Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mệt mỏi ra rời nằm vật ra giường, mặt vùi vào tấm chăn của khách sạn, mùi bột giặt đặc trưng khiến tôi bất giấc nhớ về vùng thôn quê yên bình kia, tấm chăn không có mùi của nắng như ở nhà.

"Kazumi còn muốn đi đâu nữa không?" Giọng nói sau lưng cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi vẫn không quay đầu, kéo chăn che kín người, nói "Khỏi đi, tôi tính ngủ hết buổi chiều để dưỡng sức." Mới chơi có một buổi sáng mà tôi đuối quá, không bù với cậu thanh niên khỏe khoắn kia.

"Vậy tôi ra ngoài một chút, cô cứ nằm nghỉ đi."

Nhìn người vùi đầu vào chăn chỉ để lộ màu nắng nhạt tản mạn trên gối, khóe miệng Izana nhấc lên một cái rồi đóng cửa lại.

Ngậm chiếc kẹp mút trong miệng, Izana bước chân ra ngoài khách sạn, thấy chiếc xe màu đen đỗ sẵn chờ bên ngoài. Đôi mắt tím sẫm hiện lên vẻ bình tĩnh vốn có của cán bộ thuộc băng đảng tội phạm.

"Về trụ sở."

Tiếng giày da lộp cộp trên sàn đá lạnh băng, người đứng hai bên hành lang cúi mình cung kính chào đón sự trở về của một trong hai người sáng lập Phạm Thiên.

Mở cánh cửa to lớn trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch lên "Mikey."

Cậu trai tóc đen với hình xăm ở gáy hơi khựng lại, taiyaki bị cắn dở trong tay, cái miệng hơi phồng lên vì bản tính ham ăn của trẻ con. Cậu quay đầu, đôi mắt đen giống với người anh trai mà Izana yêu quý hơi cong lên, hiện rõ vẻ vui mừng "Mừng anh trở về, Izana. Chúng em nhớ anh lắm đấy."

Đút tay vào chiếc áo bành tô, Izana ngồi xuống sofa gần đó, nhẹ nhõm thở ra "Chẳng phải cậu vẫn luôn phái người đến đó thăm dò tin tức của tôi sao, không đủ thõa mãn lòng nhớ mong à?"

"Khác chứ." Mikey mỉm cười chống cằm nghiêng đầu nhìn người anh trai "Tuy rằng anh đã chịu gửi thư để tụi em biết rằng anh không còn giận, nhưng Ema nhớ anh lắm. Ngày nào con bé cũng hỏi bao giờ anh Izana sẽ về, thật khiến em phải ghen tị mà."

Vậy là thành viên trong nhà lại sắp đầy đủ năm người rồi.

Cắn chiếc kẹo mút trong miệng, khiến nó phát ra tiếng rắc rắc, Izana hỏi "Được rồi, tôi cũng nên cảm ơn cậu đã đưa người tới. Nhờ cậu đưa người tới mà tôi có thể yên bình ở lại nơi đó."

Bỏ nốt miếng taiyaki vào miệng, Mikey phồng miệng nói "Anh là anh trai của em mà, những lời khách sáo như vậy không cần thiết. Nhưng mà, chẳng phải anh đã về Tokyo rồi sao, tại sao vẫn muốn để lại người ở đó."

"Tôi đã hứa với ông bác sẽ bảo vệ nơi đó, dù sao thì sắp tới tôi sẽ làm chuyện có lỗi với ông bác đó một chút." Coi như là đáp lễ chuyện khi mới tới cậu đã bị ông bác đó chèn ép đủ kiểu.

Mikey không trả lời, cậu nghiêng đầu nhìn người anh trai cười đầy ý vị. 

Izana tựa đầu ra sau, giọng nói có chút trầm xuống "Anh hùng của chúng ta vẫn chưa tìm thấy sao?"

Gương mặt của Mikey cũng không còn nét vui tươi, mày hơi nhíu lại "Cậu ấy trốn quá kĩ."

Chống cằm lên tay, cậu trai tóc đen không khỏi thở dài "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp của mình, chỉ riêng cậu ấy là đột ngột biến mất không có tin tức. Tuy rằng mọi người xung quanh có lòng nhưng cũng đành bất lực, bọn em vẫn không thể thấy chút dấu vết nào của vị anh hùng kia." Cậu ấy tốt bụng như vậy, tại sao lại bỏ mặc mọi thứ mà rời đi cơ chứ? Đúng là kẻ lừa đảo, rõ ràng nói sẽ mãi mãi ở bên mình cơ mà.

Izana nhấc khóe miệng "Vậy nên cậu lập nên một băng đảng mạnh mẽ để tìm lại cậu ta. Để người ngoài biết được Phạm Thiên được lập nên chỉ vì mục đích duy nhất là tìm kiếm vị anh hùng không bỏ cuộc đã cứu mạng rất nhiều người, chắc sẽ ngạc nhiên lắm đây. Nhưng mà, cậu ấy vẫn không có chút tin tức, cậu vẫn muốn tiếp tục sao?"

Đôi mắt đen láy hơi sáng lên, Mikey nở nụ cười "Biết làm sao đây? Em lỡ chìm trong đôi mắt xanh kiên cường đó mất rồi."

Izana cười cợt "Cậu ta mà biết được cậu cố gắng tạo nên một cái lưới khổng lồ chỉ vì tóm được mặt trời nhỏ của mình về tay thì chắc hẳn cậu ta sẽ bất ngờ lắm."

Nụ cười trên môi vẫn không đổi, gương mặt trẻ con hơi nhướn mày, "Anh biết nhưng vẫn chiều theo em, đúng chứ? Em cũng nợ anh rất nhiều đấy, Izana. Nếu không có anh bên cạnh, em quả thực khó có thể kết hợp lại hai bang với nhau. Dù sao thì tổng trưởng Thiên Trúc luôn được các thành viên tôn trọng."

Izana chậc một tiếng "Cậu ấy vốn là người cùng chúng ta lớn lên mà. Hơn nữa, như cậu đã từng nói, cậu ta đã cứu chúng ta. Đây là trả ơn thôi."

Nghe Izana nói vậy, khóe môi Mikey càng có xu hướng cong lên. Izana, anh đúng là người khẩu xà tâm phật mà.

Tôi mơ màng mở mắt nhìn lên trần nhà, màu cam vàng từ hoàng hôn lấp đầy căn phòng nhỏ. Đi ra ngoài phòng, tôi thấy Izana ngồi trên ghế, chân gác lên bàn, thong dong cầm điều khiển nhấn nút.

Thấy tôi đã tỉnh dậy, Izana liền đưa chiếc cốc trên bàn cho tôi. Tôi nhận lấy rồi uống một ngụm. Là trà mật ong vẫn còn hơi ấm, xem ra cậu ta mới pha, vị cũng khá ngon.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi cùng Izana đi xuống sảnh chính, được nhân viên tiếp đón chu đáo dẫn vào bàn ăn. Cảnh đêm của thành phố lấp lánh như có hàng vạn vì sao, thật nhớ tới nơi mà tôi chăm chỉ làm việc ở đời trước, đường phố tuy đẹp nhưng lại có chút cô đơn.

Đưa mắt nhìn đứa trẻ mà tôi luôn quát mắng dùng dao nĩa một cách thuần thục, tôi cảm thấy mình mới là đứa ngốc ở đây.

Gắng vật lộn với miếng bít tết trong đĩa, tôi nói "Đồ ăn ở đây ngon quá nhỉ."

Vừa nói Izana liền nhấc đĩa của tôi lên rồi đặt đĩa của mình vào trước mặt tôi "Tôi thấy vẫn không ngon bằng đồ Kazumi nấu đâu."

Nhìn miếng thịt được cắt gọn trong đĩa, tôi không khỏi cười nhẹ "Cậu đúng là khéo nịnh mà." 

Ánh trăng ngoài cửa sổ dường như mờ đi giữa đèn đường chói lóa, không còn tiếng dế kêu, không còn hương hoa sơn trà thơm ngát, không còn tiếng chuông gió hiên nhà trước sự lay động của cơn gió. Giờ đây cả thành phố nhộn nhịp theo cách của riêng mình.

Tôi ngồi xuống ghế, xoa cái bụng no căng, đồ ăn ở đây ngon thật, có lẽ nên hỏi bếp trưởng cách làm. Cơn gió se lạnh của cuối thu thổi qua sợi tơ vàng nhạt trên mái tóc, tâm tình dần trở nên thả lỏng. Izana đút tay vào túi quần, hỏi nhân viên phục vụ "Cho hỏi đồ uống nổi tiếng nhất ở đây là gì?"

"Nổi tiếng nhất? A, pepsi."

"Pepsi. Ồ, cho tôi hai cốc coca."

Vẫn còn tên ngốc này bên cạnh thì tôi không thả lỏng được, mau dừng lại Izana, chúng ta vẫn còn ở đây mấy ngày nữa đấy, giữ gìn mặt mũi đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net