Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong thì chúng ta cần phải làm gì nào?

Đúng rồi, chính là rửa bát.

Công việc của những đứa con hiếu thảo trong gia đình.

Izana thẫn thờ nhìn đống bát đĩa trước mắt, vỗ nhẹ lồng ngực bản thân để bình tâm lại, chậc một tiếng rồi thở dài "Thật là..."

Quay đầu nhìn người con gái tóc vàng đang nhịn cười bên cạnh, gương mặt như đang nói 'cậu thật dại dột, Izana.'

Tôi vỗ vai Izana, cười nói "Lẽ ra cậu nên chơi kéo búa bao."

Hối hận cũng đã muộn rồi chàng trai. Nếu cậu không lên tiếng trước thì chúng ta đã chia đôi công việc cùng nhau rồi. Tôi biết là thường ngày tôi luôn nói đến nhà người lớn thì phải lễ phép, nhưng nhìn đống bát đũa chất đống kia thì tôi có chút tội nghiệp cho cậu đó.

Izana cầm lấy cái bát lên, đưa vào vòi rửa, kiến quyết khẳng định "Tôi đã xung phong đi rửa cho nên phải có trách nhiệm với lời nói của mình, tôi là người lớn đấy, phải làm gương cho nhóc Nana." Một người đàn ông chân chính là phải biết đương đầu với khó khăn, quyết không lùi bước.

"Tôi đã trưởng thành rồi, người lớn không khóc khi rửa bát. Bây giờ tôi sẽ có trách nhiệm với lời nói của mình." Vừa nói Izana vừa nhanh tay lấy thêm cái bát cho vào bồn rửa.

"Ừ, người lớn hãy cố gắng rửa nốt đống bát này đi, tôi ra ngoài trông nhóc Nana."

Hình như nhóc đó đang ở cùng Tatsuya, phải nhanh giải cứu cậu ta thôi.

Himawari đi vào phòng bếp, nhìn bóng lưng của cậu trai mang bông tai hanafuda nổi bật, quấn một lọn tóc nâu, vu vơ hỏi "Tôi đã nghe Tatsuya kể chuyện hồi sáng, hai người đã cãi nhau với cô bác đầu ngõ vì Kazumi, đúng chứ?"

"Phải, chẳng lẽ cô định trách tôi vì đã bất kính người lớn tuổi à?"

"Không, cậu làm rất đúng. Một số người của vùng đất này chính là như vậy. Họ chỉ quan tâm thứ mình thấy, luôn soi mói chuyện của người khác, thậm chí còn dạy những thứ xấu cho trẻ nhỏ."

Nhớ lại hai năm trước, khi Kazumi mới chuyển tới đây, dân làng cũng hay bàn tán về vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống xủa hai vợ chồng xấu số. Khi đó Himawari đã tức tối nghiệp mồm một trận, cho nên lời nói khó nghe mới bớt đi.

Cô nàng tóc màu cát nhìn cậu trai đang dùng khăn lau đi nước trên tay, đưa mắt nói tiếp "Tôi rất cảm ơn vì cậu đã bảo vệ cậu ấy nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu một chút. Izana, cậu tính ở đây đến bao giờ? Việc cậu đến đây chỉ là ngoài ý muốn, thì sau khi thương thế đã khỏi hẳn, cậu nên quay trở lại nơi của mình. Kazumi không phải là người mà cậu nên trêu đùa, cậu ấy có cuộc sống của riêng mình."

Cứ mỗi lần nhìn đến vòng tay mang viên dạ minh châu kia, Himawari luôn không nhịn được mà thở dài.

Cô không tin tên ngốc này hiểu được tình yêu đâu. Đôi mắt hắn ta nhìn Kazumi thật không bình thường chút nào, giống như thấy đồ mình hứng thú, không cho ai động vào dù chỉ một chút. Dạo gần đây Himawari còn cảm thấy cậu ta không thu liễm như trước kia, thi thoảng cô còn bắt gặp cậu ta nhìn chằm chằm vào Kazumi như đang tính toán gì đó.

Đôi đồng tử tím nhìn về phía Himawari, khiến cô có cảm giác áp lực vô hình như con sói đang chực chờ cắn xé con mồi.

Lúc sau, Izana chậm chạp mở miệng, đôi mắt lại tỏ vẻ hờ hững như thường ngày "Cảm ơn đã quan tâm tới Kazumi như vậy, nhưng đây là việc của riêng chúng tôi, mong rằng Hima sẽ không hỏi về chuyện này nữa."

Đi ra khỏi phòng, cơn gió mát lạnh thổi nhẹ mái tóc màu cát, giọt mồ hôi trên trán cũng được thổi tan. Himawari ngửa đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, không khỏi thở dài một hơi, lẩm bẩm "Kazumi đã đem tên quái vật gì về nhà vậy chứ."

Vào ngày lễ hội diễn ra, Himawari cũng như những người dân thả đèn hoa đăng ước nguyện. Cô không dùng điều ước cho bản thân, mà dùng cho cô bạn có số mệnh đen đủi kia.

Tôi muốn một ngày nào đó sẽ nhìn thấy đứa bạn thân của mình nhận được tình yêu mà cậu ấy xứng đáng và được thấy cậu ấy trở thành người hạnh phúc nhất từ trước tới nay.

"Thần linh của mảnh đất ơi, liệu người có thực hiện nguyện vọng của con không?"

Chiếc lá vàng mùa thu rời khỏi cành, theo tiếng động của gió mà đáp xuống đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net