Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe taxi đưa tôi về khách sạn Beika, cái chữ 'Beika' này sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra cơ chứ, đây chẳng phải là con phố quen thuộc của nhà Kudo sao. Haha, càng ngu ngốc hơn là hai chữ Phạm Thiên luôn được xuất hiên trên tivi mà tôi lại không để ý, tôi lại càng thờ ờ với hình xăm trên ngực của tên ngốc kia, thứ nhân sinh chết tiệt.

Nặng nề mở cánh cửa phòng ra, trước mắt tôi là cậu trai tóc bạc ngồi yên tĩnh trên sofa mềm mại, đôi mắt tím nhạt hiện lên vẻ hờ hững như thường ngày, nụ cười trên môi rạng rỡ mà quỷ dị khiến tôi sởn da gà. Cậu ta mặc áo khoác dài đen tôi vừa thấy, hoàn toàn ở trong trong bóng tối tựa như bản thân cậu ta sinh ra từ đó, không thể tiến tới ánh sáng.

Nhìn thấy tôi, Izana lên tiếng hỏi "Kazumi vừa đi đâu vậy?"

Nụ cười ngây thơ giống như đang hỏi tôi 'Kazumi vừa đi làm về đó hả, có mua đồ gì cho tôi không?'. Nếu không phải những gì vừa xảy ra trước mắt, tôi vẫn muốn tin rằng cậu ta chỉ là một tên ngốc tôi nuôi dưỡng từng ngày, chứ không phải là tên tội phạm bị truy nã. Cậu chỉ là phản diện trong cuốn truyện tranh ở đời trước thôi, không phải ở đây.

Tôi mỉm cười đáp lại "Đi tập thể dục." Tôi tiến đến gần cậu ta, hơi lạnh từ bàn tay vuốt nhẹ mái tóc trắng dài qua mắt tím "Còn cậu, Izana, cậu vừa đi đâu vậy?"

Izana ngẩng đầu lên, tùy ý để tôi làm loạn mái tóc của mình, nụ cười lại càng rực rỡ "Tôi cũng đi tập thể dục."

Diễn, cậu lại diễn nữa đi. Tôi cóc tin là cậu có thể dậy sớm được, trừ khi là cậu thức xuyên đêm, dù màu da của cậu có đen hơn nữa, tôi vẫn có thể nhìn thấy được quầng thâm của cậu mấy ngày nay đấy. Thật là, vậy mà tôi còn tin cái lí do vớ vẩn của cậu 'Thức đêm chơi game' cơ đấy. Rốt cuộc trong lúc tôi ngủ cậu đã làm những gì.

Cậu ta hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn lộ vẻ nghi hoặc "Nhưng mà, nếu cùng ra ngoài tập thể dục thì chúng ta phải gặp nhau chứ nhỉ, cô nói xem có đúng không?" Nói rồi, cậu ta vươn tay cầm lấy điều khiển bấm mở tivi, tiếng của phát thanh viên truyền hình quốc gia lại vang lên.

'Mới đây bên phía cảnh sát đã tìm được một thi thể ở vịnh Tokyo, hiện vẫn chưa xác nhận được danh tính của nạn nhân. Theo những gì điều tra được thì đây có thể là cuộc thanh trừng lẫn nhau của các băng đảng, tiêu biểu nhất phải kể đến Phạm Thiên...'

Tôi tươi cười đáp lại "Vậy sao? Tôi không nghĩ là trùng hợp đến thế."

Màn hình sáng lên trong căn phòng u tối, hình ảnh của những con người mà tôi vừa mới gặp dần được hiện ra. Giọng nói trong tivi vẫn đều đều vang lên, hình ảnh trong đó như nắm giữ lấy đôi chân khiến tôi không cách nào suy chuyển. Giờ đây giữa hai chúng tôi im lặng đến xa lạ, rõ ràng thường ngày dù có im lặng thì tôi không có cảm giác bồn chồn như vậy.

Izana cúi đầu, với tay vào trong túi áo loạt xoạt vài tiếng rồi lấy ra một thứ đặt lên bàn. Sợi dây mảnh dẻ có gắn chiếc nơ màu tím xinh xắn được đặt ngay ngắn, tôi chột dạ mà vuốt mái tóc dài ra sau lưng.

"Hình như cô làm rơi thứ này." Biểu cảm của cậu ta vẫn rạng rỡ như vậy, tựa như trước khi giết chết con mồi, cậu sẽ cho nó một nụ cười khích lệ đưa tiễn. Mùi máu tươi nhè nhẹ quanh quẩn trong không khí khiến tôi nhăn mũi.

Đã muốn xé rách mặt với nhau rồi sao, xem ra tôi cũng không cần diễn cùng nữa. Tôi đưa tay cầm lấy sợi dây đưa đến trước mặt, cười nhẹ "Ừm, cảm ơn cậu đã nhặt giúp tôi."

Xoay người đi đến chiếc vali được đặt sẵn ở cửa, tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ để sẵn sàng về lại vùng nông thôn thanh bình kia. Trước khi đi còn dọn dẹp phòng một chút, đồ ăn ở đây mặc dù ngon nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác được ăn đồ do chính bản thân tự tay làm.

Quà cho bác Fumio và nhà Himawari đã mua chất đống một túi, tôi thậm chí còn mua thêm cả hạt giống mới cho cây trồng. Mùa đông đến sẽ có rất nhiều bất tiện, tôi còn phải về sớm để giúp bác Fumio nữa, không có thời gian nói chuyện với cậu đâu. Nếu đã thức đến sáng thế này thì tôi cứ tự bắt xe về luôn cho rồi, không về lại khách sạn.

Tôi nhẹ nhàng nói "Izana, ở lại Tokyo đi." Nhà Sano chắc hẳn vẫn đang đợi cậu, mau đi đi "Vết thương của cậu đã khỏi từ lâu, những gì mà tôi dạy cậu cũng đã hết, sau này cậu tự mình sống tốt." Chú chim non rồi sẽ phải rời khỏi tổ, đi đi, chúng ta tách ra.

"Ở lại... ý cô là sao?" Nụ cười trên mặt cậu ta tắt dần, sát khí lặng lẽ tỏa ra từ đôi mắt to tròn, tôi không biết được khi cậu ta không cười sẽ có dáng vẻ khủng bố như vậy.

Tôi lại nói "Lần này đến Tokyo, tôi không chỉ là đến thăm học trò của bác Fumio, mà tôi còn muốn đưa cậu về lại với gia đình." Vuốt lọn tóc vàng ra sau vành tai, tôi từ tốn nói tiếp "Izana, mau về với ông và anh em của mình đi, cậu là đứa trẻ ngoan mà bọn họ yêu thương mà, đừng để họ trông ngóng cậu mãi."

Những chuyện giết chóc của Phạm Thiên tôi không thể xen vào được, nhưng việc cậu trở về nhà thì tôi có thể nói vài câu, dù sao cũng ở chung một thời gian, tôi không nỡ để cậu ta sống như đời trước tôi từng thấy. Tôi nên nói là may mắn hay bất hạnh khi nuôi dưỡng một tên tội phạm đây.

Cậu ta trầm giọng cúi đầu, mái tóc trắng che khuất đôi mắt khiến tôi không nhìn ra được cậu ta đang nghĩ gì "Vậy còn cô thì sao?"

"Tokyo không phải nơi tôi thuộc về, chúng ta đều biết mà." Ý tứ trong câu nói rất rõ ràng, chúng ta ai về nhà nấy, không còn liên quan đến nhau nữa.

Một tiếng rầm vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, cơ thể bị đè ép đạp mạnh vào cánh cửa, cổ tay bị siết chặt đến phát đau, tầm mắt của tôi chỉ nhìn thấy màu tím nhạt xen lẫn vẻ phẫn nộ, mùi hương của cậu ta đột ngột xông vào thế giới của tôi, xé toạc lớp bảo vệ và cứ thế xâm nhập vào cái kén, bao vây lại con mồi khiến nó không chạy đi được, dù đến chết cũng không chịu buông tay.

"Nếu như tôi cứ muốn Kazumi ở lại đây thì sao?" Âm u và lạnh lẽo luôn để chỉ con người tàn bạo khát máu 'Izana bất tử'. Haha, bất tử gì chứ, Hắc Xuyên Y Tá Na, người chồng đoản mệnh của biết bao cô gái với trái tim thiếu nữ, cậu còn đoản mệnh hơn cả Ngôn Nhất Trì nữa.

Ngón tay thon dài kia hơi vuốt nhẹ lấy viên ngọc trắng phát sáng tựa như đang chạm vào trân bảo của mình, viên thạch anh tím gần đó cũng theo đó mà lấp lánh. Ánh hừng đông từ bên ngoài xuyên qua lớp kính chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Izana, dù có nhìn bao lần tôi vẫn luôn thấy ghen tị với nhan sắc này.

"Tôi vẫn thẳng thẳn nói với cậu, tôi muốn trở về." Tên chết tiệt, cậu có hiểu tôi đang nói gì không. Đừng có bướng bỉnh như vậy, cậu cho rằng tôi còn chiều theo cậu mãi sao.

Cậu ta cười tươi trên ánh dương màu cam mĩ lệ, lại như đứa trẻ ích kỷ cầm chặt món đồ chơi "Chỉ cần đi ra khỏi vùng đất kia thì những nơi mà cô đặt chân đến đều là lãnh địa của Phạm Thiên, cô cho rằng bản thân về nổi sao? Vốn là tôi định dùng cách nhẹ nhàng hơn, những bây giờ xem ra không cần nữa."

Bàn tay đưa lên gáy tôi rồi vung lên, trước khi rơi vào bóng tối, tôi nghe thấy cậu ta nói "Cô nên biết, hoàng hậu thì nên ở cạnh vua."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net