Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi về rồi đây." Giọng nói trầm vang cả căn nhà, cậu trai tóc bạc mặc áo khoác trắng đứng ở cửa, làn gió thổi bay chiếc khăn quàng đen, nụ cười tươi tắn thật giống sinh viên mới tốt nghiệp chưa trải sự đời, đương nhiên nếu bạn lờ đi mùi máu rỉ sắt thoang thoảng trong không khí.

Tôi quay đầu nhìn Izana, trên vai trên tóc cậu ta dính phải bông tuyết nhỏ. Thở dài đặt con dao làm bếp xuống, lấy chiếc khăn gần đó đến gần lau đi những bông tuyết mát lạnh "Cậu nên dùng ô đi chứ, bên ngoài tuyết rơi rất dày, nếu cậu bị bệnh thì tôi sẽ không chăm sóc cậu đâu."

Tên ngốc luôn ỷ mình có sức khỏe tráng kiện mà làm càn, chẳng phải bên cạnh cậu có bảo mẫu Kakuchou sao? Vậy mà vẫn để bản thân tự mình đi trong gió tuyết, tên ngu ngốc ích kỷ thích làm theo ý mình.

Izana ngoan ngoãn cúi đầu để mặc tôi cằn nhằn, gương mặt trẻ con cười ngờ nghệch "Kazumi nói vậy nhưng vẫn mềm lòng với tôi mà, đúng không?"

"Rồi rồi, mau vào tắm đi, tôi đã pha sẵn nước nóng cho cậu rồi đấy." Do tôi quá nuông chiều cậu ta, tôi còn có thể nói gì nữa đây.

Tiếp tục công việc nấu ăn của mình, tiếng dao thái nhịp nhàng đặt lên thớt, cho đồ vào nồi nước đang sôi ùng ục, hơi nước bốc lên tỏa khói mờ mịt. Lại nhanh chóng xếp bát đũa lên bàn, một bữa tối hoàn chỉnh cứ thế bày ra trước mặt.

Ngày đầu tiên khi đến nơi này, tôi đã dặn với lòng nhất định không được để ý cậu ta. Nhưng mới chỉ được nửa buổi, cậu ta lại như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau lưng tôi, dùng gương mặt hại nước hại dân đó mê hoặc khiến tôi lung lay, tuyệt đối không phải do tôi bị nhan sắc của cậu ta làm cho mủi lòng.

Tôi thật sự có lỗi với lương tâm của mình, rõ ràng đã muốn không quan tâm đến Izana rồi, nhưng tôi thật không đành lòng để cậu ta giống như đứa trẻ bị người ta bỏ mặc, haiz, đứa trẻ này đã cô đơn rất lâu về trước rồi.

Gió tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi, xem ra là một trận bão lớn. Không biết vườn rau ở nhà có bị phá nát không đây, chúng mới chỉ là những cây non mới nhú được vài phân, nếu không chăm sóc cẩn thận thì sẽ bị nát mất.

Tiếng bước chân sau lưng truyền đến cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, hơi ẩm từ mái tóc trắng kia khiến tôi không nhịn được mà vươn tay, bông tai bên trái của cậu ta đung đưa chạm nhẹ vào đầu ngón tay mát lạnh của tôi. Cầm khăn dùng sức lau mạnh, cho cậu trọc hết đi, khiến tôi phải lo nghĩ nhiều thế này, tất cả là lỗi của cậu.

"Hôm nay Kazumi nấu gì vậy?" Đôi mắt tím nhạt đảo qua bàn ăn, chốc lát mày liền cau lại, tay chỉ chỏ "Lại rau nữa sao..."

Vắt chiếc khăn ẩm lên thành ghế, tôi ngồi xuống cầm đũa lên "Đây là tốt cho cậu, ăn nhiều thịt quá không tốt đâu." Là tốt cho cậu ta, không phải tôi đang giận, thật đấy.

Ngồi lên sô pha mềm mại, tiếng tivi át cả tiếng gió đập vào cửa cửa sổ, hơi cúi người ho vài tiếng, mũi sụt sịt đau nhức. Thời tiết khốn nạn này, những người bị xoang như tôi thật không muốn sống mà. Lò sưởi trong nhà vẫn không khiến tôi ấm lên chút nào, thật nhớ hương hoa trà của vị hàng xóm dịu dàng kia, vào mùa đông bác ấy sẽ đưa tôi một số loại thuốc bổ giúp đè lại bệnh tật của cơ thể này, không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng ít ra sẽ dễ chịu hơn bây giờ.

Chỉ tiếc là hiện tại tôi không phải ở nhà, cho nên sẽ có những chuyện rất bất tiện, không thể theo ý mình được.

Bên tai phải đột ngột đeo thêm bông tai khiến tôi có chút không quen, tên ngốc tùy hứng. Để chất lỏng ấm áp trôi qua cổ họng, tôi nhìn chằm chằm vào cốc trà nóng đang tỏa hương thơm, điềm nhiên nói "Izana, tôi muốn về nhà."

Izana nằm gối đầu lên đùi tôi, tầm mắt vẫn dán vào màn hình tivi, cơn ngươi tím nhạt giờ đây trong trẻo không chút tạp chất, mái tóc trắng được tôi nghịch ngợm xoa loạn, nghe thấy câu hỏi của tôi, cậu ta xoay mặt để mắt đối diện với tôi, hàng lông mi trắng tuyết đối lập hoàn toàn với màu đồng khỏe khoắn "Kazumi còn thấy thiếu thứ gì sao? Hay cô có gì không hài lòng với những thứ này? Nếu vậy thì mai tôi sẽ cho người thay đổi hết..."

"Ý tôi không phải vậy." Cậu tính giả ngốc sao, tôi không có gì bất mãn với thiết kế vừa xa hoa vừa quen thuộc này, tôi chỉ là không muốn ở lại Tokyo mà thôi. Cứ nhìn những thứ xung quanh càng làm tôi nhớ đến quê nhà của mình.

Tên ngốc kia vẫn bỏ qua lời nói của tôi, tiếp tục lảm nhảm "Vậy là cô vẫn thích đúng không? Tôi sẽ bảo người mua thêm thảm lông để giữ ấm, mùa đông sàn nhà sẽ rất lạnh, dù có thêm lò sưởi thì cô vẫn luôn ho khan mà, mấy ngày tới sẽ có bác sĩ đến khám riêng cho cô đấy..." Giờ thì ai đang chăm sóc cho ai đây.

Mặc kệ cậu ta, đôi mắt tôi lại đặt lên màn hình tivi, tin tức mấy ngày ngày nay vẫn luôn chiếu 'Sự trở lại của cựu nữ diễn viên Cherry với tư cách là đạo diễn khiến giới giải trí lại một lần nữa bùng nổ, hiện bộ phim đang chuẩn bị được ra mắt, sau đây là một số hình ảnh được công bố từ đoàn làm phim...'

Ngoài kia, gió tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Bông tuyết nhỏ xinh bay trên khoảng không rộng lớn, nơi đến không phải là đáp xuống mặt đất một cách hờ hững, mà rơi trên mái tóc đen của cậu trai mắt xanh. Bàn tay gầy guộc vươn ra đỡ lấy sự lạnh giá, cậu trai đưa mắt nhìn ra ra bên ngoài rồi đóng lại cửa sổ, ngôi nhà sâu trong núi được ánh đèn màu cam thắp sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net