Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời mùa thu trong vắt, tán lá vàng theo cơn gió nhẹ mà rời cành, vườn rau đã được gieo trồng hạt, chuông gió kêu thanh thúy vui tai. Trong ngôi nhà nhỏ ở một vùng quê xa xôi, vang lên tiếng trẻ con cùng tiếng nói của cậu trai trẻ da ngăm.

Cô nhóc Nana với đôi mắt to tròn ngồi đung đưa chân, đằng sau là Izana đang loay hoay trát bím tóc nhỏ. Cái miệng nhỏ nhanh nhảu hỏi "Anh ơi, anh có nhớ ở Ai Cập cổ đại có con linh vật gì nổi tiếng giống con mèo ấy nhỉ?"

Đôi mắt tím vẫn tập trung vào cô bé, miệng nói "Con mèo thần tài."

"Không phải, làm gì có con mèo thần tài ở Ai Cập, con này có phần thân giống người được đúc tượng to đùng ấy. Tên là cái gì sư sư ấy?"

"À con tiên sư!"

"Đúng rồi, thế mà em lại quên mất!"

Tôi uống một ngụm trà mật ong nóng, nhìn nửa con mắt với cái tên ngu ngốc đang lòe trẻ nhỏ. Ba mẹ của cô bé Nana có việc đột xuất nên đã gửi nhờ cô bé tới nhà tôi. Vốn cứ nghĩ Izana sẽ trông cho cô nhóc chu đáo vì cậu ta có cô em gái nhỏ, lại yêu quý Nana nên tôi sẽ yên tâm.

Nhưng không thể ngờ tới, tôi mới chỉ nghe một đoạn đối thoại nhỏ của họ thôi là tôi đã muốn đánh cậu ta để cảnh tỉnh rồi. Thật không biết thường ngày cậu ta dạy cô nhóc thứ quái quỷ gì nữa.

Đợi đến khi tóc của Nana được tết xong, tôi vẫy tay gọi cô bé lại gần, xoa đầu "Nana à, em có gì muốn hỏi thì cứ nói với chị này, đừng có hỏi tên ngốc kia."

Tôi thật không nỡ nhìn Izana hại mầm non tươi trẻ của đất nước.

Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, mắt như sáng lên, miệng nhỏ nói "Vâng, vậy em muốn hỏi việc này. Màu cam nó được gọi như thế bởi vì nó có màu giống quả cam, hay quả cam được gọi là quả cam bởi vì nó có màu giống màu cam?"

Miệng tôi có chút cứng lại nhưng vẫn phải cố nói "Em nên hỏi cô giáo của mình..."

Cô nhóc kia mắt lại càng sáng hơn, nói tiếp "A nói đến cô giáo, chị ơi, tại sao một cô giáo không thể dạy được hết tất cả các môn, mà học sinh như tụi em lại phải học hết tất cả các môn?"

"... Em nói cũng có lý."

"Vẫn chưa hết đâu, chị ơi, tại sao người canh giữ đất đai được gọi là thổ địa, thế sao người canh giữ biển cả lại không được gọi là thủy địa?"

"..."

"Tiếp nữa chị ơi, tại sao có bệnh thủy đậu, mà không có bệnh hỏa đậu, thổ đậu, kim đậu ạ?"

"..."

Tôi đưa mắt cầu cứu nhìn sang cái người đang nhịn cười ở đằng kia, nhận được tín hiệu, Izana lại gần ôm lấy cô bé nhấc lên cao rồi xoay vài vòng.

"Để anh dẫn nhóc ra kia ngắm hoa nào."

Tiếng cười lanh lảnh như chim hót vang khắp căn nhà, đặt cốc nước xuống bàn, tôi thở dài đi vào phòng bếp "Tôi đi nấu cơm đây, Izana trông cô bé cẩn thận đấy."

Xin lỗi tổ quốc, tôi không thể giúp được gì cho mầm non của chúng ta, tôi bỏ cuộc.

Izana không quay đầu lại, bế cô nhóc ra ngoài hiên, đáp lại tôi "Biết rồi."

Trong lúc tôi ở trong bếp, giọng nói của cô bé lại vọng vào.

"Anh ơi, nếu như em không cho áo vào trong quần, thì có phải em đang cho quần vào trong áo không?"

"Anh ơi, nếu như mình tàng hình thì mình vẫn sẽ nhìn được tất cả mọi thứ kể cả khi nhắm mắt đúng không? Bởi vì khi mình nhắm mắt thì cái mí mắt của mình vẫn tàng hình mà."

"Anh ơi..."

Tôi bắt đầu thấy tội nghiệp Izana, sau này tôi sẽ cố gắng đối xử với cậu ta tốt hơn.

Tiếp đến là phần dạy học cho cô nhóc Nana, tên ngốc nhà tôi ngồi bên cạnh cầm bút chỉ vào bài vở. Nhìn thì có vẻ ổn đấy, nhưng dạy cho trẻ nhỏ là phần khó nhất, ngay cả ba mẹ còn phải đi truyền nước sau khi dạy cho đứa trẻ của mình cơ mà.

Đúng như những gì tôi nghĩ, Izana sắp phát điên rồi.

"40 là fourty, 14 là gì?"

"... ờm, tyfour."

Nụ cười của Izana bắt đầu cứng lại rồi, cậu ta lấy ra quyển sách khác đặt lên bàn.

"Chúng ta đổi môn khác vậy, em nhìn vào đây, có mấy bạn nhỏ đang chạy?"

"5 bạn."

"Rõ là có 6 mà."

"Không đúng, bạn này đang chạy bộ."

Tay của Izana hơi run lên, cậu ta hít sâu một hơi rồi lại giở tiếp trang sách.

"Cô giáo dẫn 24 bạn đi công viên chơi, ngồi xe mấy chỗ là thích hợp nhất? Sao em lại chọn 24 chỗ ngồi, em không tính cô giáo vào sao?"

"Cô giáo không đứng được à?"

Sau một ngày bổ não với câu nói của Nana thì cô nhóc đã mệt lả nằm ngủ trước hiên nhà, hai chúng tôi cuối cùng đã được nghỉ ngơi một chút. Tôi nhìn Izana lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho cô bé, lại vỗ nhẹ lên bụng để cô nhóc đi sâu vào giấc ngủ.

Tôi không khỏi cảm thán "Izana, cậu vất vả rồi."

Izana nghe vậy liền phì cười "Không đâu, làm nhiều rồi cũng quen thôi." Rồi cậu ta lại đưa mắt nhìn vào tôi, khóe miệng càng cong lên "Hơn nữa, cô nhóc rất đáng yêu, tôi rất mong mình sẽ có một đứa trẻ như vậy."

Nắng ấm phủ màu lên ngồi nhỏ, làn gió chiều thổi nhẹ đưa chiếc lá héo tàn rơi, đỗ vào mái tóc trắng xù của cậu trai trẻ. Tôi vươn tay lấy chiếc lá kia xuống, cười đùa "Đứa nhóc của cậu chắc hẳn nghịch nhợm không kém gì."

Màu vàng úa đã nhuộm gần hết cả ngọn núi, vài chiếc thuyền nhỏ trôi trên dòng sông trong vắt, tiếng nói ồn ào của khu chợ dần tản đi, ngày thu yên ả lại kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net