Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu đi theo dõi người khác quả thực có chút kích thích, tuy rằng phải đi thang bộ xuống mười tầng để tránh gặp Izana ở thang máy, nhưng không sao, đã máu lên thì có núi đao biển lửa cũng phải đi.

Chòm tóc đuôi sam đung đưa, va đập sau lưng. Mái tóc dài màu nắng được buộc gọn bằng dây buộc tóc mảnh dẻ gắn thêm chiếc nơ tím, món quà bất ngờ từ kẻ đang ung dung bước ra khách sạn, thi thoảng cậu ta cũng biết làm tôi bất ngờ đấy.

Chào một cái với nhân viên quầy lễ tân, tôi nhìn thấy Izana bước lên chiếc xe ô tô đen sang trọng, với một kẻ không hiểu thế sự như tôi nhưng chỉ thoáng nhìn tôi liền biết đây là dòng xe Lexus đắt đỏ.

Đỗ nghèo khỉ như tôi chắc cả đời không mua nổi cái bánh xe chứ không nói đến việc được ngồi lên, tên ngốc nhà tôi đã làm cái gì mà được lên đó chứ, dựa vào nhan sắc sao?

Vội bắt taxi bên đường, Tokyo xứng danh là thành phố không ngủ, kể cả có hai ba giờ sáng, vẫn có những người miệt mài làm công ăn lương trong cuộc sống bộn bề.

Chỉ vào xe đen đằng trước "Bác tài, mau đi theo chiếc xe đó giúp cháu, đừng để mất dấu."

Người bác trên gương mặt đã in hằn dấu vết của năm tháng quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt mở to vẻ kích động "Tôi đợi câu nói này hai mươi năm rồi, cháu gái nhỏ, cứ tin ở tôi, tôi sẽ giữ khoảng cách để không ai biết mình đang theo dấu họ."

Tôi: Ờm... Với tình hình hiện giờ thì không tiện giải thích, thôi đành để bác nghĩ thế nào thì nghĩ vậy.

Trong lúc lái xe, bác tài còn chu đáo hỏi thăm tôi "Cháu gái à, có chuyện gì xảy ra giữa hai người sao?"

Tôi hít sâu một hơi, dùng khăn tay chấm nơi khóe mắt, kìm lại cảm xúc "Mấy ngày nay cháu thấy anh ấy cứ đến tối là lẻn ra ngoài, đến tận sáng mới về, trên áo còn có cả vết son môi và nước hoa của người khác. Đến hôm nay, cháu mới có cơ hội bám theo, anh ấy... Hức..."

"Cháu vẫn còn trẻ, thằng cha tệ bạc với con thì thôi, kiếm người khác tốt hơn."

"Cảm ơn bác, giữa thành phố xa lạ này hóa ra vẫn còn tình người ấm áp như vậy, đợi lúc nữa cháu nhất định sẽ hậu tạ bác thật nhiều."

"Không cần phải cảm ơn, cứ tin vào tay lái của bác."

"Ấy từ từ bác ơi, đừng vượt đèn đỏ!!!"

"Không sao, bác không có bằng lái đâu mà lo."

"Ý cháu không phải vậy." Sao bác không có bằng lái mà vẫn đi làm được???

...

"Được rồi, tội vượt đèn đỏ và không có bằng, lần đầu nên tôi chỉ phạt hành chính để cảnh cáo thôi. Mà bác không thấy có đèn giao thông à?" Vị cảnh sát giao thông tay cầm cuốn sổ gạch vài nét bút rồi đưa tờ giấy cho bác tài.

"Ây, lỗi của tôi, tôi thấy đèn giao thông nhưng không thấy anh." Bác tài vỗ đầu ngộ ra một cách thản thiên, rồi lại quay qua tôi nói nhỏ "Bác đã nhờ bạn theo dõi chiếc xe đó, cháu mau lên chiếc xe kia đi, đừng để lỡ thời gian, phải bắt gian tại trận thằng đàn ông bội bạc kia."

Đúng là người tốt mà, vậy thì tôi cũng phải xem tên ngốc kia đang làm gì, trước khi đi tôi đưa cho bác một số tiền để có thể trả được tiền phạt coi như lời cảm ơn.

Chiếc xe taxi đưa tôi đến sòng bạc xa hoa nào đó trong thành phố. Nửa đêm cậu ta không ngủ mà đến cái nơi chơi bời đốt tiền này sao? Lại thêm vài dự án cá chép hóa rồng? Giỏi lắm, Izana.

"Cảm ơn bác tài, còn lại cháu sẽ tự giải quyết."

"Đi đi cháu gái, đừng để thua đấy."

Giơ ngón cái tự tin cho bác tài tốt bụng, tôi bước chân vào nơi xa lạ tráng lệ, đèn chùm phức tạp sáng lóa, đồ uống đắt đỏ như uống máu, tiếng hô vang cùng tiếng xúc xắc va chạm với bàn, hoa văn sàn đá uốn lượn tinh tế, hương nước hoa ngào ngạt lan tỏa trong không khí.

Không được, tôi đang bị tiền làm mù mờ đôi mắt rồi.

Chấn chỉnh lại nào, Kazumi, mình đến đây để ngăn tên ngốc kia tiêu tiền vào những thứ linh tinh, càng quan trọng hơn là nhỡ cậu ta có thua thì cũng không đòi đốt quán của người ta.

Nhưng mà nơi đây rộng quá, tôi đi bộ đến mười lăm phút rồi mà vẫn chưa tìm ra Izana. Không khí ồn ào quanh đây thật khiến người ta muốn điên đầu mà, từng con xúc xắc được tung ra, không ai biết trước được giây tiếp theo bạn là vua trên đỉnh hay là sâu bọ dưới chân.

Xa xa là một đoàn người đang tiến lại gần, tôi nhanh chân trốn vào một góc gần đó. Hầy, vì tên ngốc nhà mình mà tôi đã bỏ lỡ giấc ngủ quý giá, mai còn phải bắt xe sớm về nhà nữa chứ, tí nữa tôi sẽ cốc đầu cậu ta cho cảnh tỉnh.

Đôi mắt tôi mở to ngạc nhiên nhìn đoàn người, cúi đầu dụi mắt một cái rồi lại ngẩng đầu lên.

Đi đầu là người trẻ tuổi tóc bạc, phần tóc bên trái được cạo đi, để lộ ra hình xăm giống với bên ngực phải của Izana, gương mặt tức tối "Thằng Ran chơi ăn gian đúng không? Nãy giờ tao chưa thắng được ván nào, còn bị mày lột sạch tiền. Mày đừng quên tao là người phát lương cho cả cái Phạm Thiên này, tháng này chậm lương thì đừng trách."

Dáng người thon dài cùng mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, vẻ đẹp nữ tính khiến con gái phải ghen tị hiện lên sự cợt nhả thường thấy, hình xăm giống ở cổ khiến tôi có cảm giác ghê rợn "Mấy hôm nay may ghê, ăn được gần hết mấy con gà trên sòng. Koko, đừng có trút giận sang việc khác chứ, mày nên về luyện thêm trăm năm nữa rồi hãng đấu với tao."

Bên cạnh là chàng trai với tám phần tương tự, mái tóc con sứa lạ lùng, thong dong đút tay vào túi quần, cau mày lên tiếng "Anh tao không cần phải làm mấy trò thừa thãi như thế. Koko, mày chơi ngu thì nhận đi, đừng đổ thừa cho anh tao."

Người đi theo sau có mái tóc hồng nổi bật, tôi nhớ người này, hôm lễ hội Tatsuya có nói chuyện với cậu ta một lúc. Tay áo được sắn lên lộ ra hình xăm tương tự ba người kia, một tay cầm điện thoại áp bên tai, một tay cầm thanh kanata, quát lên "Mikey giao nhiệm vụ đến nhà kho để xử lý mấy tên phản bội, gần đây thật nhiều con chuột mà, tao phải xé xác tụi nó rồi vứt xuống biển làm mồi cho cá, tụi mày nhấc cái chân nhanh lên."

Cuối cùng là hình bóng quen thuộc của tên cậu trai mà tôi đang tìm kiếm.

Izana mặc áo bành tô màu đen, đôi mắt tím nhạt hơi nheo lại, người thường sẽ tưởng cậu ta đang nghĩ điều gì xa vời, còn tôi chắc chắn là do bị thua vài ván 'dự án', giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo "Hãy nhớ phải tra khảo bọn chúng thật kĩ xem bọn chúng đến từ đâu. Chúng ta không giao du nhiều những bang khác khiến bọn chúng nghĩ rằng ta dễ bắt nạt, thật ngu ngốc. Nếu chúng không khai thì cứ dùng thanh kanata của mày ấy, mất một tay hay một chân chẳng ảnh hưởng gì đến miệng cả."

Câu nói sặc mùi máu tanh khiến đôi chân tôi run rẩy lùi lại ra sau chạm phải bình hoa, tiếng động vang lên thành công giữ những bước chân kia dừng lại, tiếp đó là tiếng bước chân của một người lại gần chỗ núp của tôi.

Thật muốn ôm mặt khóc ròng.

Tình tiết này trong phim truyền hình quá cũ rích rồi, không còn ai sài nữa đâu, ôi cái số hẩm hiu của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net