Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi nhà của Himawari được coi là một trong những căn nhà to nhất vùng, chả trách cô ấy đi làm mà dám bật chị chủ như cơm bữa.

Mái ngói màu đỏ gạch, căn nhà rộng như biệt thự nghỉ mát giữa núi rừng, tầm nhìn ra con sông nhỏ chảy quanh làng. Khi mặt trời nhô lên, tôi thấy mặt nước sáng lấp lánh như chứa kho báu, hai bên được bao bởi lá cây mày vàng đã chuyển mùa.

Đây vẫn chưa phải điều khiến tôi ngỡ ngàng nhất, đằng sau là khu vườn rộng cả héc ta trồng các loại cây ăn quả đã nặng trĩu cành.

Vậy mà Himawari dám bảo 'nhà tớ chỉ trồng có vài cây nho nhỏ thôi'.

Sai Izana cầm chiếc giỏ to đi đằng sau, tôi đội mũ rơm kĩ càng rồi chuẩn bị ra vườn. Trước khi ra, chúng tôi gặp mẹ Himawari, trông bà ấy thật không giống người phụ nữ đã có hai con, tôi không khỏi suýt xoa "Cô à, cô trẻ thật đó, bảo dưỡng như thế nào vậy?"

Có người phụ nữ nào mà không thích được khen cơ chứ, nghe vậy mẹ Himawari liền che miệng cười "Đơn giản lắm, không chấp nhặt với đứa ngốc, không tranh luận với đứa ngốc."

Cậu con trai Tatsuya bên cạnh nghe thấy liền cau mày phản bác "Chẳng phải bình thường mẹ hay-"

"Được được, con nói gì cũng đúng hết."

Tôi + Izana: ...

"Chúng ta ra ngoài thôi."

"Phải, nhanh đi nào."

Đầu tiên là hái vài quả táo đỏ mọng đã, mặt trời hôm nay thật đẹp, gió cũng rất dịu dàng. Izana cầm một quả táo trong tay, mắt tím lơ đãng nhìn về người con gái tóc vàng đang cặm cụi, mở miệng hỏi "Kazumi, cô có biết ở Bắc Âu, trái cấm được biết đến như một loại táo không?"

Bàn tay màu đồng lại hái thêm vài quả cho vào giỏ, nói tiếp "Adam và Eva đã ăn quả "hiểu thiện biết ác" trong Vườn Địa Đàng bất chấp lời răn dạy của Thượng đế. Hậu quả là họ đã đánh mất sự trong trắng, bắt đầu xa rời Chúa và bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng."

"Cụm từ 'Trái cấm' thông dụng thường được hiểu như thú vui hay sự đam mê bất hợp pháp hoặc vô đạo đức, tiềm ẩn nguy hiểm khôn lường. Trong một vài giải thích, 'quả táo' được coi như một tình huống tình ái, ví dụ như 'lần đầu tiên'."

Tôi đưa mắt nhìn sang cậu trai tóc trắng, màu tím trong đôi mắt kia hơi tối lại, như cái vùng lầy đẹp đẽ dụ dỗ con mồi sa lưới "Tôi không rõ lắm nhưng trái cấm mà Adam và Eve ăn chính là trái táo, còn được gọi là trái tri thức. Vậy trong mọi trường hợp, quả táo là quả của cây đời, nó nhận biết mọi việc thiện ác."

Nhìn khóe miệng của cậu trai hơi dính chút nước, tôi vươn tay lau đi rồi lại nói "Hơn nữa, trái táo khiến tôi nhớ đến huyền thoại diễn xuất đã qua đời được ca tụng là 'Golden Apple' hơn."

Mắt tôi liếc thoáng qua bên cạnh, những chùm quả đỏ mọng tuyệt tuyệt đẹp hơi đung đưa, tôi nhanh chân chạy đến, kéo xuống một chùm, vui vẻ nói "Nhà Hima còn trồng cả cherry này, Izana, mau qua đây."

Cậu trai tóc bạc hơi nheo mắt lại, màu tím vẫn bao trùm lấy bóng lưng của người con gái kia. Đưa bàn tay đang cầm quả táo đỏ lên theo phía người con gái, rồi mỉm cười cắn một miếng táo mọng nước.

Trái cấm còn là hình ảnh tượng trưng rằng sự thèm muốn điều gì đó mê hoặc.

Tôi hái xuống một quả nhỏ màu đỏ rồi cho vào miệng, cảm nhận vị ngọt lan tỏa trong miệng, tay lại nhanh nhẹn hái thêm cho vào giỏ.

Tôi nghĩ ngợi chốc lát rồi nói "Izana, cậu có nhớ tới diễn viên nhí có nghệ danh như loại quả này không?"

Tôi nhớ người đó là con gái của minh tinh màn bạc nổi tiếng, còn là học trò duy nhất của huyền thoại mà tôi vừa nhắc tới.

"Diễn viên nhỏ tuổi đó mới mười tám tuổi đã giải nghệ rồi sống kín tiếng, năm ngoái tôi còn nghe được là cô bé đó đã học xong chương trình ở Mĩ rồi về Nhật."

Izana trầm tư một lát rồi đáp lại "Kudo Chiharu."

Tôi như bừng tỉnh à một tiếng "Phải, tôi nhớ rồi. Quả thật đáng tiếc mà, tài năng cùng ngoại hình xuất sắc, nhưng không may bị tai nạn nên đành phải bỏ lỡ sự nghiệp." Như nhớ ra điều gì, tôi kinh ngạc xoay người nhìn sang Izana "A, đó là tên của học trò bác Fumio mà." 

Nhà tôi thật đúng là không tầm thường, còn có quan hệ với người nổi tiếng như vậy. Thật muốn gặp cô bé đó ngoài đời mà.

Cơ mà, họ Kudo nghe quen quen, hình như đời trước tôi từng nghe ở đâu đó rồi thì phải. Mà thôi, cứ từ rồi sẽ nhớ ra.

Izana khoang tay nghiêng đầu, đôi bông tai màu đỏ theo đó mà đung đưa "Chẳng phải cô sắp đến Tokyo sao? Cô sắp gặp được cô bé đấy."

Nghe nói vào ngày lễ hội diễn ra, cô bé đã đến nhà bác Fumio gửi lời hỏi thăm, để đáp lễ lại thì mấy ngày trước bác Fumio có nhờ tôi đến Tokyo để gửi món đồ cho học trò duy nhất, do sức khỏe của bác không ổn lắm nên đã nhờ đến đứa cháu là tôi.

Tôi bỏ một quả cherry vào miệng, ngước nhìn lên bầu trời ngày thu "Đúng nhỉ, phải chuẩn bị một số thứ trước khi ra ngoài mới được."

Trong lúc người con gái tóc vàng mải mê ngắm nhìn bầu trời, cậu trai đằng sau dùng ánh mắt phức tạp nhìn về cô gái trước mặt, bàn tay giấu sau lưng bấm đốt ngón tay theo từng hồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net