Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên Kazumi và là người xuyên không.

Thật sự không thể ngờ tới.

Cái việc tưởng chừng chỉ có trong phim hay truyện tranh, vậy mà lại đến với một người như tôi.

Xin cho phép tôi vài phút để kể đầu đuôi mọi chuyện.

Ở thế giới trước kia, tôi vốn là một nhân viên làm công ăn lương, sáng đi chiều về, làm việc tăng ca cả ngày mà không một lời oán trách.

Sau một ngày mệt mỏi với đống deadline, khi đi qua đường, tôi đã bị một chiếc xe tông phải.

Nghe giống lời mở đầu của việc xuyên không đấy.

Nhưng mà, người ta xuyên qua thì là nữ phụ giàu nứt đố đổ vách, con gái cưng của phản diện hay bạn thân của nữ chính.

Thì tôi, xuyên qua chỉ là một đứa ất ơ, người qua đường mà chẳng ai thèm để mắt đến.

Khi tôi xuyên qua đây, linh hồn của cơ thể này chắc cũng bay màu rồi.

Vì thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là bản thân nằm ở dưới gầm xe.

Ba mẹ của thân thể này vì vụ tai nạn đó mà qua đời, cho nên hiện giờ trong nhà chỉ có mình tôi.

May mắn là tôi ở thế giới này đã thành niên và đi làm, nên không ảnh hưởng lắm tới việc sinh hoạt.

Nhà tôi ở một vùng quê thanh bình, xung quanh hàng xóm thân thiện.

Vốn tưởng rằng mọi thứ cứ thế mà trôi qua, đột nhiên vào ngày đẹp trời tôi nhìn thấy một người đàn ông đầy máu nằm trong con hẻm nhỏ tối tăm.

Với bản tính lương thiện đầy mình, tôi đã đưa người đó về nhà chăm sóc.

Sau khi đã băng bó cho người đó, lúc này tôi mới có thời gian nhìn gương mặt của người đàn ông xa lạ.

Da ngăm, tóc trắng hơi xoăn, đeo đôi bông tai hanafuda, bên ngực phải có xăm một hình tương tự. Hừm, trông hình xăm hơi quen quen.

Khi tỉnh lại, tôi mới được nhìn ngắm đôi mắt tím to tròn như hút hồn.

Người này giới thiệu mình tên là Kurokawa Izana.

Khi nghe cái tên này, tôi đã đau trong lòng nhiều chút.

Hóa ra tôi xuyên vào bộ truyện tranh mà mình đọc hồi trước, tên là Tokyo Revengers.

Hahahaha...

Hahaha...

Haha...

Ha...

Cái quái gì vậy? Thần linh muốn đùa giỡn tôi sao, sau khi đã trải qua những chuyện kia, tôi còn có thể bình thản chấp nhận như trước?

Cuộc đời tôi có thể đặt tên là 'Những ngày khốn khổ của Kazumi' hay là 'Sau khi xuyên không, tôi nhặt được phản diện ở ven đường'.

Nếu thần linh cho tôi quay lại thời gian đó, tôi nhất định sẽ cúi đầu bỏ qua, mặc xác tên ngốc đầy máu nằm vật vờ như sắp chết, xung quanh tản đầy hơi thở nguy hiểm. Ai muốn nhặt được tên khốn kia thì nhặt, giờ tôi muốn ném tên ngốc đó ra khỏi hộ khẩu nhà mình, à không, tên đó vốn từ đầu không có hộ khẩu trong đấy.

Chớp chớp đôi mắt vài lần, ừm, trần nhà quen thuộc, chăn ga gối đệm quen thuộc, rèm cửa quen thuộc, tiếng chuông gió quen thuộc, cảnh đẹp quen thuộc của những bông tuyết tuyệt đẹp rơi xuống khiến quang cảnh trắng xóa... Nếu không phải vẫn còn nhớ bản thân đang ở nơi xa lạ thì tôi đã nghĩ rằng mình về nhà đấy.

Màu gỗ ở nhà không sáng đẹp như thế, chúng đã lâu đời và cũ nát nhiều rồi. Chiếc chăn này cũng không may bằng vải đẹp như thế, tôi nhớ rõ ở góc chăn có vết mũi khâu do đích thân tôi sửa lại. Rèm cửa cũng không đẹp xuyên thấu như thế, tên ngốc kia đã từng làm đổ nước lên đó nên giờ nơi đó có vết ố vàng khó tẩy. Tiếng chuông gió không trầm như thế, tiếng vang thanh thúy kia như suối nước chảy khiến tôi thấy yên lòng. Tuyết rơi cũng không yên lặng như thế, sẽ phải có tiếng bổ củi dự trữ cho mùa đông xen lẫn tiếng trẻ con vui đùa.

Xoa nhẹ cái gáy để bỏ bớt sự tê mỏi, cảm giác bị người đánh ngất thật không dễ chịu gì. Chưa nói đến việc cổ đau nhức ê ẩm, trong lúc tôi mất ý thức, bản thân chắc chắn còn bị người khác sắp đặt, tức chết mất.

Kéo lê thân thể mệt mỏi xuống giường, phủ lên người tấm chăn mỏng, đã có tuyết đầu mùa, thời tiết sẽ ngày càng lạnh, tôi phải chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, không thể để bản thân đổ bệnh được. Bước chân xuống bậc thang được thiết kế quen thuộc, đi qua bộ bàn ghế đã in sâu vào trong trí nhớ, chậu cây rau mầm củ cải trắng được đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ.

Bàn tay lướt nhẹ qua mặt bàn, sự mát lạnh truyền đến đầu ngón tay khiến tôi càng thêm tỉnh táo. Rèm cửa cầu vồng được mở ra, cho tôi thấy rõ cậu trai tóc bạc đang nằm lười biếng trên võng đung đưa tựa chú mèo già.

Mở cánh cửa bước ra hiên nhà, giàn hoa bìm bìm trông như đã được gieo trồng từ lâu, những sợi dây xanh mềm mỏng quấn quanh hàng rào sắt, tuy mùa này hoa không nở rộ nhưng tôi có thể chắc rằng khi đến mùa chúng sẽ rực rỡ không kém gì ở nhà.

Không biết bây giờ là mấy giờ, mặt trời ở đằng xa đang đáp trên ngọn núi, màu vàng cam nhuộm màu những bông tuyết trắng xóa, xem ra tuyết đã rơi lâu rồi, mặt đất đã bị phủ trắng một màu.

Ngồi xuống cái ghế có hình dáng quen thuộc, tên ngốc nằm trên võng cũng đã mở mắt, màu tím nhạt không còn dáng vẻ điên cuồng như trước, giờ đây chỉ còn sự thả lỏng thường thấy. Izana ngồi dậy, bàn tay đưa ra đẩy chiếc cốc đang tỏa ra khói nóng đến trước mặt tôi, cậu ta hơi nghiêng đầu mỉm cười như đang nói 'Thứ này dành cho cô'.

Tôi dùng hai bàn tay ôm lấy chiếc cốc lại phải dùng từ 'quen thuộc', nhấp một ngụm trà mật ong nóng, lòng bàn tay đã dần có độ ấm. Để cơ thể tựa ra sau, tôi ho một tiếng, thở ra một hơi sương trắng "Khụ, ngon đấy..." Lại đặt cốc trà lên bàn, tôi dùng nụ cười cứng nhắc đáp lại "Vậy bây giờ cậu có định giải thích việc gì đang xảy ra hay không?"

Đến nước này mà còn có thể ung dung mỉm cười coi như không có chuyện gì sao, tên tội phạm chết tiệt.

Màu cam vàng từ mặt trời chiếu lên màu bạc ánh trăng của Izana, nụ cười trên mặt cậu ta vẫn không đổi, mắt tím nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng tôi. Cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao tôi cũng bị cậu nhìn đến quen rồi. Một lúc sau, cậu ta đứng dậy đến gần chỗ tôi, một tay đặt lên thành ghế, hơi cúi người xuống, giọng nói nhàn nhã giống như yêu cầu thường ngày 'Tôi muốn ăn thịt'.

"Như tôi đã nói với cô, tôi muốn Kazumi ở lại Tokyo này."

Tầm mắt của hai chúng tôi chạm vào nhau, trong con ngươi in rõ hình bóng đối phương. Tôi đặt hai tay lên đùi, vẫn gắng giữ nụ cười, không để bản thân tiến tới bóp chết tên khốn trước mặt "Tại sao?"

"Chẳng phải cô từng nói 'mạnh mẽ và vui vẻ lựa chọn những điều mà bản thân mình muốn làm đi. Cuộc sống mà mình chọn, chỉ cần bản thân thấy vui là được'. Tôi đang làm điều bản thân muốn." 

Ý của tôi không phải như vậy, không ai dạy cậu muốn người khác làm gì thì phải hỏi ý kiến người ta sao. Tính cách cố chấp lại ích kỷ của cậu, nhà Sano không mài dũa chút nào à. Nhân quyền đâu rồi, à tôi quên mất, thế giới do bố Ken tạo ra, những tên tội phạm này chính là người nói nhân quyền.

Bầu trời dần chuyển thành đen, xem ra khi nãy là hoàng hôn, sắp kết thúc một ngày rồi.

Giọng nói của tôi có chút run rẩy vang lên "Cậu... muốn nhốt tôi."

Izana nghiêng đầu, tựa như lời nói của tôi rất lạ lùng, đôi mắt tím nhạt hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiểu "Nhốt cô? Không, tôi đang giúp cô." Cơn gió lạnh buốt thổi loạn mái tóc trắng bồng bềnh, lời nói nhẹ nhàng lại hiển nhiên như vậy đúng là chỉ có cậu ta mới nói được.

Viên ngọc trắng ở tay hơi phát sáng, Izana nhìn nó một lúc rồi vươn tay sờ nhẹ lên vành tai của tôi, cảm giác đột ngột có người chạm vào khiến tôi giật mình lùi lại ra sau, cậu ta lẩm bẩm "Vẫn chưa đủ..." Cậu ta cười rạng rỡ tựa như tìm ra trò chơi mới "Lần tới tôi sẽ cho Kazumi một món quà nhỏ."

Khỏi cần, cậu thả tôi đi chính là món quà tuyệt nhất.

"Được rồi, vào nấu cơm đi, tôi đói bụng." Nói rồi, cậu ta quay lưng đi vào nhà, tiếng chuông ngoài hiên nhà vẫn kêu vang leng keng, những bông tuyết vẫn tiếp tục phủ trắng mọi thứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net