Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt rổ rau vừa nhặt sang một bên, tôi đứng vươn người một cái, nghe tiếng xương vang lên mà thoải mái vài phần. Dạo này sức khỏe kém đi thật, từ sau trận ốm hôm vừa rồi, tuy tôi hay cùng Izana ra ngoài chạy bộ buổi sáng nhưng tôi vẫn hay đau nhức toàn thân.

Thở dài một cái nhìn chiếc lá màu vàng rơi xuống, có lẽ do cơ thể này từng trải qua tai nạn một lần nên khó tránh khỏi bệnh tật đến sớm.

Tôi cũng không nên mong mỏi quá nhiều, bình an sống tiếp là tốt rồi.

Đang mải mê suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng mẹ Himawari gọi từ ngoài nhà vọng ra "Bé Hima, mau lên nhà thắp hương kính Phật giúp mẹ nào."

Nghe cách gọi tên đủ thấy bình thường cô bạn tôi được yêu thương nhường nào rồi, đời trước mẹ cũng hay gọi là gái yêu của mẹ mà.

Himawari đáp lại một tiếng rồi kéo tôi đi lên tầng, đi vào phòng thờ. Trên tường đặt một tấm bảng gỗ ghi 'gia phả nhà Tanaka', quả đúng là nhà giàu có nhất vùng, tôi có thể thấy tấm bảng sáng lấp lánh đến mù mắt.

Trong khi tôi không ngừng cảm thán thì Himawari bên cạnh vẫn cắm cúi đầu tìm đồ, miệng gọi to "Mẹ ơi, hương đâu rồi?"

"Giờ nhà ta dùng hương điện, con bật công tắc lên, hương sáng thì quỳ xuống rồi vái, cái xong thì tắt công tắc đi."

May mà tôi xuyên về khoảng thời gian thời đại công nghệ tân tiến, chứ nếu về thời cổ đại chắc tôi không chết vì đói thì cũng chết vì thiếu kiến thức. Cái đứa suốt ngày vùi đầu vào máy tính chạy deadline như tôi sẽ không hiểu nổi thế giới bên ngoài đâu.

Cơ mà, mẹ Himawari không sợ các cụ chưa kịp hiện về ăn thì con cháu tắt công tắc cái bụp trong sự ngỡ ngàng hả?

Các cụ yếu rồi, không chạy nhanh được đâu.

"Hai người kia đi đâu mà lâu vậy?" Hima vái xong thì thu dọn đồ xuống nhà, vừa đi vừa nói, vài sợi tóc con màu cát dính trên gò má hồng, thật giống bông hoa hướng dương đầy sức sống.

Nghe vậy tôi liền đáp lại "Phải nhỉ, sắp đến giờ cơm trưa rồi."

Vừa nói xong thì tiếng xe từ bên ngoài truyền vào, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.

Tatsuya xách túi đồ đặt trước hiên nhà, cúi đầu lục túi đồ ăn rồi quay sang hỏi mẹ "Mẹ ơi, đồ này con ăn được không?"

Bác gái mặc tạp dề, tay đang làm dở thức ăn, không thèm ngước đầu lên nói "Con trai, con hơn hai mươi tuổi rồi đấy. Có những chuyện con có thể tự mình quyết định mà."

Tatsuya ồ một tiếng lại nói "Vậy ý là con có thể ăn hả?"

Có bao nhiêu tuổi thì vẫn là con của mẹ mà, tôi cũng hay làm vậy với mẹ lắm.

Nhìn thấy tôi, Izana chạy đến, đôi bông tai màu đỏ đung đưa dưới bầu trời trong xanh khiến khóe miệng tôi vô thức nhấc lên.

"Kazumi, tôi thấy cây rìu ở nhà cũ quá nên đã mua cây rìu mới, còn mấy cái tấm phủ bằng nhựa cho cây trồng thì vẫn chưa có, chắc phải đợi vài hôm nữa."

"Cậu nhắc tôi mới nhớ cây rìu ở nhà đã bị mẻ rồi đấy."

Mùa đông ở nơi đây, người dân sẽ lên rừng lấy củi rồi dùng rìu bổ củi cho nhỏ để tích trữ, cây rìu là thứ cần thiết cho lúc này. 

Thật khác với nơi tôi sống trước kia, đó là đất nước nhiệt đới ẩm gió mùa, nhờ vào thời tiết nên nơi đó ngoại trừ Sa Pa thì không có tuyết rơi. Điều duy nhất tôi lo là mùa hè sẽ nóng đến mức không muốn ra đường mà thôi.

Tôi vươn tay vuốt những sợi tóc trắng xoăn không theo nếp sang một bên, lại nói "Sao hai người về muộn vậy?"

Lúc này, Izana cười trừ, mắt tím liếc ngang liếc dọc không dám nhìn thẳng vào tôi. Nhận ra có điều không ổn, tôi cười tươi, tay nắm chặt vai cậu ta, hỏi "Đi đâu?"

"Thì, Kazumi biết rồi đó, đi mua đồ." Izana ậm ừ mãi mới nói "Xong rồi tôi và Tatsuya ngã xe nên đã đến tiệm để rửa xe một lúc. Ở đó, tôi gặp được một vài người bạn tốt, chúng tôi cùng tham gia một dự án ứng dụng xác xuất và lý thuyết trò chơi để nhằm tối đa hóa lợi ích về mặt kinh tế."

Tôi hơi nghiêng đầu khó hiểu, trò chơi gì to lớn vậy, khiến Izana suýt bỏ cả giờ cơm, mà từ dự án nghe quen quen, hình như tôi từng nghe cậu ta nhắc tới dự án ở đâu đó...

Vào lúc vẫn đang hoang mang, Izana cong khóe miệng để lộ hàm răng trắng sáng "Dân gian người vẫn hay gọi là đánh bạc đấy."

Tên khốn, tiền tiêu vặt tháng này cậu đừng mong nhận được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net