Chương 26: Mối tình này sẽ đến đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tỉnh dậy sau giấc trưa, Kazutora tay vò vò mái tóc đen huyền của mình, ngẫm nghĩ lại thấy quá vô vị, cần phải làm cho bản thân mới mẻ. Sau hai năm trong trại cải tạo trở lại đây, tâm trí đã suy nghĩ việc trả thù Mikey biết bao lần, ý định nung nấu không phút nào nguôi ngoai, cùng với đó là cảm giác tội lỗi vì cái chết của Sano Shinichirou ngày đêm đeo bám, từng thứ một khiến tâm trí vốn đã bất ổn càng bất ổn hơn.

Kazutora - kẻ lầm đường lạc lối, từ một tai nạn không đáng có dẫn đến tình bạn rạn nứt, Sano Manjiro - kẻ mất đi người anh, được cho là nguyên nhân cớ sự xảy ra. Chỉ tiếc đôi bên cự tuyệt ngồi xuống giải bày, nhất định sử dụng bạo lực, cứ đinh ninh đối phương là kẻ thù bất dung.

____________

Tại một salon nào đó nằm ở phố Shibuya nhộn nhịp.

"Đã xong thưa quý khách "

Nghe được lời nhắc từ nhân viên, đôi mắt đang nhắm dần hé mở, ngó mái tóc mới làm xong của mình qua gương, Kazutora mỉm cười hài lòng, hoàn tất tính tiền chẳng vội lấy khuyên tai trong túi áo khoác, tiếng chuông lí lắc cũng thật sinh động, đó là món quà có được nhờ trấn lột tên bạn bè chơi vì lợi dụng, ngày sinh nhật năm ấy đã biến một Kazutora ngoan hiền thành một bất lương ngỗ ngáo.

Nhân viên nọ nhìn vị khách rời khỏi mà trong lòng ấn tượng cũng lưu, đánh giá kiểu tóc đó quả thật rất hợp với hắn cùng phá cách, thêm nốt ruồi lệ tạo điểm nhấn càng làm vẻ đẹp trai tăng sức hút, nhưng đồng thời ở người hắn tỏa ra thứ gì đó cùng đôi mắt vô cảm vô thần khiến kẻ khác cảm giác khá nặng nề, ngột ngạt.

/Leng keng! /

Quả chuông bạc đung đưa theo từng nhịp chân, trên chiếc cầu bắc qua dòng sông rộng lớn, Kazutora mang theo tâm trạng an tĩnh mà đối lưng với tà dương, ấy thế khi lướt ngang năm đứa học sinh đang đùa giỡn lại nổi chút tư vị bực dọc lẫn ganh tị, và rồi để tiếng cười trong trẻo theo làn gió lay nhẹ, hắn chậm quay đầu, sự chú ý rơi trên người cậu nhóc mái tóc vàng hoe xoăn xoăn, trong vô thức dõi theo cậu từng biểu cảm, Kazutora bỗng dưng khựng mặt thờ thẫn, đôi mắt xanh trong tựa biển trời đảo đến chỗ hắn, không có sự bài xích, chỉ chớp chớp như lấy làm lạ, cánh môi câu vòng cung nhẹ, mấy ngón tay cậu lắc lư vẫy chào hắn đứng lặng, ánh hoàng hôn dù chiếu nửa góc độ ngũ quan thì Kazutora vẫn thấy được nét dịu dàng lẫn hiền lành từ người thiếu niên ấy.

Khoảnh khắc thoáng chốc đâu thể ghi dấu vết vào tâm kẻ thờ ơ, dẫu vậy hình ảnh đó vẫn lởn vởn khiến nghĩ về.

Giơ chân đá cái lon nước ven đường, Kazutora không biết và cũng không hiểu tại sao cậu lại làm bộ dạng đó với một kẻ như hắn, đặt vai trò những người khác, chắc chắn làm ngơ hoặc tỏ ra chán ghét, xa lánh. Hắn sớm đã gạt phăng năm người bạn cũ vào cõi đã từng, ngỡ rằng nhận được lạnh nhạt, bạc bẽo hết đời, nào ngờ khoảnh khắc vừa nãy hóa gợi lòng, cậu hiện tại là một điều gì đó.. Kazutora trầm ngâm rồi thở hắt, định không nghĩ nữa.

"Thằng nhóc kì quặc "

"Mà bộ đồng phục đó.. Sơ trung Mizo à.."

Kazutora dự tính sẽ sớm đi học lại, năm nay đã là năm ba, lâu lắm không đến lớp, chắc bọn ngu ngốc nào đó quên mất trùm trường này rồi, cần phải dạy dỗ lại mới được.

.
.

'Vậy là Kazutora đã ra trại.. Mình phải làm gì mới được đây, chuyện này của bọn họ nào kém rắc rối.. '

Takemichi suy tư, đối tượng ở đợt sự kiện tiếp theo đã xuất hiện, có lẽ Kisaki chưa hành động, nhưng sớm thôi, Kazutora làm sao thoát khỏi bàn cờ này. Chợt Makoto huơ tay trước mặt cậu, hắn cao giọng hỏi, tên nhóc này có chú ý nghe người ta kể chuyện đấy chứ hả!?

Makoto : "Takemichi mày có nghe không đó?!"

Takemichi : ".. Nghe mà, nói tiếp đi" cậu qua loa trả lời.

Makoto : Cho nên 10 câu cuối tao khoanh toàn C luôn "

Yamagishi : "Mẹ biết là mẹ buồn đó"

Makoto :"Tại hết giờ nhanh quá chứ bộ!.. Mà tao giấu mẹ tao mấy bài kiểm tra này hết rồi~"

Akkun : "Ê, nghe thằng Makoto nói làm tao nhớ phương pháp khoanh lụi có chủ đích của thầy giáo nào đó "

Takemichi : "Ừ, tao lại khoanh ngắn nếu 3 dài 1 ngắn "

Takuya : "Tao cũng làm vậy á, còn nếu đáp án dài đều đều thì khoanh B"

Yamagishi : "Chuẩn rồi bạn ơi, khoanh lụi cũng cần có bí quyết, đâu phải tự nhiên mà người ta chia sẻ kinh nghiệm cho mọi người chứ"

Makoto : "Trí sức của tao dồn vô mấy bài kiểm tra nên giờ đâm ra lại thèm ăn.. Ý! Phía trước có bán kem kìa! Ghé mua đi tụi bây!"

Suzuki Makoto ngước mặt, đang hai tay vắt sau đầu lười biếng thì như tiếp thêm năng lượng nhờ cái tủ đông lạnh chỗ tiệm tạp hóa, bèn hứng khởi rủ rê bạn bè. 

Takuya : "Tao ăn dâu! "

Takemichi : "Socola bạc hà!"

Yamagishi : "Sầu riêng sầu riêng đi !"

Akkun : "Cam nha!"

Makoto : "Được! Tao phải ăn hai cây ! "

Mizo bàn luận bài kiểm tra sinh học chiều nay, Takemichi đi giữa bốn người nghe chuyện, cậu tham gia đôi lời, bọn họ vui vẻ ở lứa tuổi học trò thế này thật tốt, mong cho thời gian tươi đẹp kéo tận ngày sau, bản thân bây giờ cũng đang là một cậu học sinh cấp 2 bình thường, đến trường trải nghiệm học hành lần nữa, ra về lại tụ tập chơi bời, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, có lúc còn kéo qua nhà Takemichi, hành xử không thể tự nhiên hơn.

Ắt hẳn sẽ cười suốt vì tụi nó vừa hài vừa ngốc, không cần biết bình thường hay hoạn nạn, lúc cần là có mặt, đánh đấm yếu cũng chẳng sao, vì cùng nhau chịu, khóc bù lu bù loa cũng không sao, cùng nhau khóc, xong rồi trở lại ban đầu lạc quan như chưa có chuyện gì ảnh hưởng, quả thực ngây ngô hết sức. Takemichi quý mến Mizo bộ tứ, cậu muốn đảm bảo những người bạn này an toàn, cái tương lai chết tiệt đó tuyệt đối không được xảy ra!
.
.

.

"Takemichi, có điểm kiểm tra chưa hử?"

Mới đặt chân vào nhà đã bị mẹ đứng khoanh tay dựa ngay vách tường phòng khách dò hỏi, Takemichi bày bộ mặt thiếu đánh, đứng chống nạnh giơ bài kiểm tra toán mới phát sáng nay lên.

"... Ôi trời! Con trai tôi được tận 53 điểm cơ à!? Lại còn là toán nữa chứ! "

"Có cần chụp lại không nhỉ? Hay bảo cha con đóng khung lọng kính.. "

Bà che miệng bất ngờ, đây thực sự kết quả tiến bộ, nên giữ lại làm kỷ niệm chăng.

"Mẹ, con muốn được thưởng bằng đồ ăn "

Takemichi kéo tay áo mẹ, nhân cơ hội này vòi vĩnh món ngon, bà Hanagaki suy nghĩ giây lát liền cười nói

"Thế mẹ sẽ lấy thịt trong tủ lạnh ra làm một nồi lẩu nhé!"

"Yeah, lẩu lẩu lẩu!"

__________

Và một ngày mới lại bắt đầu, bầu trời hừng đông đánh thức vạn vật, quy trình thực hiện vẫn vòng lặp lối cũ, cũng càng tiến bộ đổi mới, học tập hay những công việc thường ngày tiếp diễn. Takemichi vừa đánh răng vừa nhắm hai mắt chưa tỉnh ngủ, tới khi tắm rửa với nước ấm mới dần theo đó mà tỉnh táo ngồi vào bàn ăn.

Cậu trước giờ có khoảng thời gian thường xuyên đi trễ lẫn cúp học, từ khi ý thức được tầm quan trọng cho tương lai về sau, cu cậu đã quyết định thay đổi, ít nhất khắc phục đi trễ trước rồi tính tới cải thiện điểm số, cái cảm giác tranh thủ từng giây từng phút để được ngủ đúng thật mệt mỏi, chắc chắn câu "chưa tới giờ, thêm một chút nữa" là câu cửa miệng mỗi khi xem đồng hồ báo thức, 1 phút chẳng bớt, tới lúc sát gần mới đành lết thân chuẩn bị.

Dù vậy thỉnh thoảng Takemichi nảy lên ý nghĩ muốn bỏ mấy quyết tâm đó qua một bên, rằng hôm nay có nên nghỉ một bữa luôn không, lười biếng, thật chẳng muốn ngồi mài đít học hành, nhưng chung quy lại vẫn là phải làm phải đi.

.
.

"Oápp.. Sao ngày nào cũng đi học thế này.."

"Takemichi kun "

Hinata thân thiết gọi với, trái hẳn anh người yêu, cô nàng tràn đầy sức sống.

"Hina, chào buổi sáng nhé"

"Hì, Sao nào, ôn tập với em cũng hiệu quả phải không? "

"Ừm, hiệu quả lắm, cảm ơn em nhiều nhé"

"Có gì đâu mà.. Vậy mỗi khi có môn anh chưa hiểu thì cứ đến nhà em học nè, hoặc chúng ta sẽ đi thư viện, Hina sẽ tận tình chỉ cho"

"Được, cô giáo Hina "

"Mồ, anh chọc em "

Ái chà, vậy là buổi sáng uể oải phần nào đã được đánh tan rồi, hèn chi mấy bạn có bồ lại thích đến trường như thế, động lực chính xác để gặp người yêu thôi. Takemichi ngày xưa cũng trong trường hợp đó, mỗi khi gần cạnh Hinata, tự khắc yêu đời lan tỏa và ngại ngùng rung rinh, còn bây giờ, cậu sẽ coi đây là khoảng thời gian còn lại ở bên cô ấy, dưới danh nghĩa người yêu của nhau cho đến hoàn tất huyết chiến Halloween.

Nhìn qua người thiếu nữ vui vẻ kế bên, ánh mắt Takemichi thoáng tia buồn bã, bàn tay cậu chạm vào mái tóc cam đào mềm mại, di di xoa xoa rồi chậm rãi dời xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay cái vuốt ve nơi gò má ẩn ẩn lớp mây hồng.

Ở bên em, lòng anh đã thấy phần nào được an ủi.

Hinata ngơ ngác, đồng tử sắc san hô khẽ lay động.

Một bên mặt này đã được bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp, trước sự ôn hòa ấy, em cũng đưa tay chạm vào tay anh, nắm lấy để giữ yên tình tứ, chúng ta cứ thế im lặng nhìn nhau không rời, mặc cho gió thổi người trông, như tại đây chỉ còn đôi ta tồn tại. Em hay tự tin với bản thân là mình am hiểu anh, thế mà hiện giờ, lạ thay mập mờ chẳng rõ anh đang nghĩ gì, nhưng em biết rằng mình lại thấy dáng vẻ ngày hôm đó của anh lần nữa hiện ra rồi.

Là em không tin hay không muốn tin đây.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net