Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tatsuya ngồi trên xe ngoài quán, đợi Izana mua đồ trong quán. Thời tiết hơi se lạnh khiến cậu lười biếng mà co người lại. Trong lúc ngồi chơi, có đứa trẻ đang ăn lạc rồi ném vỏ vào người, Tatsuya hơi cau mày một chút rồi nói "Nè nhóc, đừng có ném linh tinh vào người anh."

"Ném đấy, thì sao nào?" Đứa trẻ không sợ hãi, ngược lại nghe Tatsuya nói thì càng làm tới.

Á à đứa trẻ này giỏi lắm, hổ không gầm thì tưởng kitty hả?

Cậu vội đứng dậy, quát to "Thử ném nữa xem."

Vừa dứt lời thì bà thím bên cạnh liền liếc xéo Tatsuya, tay kéo đứa trẻ ra đằng sau "Làm sao đấy?"

Tatsuya thấy vậy liền cười khỉnh, mẹ đứa trẻ cũng ghê gớm đấy, nhưng cậu là ai chứ? Em trai của Himawari, người nổi tiếng là cục súc nhất cái vùng này. Cậu đã chịu tủi nhục, hành hạ của bà chị mà lớn lên từng ngày, thậm chí còn bị chà đạp, lăng nhục (nói quá). Chả lẽ cậu lại sợ bà thím áo hoa này sao? Không có cửa.

"Bà có tin tôi chửi bà bằng tiếng Anh không?"

Hôm nay cậu sẽ cho bà thím thấy sợ lợi hại của Tatsuya này.

Trong lúc đó.

Nhân viên cung kính chào một tiếng rồi nói "Tôi có thể giúp gì được cho cậu, Izana?" Vùng thôn quê này thật sự nhỏ mà, chỉ cần là người sống ở đây thì ai ai cũng biết mặt.

Izana đút tay vào túi quần, trong miệng ngậm chiếc kẹo mút mà trước khi đi Kazumi đã đưa cho, cậu đứng trước quầy bán, mở miệng "Tôi muốn mua dây rút và băng dính."

"Chúng tôi có dây rút đây ạ, cậu muốn mua màu gì?"

"Màu đỏ đi."

Cô nhân viên quay người lấy túi đựng đặt lên bàn, lại nở nụ cười chuyên nghiệp nói "Băng dính ở bên này, mời đi theo tôi."

Đến khi đến một góc khuất gần đó, Izana nghe thấy nhân viên mặc đồng phục xanh lam đang cúi người cười đùa "Nếu mà tôi không quen biết gì về cậu, thì có thể tôi đã hiểu lầm cậu là một tên sát thủ liên hoàn đó."

Izana cười to, tay xoa mái tóc trắng xoăn, bông tai hanafudahơi đung đưa theo nhịp, mắt tím hơi nheo lại hiện lên vẻ phức tạp "Đừng ngớ ngẩn vậy chứ, nếu tôi là một sát thủ liên hoàn, thì tôi sẽ mua dây thừng, xẻng, chất ăn mòn, chất tẩy rửa, thuốc mê, máy nghiền, tấm phủ bằng nhựa và ba hộp tã thấm hút đặc biệt cỡ lớn..." hơi ngừng lại một chút, cậu đặt tay lên cằm như suy nghĩ, bổ sung thêm "à thêm cả rìu nữa."

Con mắt của nhân viên ngày càng mở lớn, bầu không khí như ngừng đọng lại, chỉ còn tiếng của tivi đang chiếu tin tức về tổ chức Phạm Thiên ngày càng bành trướng rộng rãi.

Izana hít sâu một hơi, nở nụ cười "Tôi nghĩ là mình cần mua thêm vài thứ nữa."

Cầm túi đồ cùng với chiếc rìu trên tay, trước khi đi ra khỏi quán, nhớ lại lời nhắc nhở của Kazumi, cậu trai tóc trắng quay đầu thân thiện nói với người nhân viên vẫn đang đứng như trời trồng "Cảm ơn cô đã giúp đỡ, nhớ gọi cho tôi khi có tấm phủ bằng nhựa về nhé."

Bước chân ra khỏi quán, Izana liền thấy cậu trai tóc nâu đang đắc chí chống nạnh nói to với bà cô trông đứng tuổi với mái tóc hoa râm "Good morning class."

"Sit down please."

"How old are you?"

Tatsuya càng nói, gương mặt của bà thím kia càng đỏ bừng vì tức giận, bà ấy chỉ tay vào cậu "M-mày dám, tao sẽ nói với ba mẹ để dạy dỗ lại mày, hừm."

"Tôi sợ chắc?"

Đến gần vỗ vai lên Tatsuya, nhỏ giọng "Cậu làm cái gì vậy?"

Tatsuya quay người ghé sát vào tai Izana, nói "Con bà ném vỏ lạc vào người em, bà không xin lỗi mà còn bênh con em chửi bà bằng tiếng Anh, bà ấy chưa từng học tiếng nên không hiểu em đang nói gì đâu, cho bà tức ói máu luôn."

"... Về nhanh thôi, Kazu-"

Chưa kịp nói hết câu, Izana đã nghe thấy bà thím chỉ tay vào mình, ngoa ngoắt nói "Tao biết mày, mày chính là đứa ở cùng với sao chổi của làng chứ gì."

Nghe cậu nói kia, Izana lạnh mặt nhìn chằm chằm vào bà thím áo hoa. Một tay cầm rìu đi đến trước mặt bà ta khiến bà ta hơi sợ hãi mà lùi lại về sau.

Môi mỏng của cậu trai da ngăm bật ra vài từ "Apple, banana bà."

Có mỗi Tatsuya chửi bà bằng tiếng Anh thôi sao? Cậu cũng góp vui.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net