong, cơ thể mềm nhũn như sắp ngã, lại sờ lên trán một chút, đúng là có chút nóng.

Với kinh nghiệm của người biết chăm sóc bản thân, tôi dám chắc là mình bị sốt, nhưng bụng của tên kia không thể tự no được, cho nên tôi đành cố gắng bước xuống nhà chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi nấu xong bữa sáng, tôi cầm trong tay điện thoại xin phép chị chủ nghỉ làm một buổi. Tôi để máy sang một bên rồi đi tìm thuốc. Lâu rồi mới bị bệnh nên tôi cũng chẳng nhớ nổi mình để thuốc ở đâu nữa. Lục lọi tủ một hồi, tôi đành phó mặc cho số phận, kệ đi, ốm vặt thôi mà, nằm ngủ một lát là ổn.

Không còn đủ sức để lên tầng gọi Izana dậy, tôi nằm vật ra ghế. Rõ ràng thời tiết rất mát mẻ nhưng cơ thể lại lạnh vô cùng, mồ hôi từ trên trán chảy xuống khiến mắt tôi đau xót. Khó khăn thở vài lần, cơn sốt hình như nặng hơn rồi.

Khi đang lơ mơ nằm ngủ, có ai đó đang lay gọi tôi dậy, khó chịu đẩy cánh tay kia ra, lại cảm nhận được sự mát lạnh trên trán.

Khó nhọc mở mắt ra, tôi thấy đám mây trắng bồng bềnh trước mắt, mất một lúc để định hình, tôi mở miệng "Izana..."

Bàn tay của cậu ta đặt lên trán tôi rời đi, tôi thấy cậu ta cau mày "Cô bị sốt rồi."

"Hôm nay... cậu dậy sớm đó..." Tôi thấy giọng mình khàn khàn như sắp chết vậy, tầm mắt mờ đi nhiều, cả người nóng bừng.

Cậu trai kia không hề nghe tôi nói, vòng tay đứng dậy ôm lấy tôi đưa về phòng. Động tác của cậu ta thật dịu dàng, dùng tay nhẹ nhàng để đầu tôi kê lên gối rất thuần thục, lại kéo chăn che khắp người của tôi.

Sau đó, Izana quay người ra khỏi phòng, một lúc sau thì mang hộp thuốc đi vào. Cậu ta lấy miếng hạ sốt dán lên trán tôi, lại lấy nhiệt kế vẩy một cái rồi đưa lên.

"Kazumi, há miệng."

Ngoan ngoãn nghe theo lời của Izana, tôi ngậm lấy chiếc nhiệt kế, cảm nhận sự lạnh lẽo nơi đầu lưỡi. Được một lúc, cậu ta lấy chiếc nhiệt kế ra, lẩm bẩm "39 độ. Phải ăn chút gì đó mới uống thuốc được."

Nói rồi cậu ta lại đi ra khỏi phòng, còn lại một mình, tôi kéo chăn lên trùm cả đầu, thả lỏng cơ thể nhắm mắt lại. Trong lúc ngủ, tôi mơ thấy hai con quái vật đánh nhau ồn ào tới mức nghe được cả tiếng vang bên tai. Mở mắt ra nhìn trần nhà, không biết tên kia làm gì rồi.

Mong Izana không phá banh nhà bếp, cậu ta đang làm phiền tới hàng xóm và người bệnh tội nghiệp như tôi đấy.

Tiếng bước chân đến gần, mùi cháo thoảng qua bên mũi. Tôi được Izana đỡ ngồi dậy, dựa vào chiếc gối mềm sau lưng. Izana cúi đầu, lông mi màu trắng rũ xuống. Đẹp quá, hàng lông mi vừa dài vừa dày, thật khiến con gái phải ghen tị mà.

Trước mặt được đưa tới thìa cháo thơm, tôi chậm chạp há miệng chờ người kia phục vụ. Vị không tệ, may là đồ không quá mặn. Đứa trẻ nhà tôi lớn rồi, không uổng công mấy hôm trước tôi dạy cậu ta nấu ăn.

Cứ thế tôi há miệng, cậu ta đút cho tôi ăn. Một hồi sau, bát cháo đã hết sạch.

Để tán thưởng cho Izana, tôi giơ ngón cái lên, cười ngốc nghếch "Izana, ngon lắm."

Cậu ta hơi ngẩn người một chút, rồi lại cười nhẹ đưa cho tôi cốc nước ấm cùng với viên thuốc. Sau khi đã xác định tôi uống thuốc xong, xậu ta để tôi nằm gối lên đùi, bàn tay xoa nhẹ hai bên thái dương của tôi.

"Nghỉ ngơi đi."

Được người khác chăm lo thật lạ, bình thường luôn là tôi chăm cho Izana, giờ lại để cậu ta làm ngược lại.

Izana hơi cúi người xuống, đôi bông tai hanafuda theo đó mà đung đưa, ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của cậu ta. Tôi gắng vươn tay chạm vào thứ màu đỏ, nhìn kĩ lại hình dáng này thật quen, tôi đã nhìn thấy đâu đó ở đời trước rồi.

Thấy tôi không chịu ngủ mà lại một mực muốn chạm vào đôi bông tai, cậu ta liền tháo một bên bông tai xuống rồi đặt vào lòng tôi "Kazumi muốn thứ này sao?"

Dứt lời, bàn tay cậu ta đặt lên tầm mắt tôi, che khuất đi ánh sáng chói mắt, tôi nghe thấy giọng nói trầm khàn "Được rồi, ngủ một lúc đi."

Tay nắm chặt lấy bông tai, đôi mắt tôi chớp vài cái, lông mi quét nhẹ qua lòng bàn tay hơi chai sần, rồi nhắm mắt lại, để bản thân chìm vào giấc mộng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net