Chương 31: Áo choàng đỏ tung bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Oáp ~ chán quá đi~"

".. Mới vừa chơi điện tử sẵn ăn vặt ở nhà tao mà còn chán à"

"Tao chơi một mình chứ mày có chơi chung đâu, toàn bài tập với chẳng sách, bỏ ông đây lẻ loi "

"Thế sao tao thấy mày hí hửng lắm cơ, không giống lẻ loi gì hết "

"Tuy bề ngoài hí hửng nhưng bên trong thì buồn lắm đó ~ Kisaki thật quá đáng nha "

"....."

Trước mấy lời này của Hanma, Kisaki còn biết nói gì ngoài im lặng, lúc nào tên cao lêu nghêu ấy cũng phản bác hắn cho bằng được, ai bảo Kisaki, kẻ luôn nghiêm túc lại đồng hành cùng với Hanma, kẻ nhìn đời theo cách kì quặc chứ.

"Vậy bước tiếp theo là gì? " Hanma hỏi.

"Hanemiya Kazutora vài ngày trước đã ra trại cải tạo, hắn và Touman vốn có hiềm khích từ lâu, vậy, coi như lần này thỏa lòng mong muốn của hắn, sau đó thì vĩnh biệt.."

"Mày biết phải làm gì rồi đấy, Hanma "

"Hihi, hiểu rồi "

Băng đảng mới thành lập thuở hiện tại, Valhalla, hội tụ những thành phần bất hảo và cả những tay có tiền án tù tội, lấy một tiệm trò chơi bỏ hoang làm sào huyệt căn cứ, mục đích ra đời cũng chỉ vì Sano Manjirou, xác nhập vào Tokyo Manji hòng bành trướng thế lực, biến nó sinh ra cái ác tung hoành.

Dần hoàn thiện bởi kẻ đứng đầu giấu mặt, còn Hanma Shuji - tử thần Kabukichou đứng ngoài sáng, mang chức phận phó thủ lĩnh, vai trò chỉ đạo toàn băng kiêm đại diện phát ngôn thay cho thủ lĩnh thật sự ẩn mình trong tối, Kisaki Tetta.

Mới đây, hai kẻ cùng một đường bàn tính chuẩn bị cho âm mưu sắp tới, Kisaki vẫn một vẻ lạnh nhạt, không buồn liếc mắt nhìn đồng bọn của mình, nhưng Hanma thì khác, từ ngày chung bè với gã bất lương giảo hoạt này, hắn cảm thấy màu sắc xung quanh tự nhiên nở rộ hẳn, đây là thú vị mà bản thân luôn tìm kiếm, khiến một tên ngày ngày chán nản như hắn hiện giờ rất chi vui vẻ. Bạo lực, xấu xa, độc ác đang âm thầm trỗi dậy, còn gì tuyệt vời hơn việc tận hưởng cảnh những kẻ ngoài kia phải chịu đựng đau khổ và thảm thương tuyệt vọng chứ.

___________


Dọc bờ đê, Takemichi vừa đi vừa vung cành cây nhỏ mới bẻ, thân củi khô khẳng khiu vun vút lướt ngang trên từng nhánh cỏ lao um tùm hai bên, đôi khi vài thứ ngà ngà nhẹ hững ấy như bông như bụi theo luồng gió thổi lìa rời bay lên, bay về nơi chân trời góc bể. Dừng chân nhìn mặt sông gợn sóng, Takemichi nghĩ về việc đã kết giao được với Hanemiya Kazutora, vậy cậu phải làm sao mới vẹn toàn thế cuộc, muốn hóa giải hiềm khích giữa bọn họ ngoài việc phải trả giá bằng tính mạng của Baji Keisuke..

Sử dụng lời lẽ để cố gắng thấm dần khuyên nhủ Kazutora? Nhưng như vậy thì sao, lúc chứng kiến hận thù của hắn ta, đến mức điên dại độc đoán, sẵn sàng xuống tay với bất cứ ai phản bội lòng tin của mình, ngay cả người bạn hắn xem là còn lại duy nhất cũng không ngoại lệ.

Về phía Mikey, nhắc đến chuyện này chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình một phen, trước kia mở miệng hỏi ý có thể thứ tha hay không, hắn, một cỗ lạnh lẽo, tuyệt không chấp nhận. Kẻ đã sát hại người anh trai thân quý, lại không biết ăn năn hối cải, còn muốn đổ lỗi và trực diện đối đầu với hắn thì chỉ có thể tình bạn cắt đứt, tàn sát lẫn nhau.

Baji Keisuke kẹt lại ở thế giữa, một bên là bạn thời thơ ấu, cùng nhau lớn lên quý mến, một bên là người cũng không kém phần quan trọng - bạn thân. Kazutora với hắn kề vai sát cánh và lời hứa cùng nhau đối mặt dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, trên vai vẫn còn đè nặng tội lỗi bởi cái đêm bồng bột năm nào. Vì không thể lựa chọn nhất quán, vừa mong muốn tên bạn thân được sống sót và không phải mặc cảm hay gánh thêm lỗi lầm nếu hắn mất mạng do vết đâm sâu trước đó, vừa mong muốn ngăn chặn được tên bạn thơ ấu kia giết người, tránh khỏi cuộc đời bị giam giữ chốn ngục tù. Vì báu vật của bản thân, Baji Keisuke một dao tự tay kết liễu cũng thấy đáng.

Thật sự là vấn đề khó chịu, ân oán luôn là chuyện phức tạp giải quyết, dẫu vậy, Takemichi sẽ lựa lời để được xem xét, có thể làm thay đổi suy nghĩ của bọn họ dù chỉ một chút cũng hoàn toàn nên đi.

Hanma : "Ý, chẳng phải là thằng nhãi chung một hội với lũ Touman đây sao "

Kisaki : "...."

Takemichi : "... Ái chà, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi nè, thật trùng hợp "

Hiện đứng trước khoảng cách mấy sải tay, ba người nhìn nhau, thái độ của Takemichi lẫn Hanma dường như không mang sự bài trừ hay gì thể hiện, còn Kisaki, hắn mỗi khi đối diện với cậu bất giác tạm thời ngưng trệ, rõ ràng tên nhóc này vẫn còn ý định làm thân với hắn, nhưng cái hắn quan tâm là tại sao nó phải cứng đầu quá thể. Ngón tay thon dài nâng gọng kính, Kisaki mặt mày thư giãn.

"Nghe nói mày sắp gia nhập Touman hả? "

"Vậy thì sao?"

"Còn sao nữa, mỗi khi tao tới Touman chắc chắn gặp được mày, chúng ta sẽ thân lại càng thân á "

"... Chưa chắc, mày đừng tự tin quá "

"Hì hì.. "

"Kisaki nè, mày thông minh thế kia, ắt sẽ làm Touman ngày một cường đại và đáng ngưỡng mộ theo thời gian, phải không?"

"Haha, quá khen, tao dĩ nhiên sẽ làm vậy rồi "

Hanma nhếch mép.

' Ôi chà, suy nghĩ đơn giản quá đi, mày có biết là Kisaki đang âm thầm nuốt trọn tụi nó không đấy, mà nếu biết thì mày làm được gì đây hử? Takemichi '

Thân thiện đó, thật ra chỉ là vẻ bề ngoài, hắn lẫn Hanma trong lòng sớm đã thầm giễu cợt cho sự ngây thơ của cậu. Nụ cười trên môi vẫn mỉm nhưng Takemichi không nhìn hai kẻ kia nữa, xoay người, nhãn xanh tĩnh lặng hướng về nơi xa xa ngoài kia, giọng đều đều nói.

"Phải rồi, những đứa trẻ ngỗ ngáo thích làm bất lương đó.. Hoặc đứa trẻ mọt sách thích yên tĩnh, ngay từ đầu giữa chúng đã tựa khác nhau thế giới, vốn chẳng hề dính dáng, chỉ vì một câu nói vô tư nào đó mà bị ảnh hưởng, sau cùng dẫn tới bắc mối liên kết.. Không phải mục tiêu của chúng đều là chinh phục cả thiên hạ này sao"

Takemichi dứt lời, gương mặt đã chầm chậm quay lại phía hắn: "Nhỉ? Kisaki "

Cậu và hắn, nơi đáy mắt đều ẩn thâm trầm, gã thiên tài chẳng mấy chốc đã ngầm hiểu ẩn ý trong lời nói của người kia, tuy có chột dạ nhưng với kẻ diễn kịch giỏi như hắn đây thì mất bình tĩnh là điều bất khả lộ, Kisaki cười, y rằng ở cái tương lai hắn giả vờ làm lành rồi trở mặt.

"Takemichi, trên đời này không phải ai lúc nào cũng hiểu mấy chuyện người khác nói đâu"

"Hợp lý, nhưng mà người trong cuộc có lẽ hiểu rõ hơn ai hết "

".. Thật không? "

"...."

Một khoảng im lặng giữa từng đợt gió thổi mạnh, Takemichi và Kisaki vẫn lưu đối phương trong mắt, đúng, hồi trước cậu là người trong cuộc, ấy vậy mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới miễn cưỡng nhớ lại từng sự việc, ngay tại thời điểm này, cậu không chắc mình đã tỏ tường hết mọi chuyện ẩn khuất chưa nữa. Kisaki thì trái ngược, hắn nhớ rất rõ những chuyện trong cuộc đời mình, và hắn vẫn chờ đợi một ngày cậu nhận ra hắn là ai cùng lý do hắn hành động. Để rồi ngoài dự kiến bởi Takemichi hôm nọ đã gọi tên hắn và dần dà tiếp cận mỗi lần gặp mặt, bất ngờ khiến hắn từ từ nhìn cậu bằng cách nghĩ khác và thắc mắc vì sao.

Hết lời để nói, Kisaki không ở lâu, bèn tiếp tục trên con đường cất bước.

"Nè, bộ vẫn không chịu làm bạn với tao hả?"

Thấy thế, Takemichi gọi với theo, vẫn như thường lệ, hắn tiếp tục bán bơ cho cậu, lời mời bằng hữu kết giao lần nữa bị từ chối, tiếng ha bật ra, lưỡi nhỏ lần qua vách thịt trong má, Takemichi nghĩ mình có thể hiện thành ý đàng hoàng chứ đã hách dịch gì đâu, hay tên Kisaki đó thật sự rất ghét cậu nên mới từ chối hết lần này tới lần khác?! Đúng thật khó khăn với tên bệnh ngạo kiều này!

Hanma nãy giờ đứng nghe hai đứa lùn tịt nói chuyện, hắn ngẫm ngợi mà chẳng được cụ thể đáp án, có điều Kisaki đang bị đả động ngầm thì phải, hắn nhún vai rồi tiếp tục phì phèo điếu thuốc, nghiêng đầu cười ngả ngớn với thiếu niên đằng sau.

"Hẹn gặp lại nhé, Takemichi ~"

.
.

Khi đã đủ xa, gã tử thần mới lên tiếng hỏi, điệu bộ tò mò trên khuôn mặt phơn phởn, yêu đời của hắn làm tên hề kế bên cứ phải nhíu đầu mày.

"Nè, hồi nãy chúng mày nói gì thế? "

"Mày không cần phải biết "

"Hể ~ Kisaki kì cục, nhưng mà mày ấy, rõ là thấy thằng đó thì liền không được tự nhiên, hihi, dù mày có giỏi che đậy thế nào, tao cũng biết hết đó "

".. Nhiều chuyện! "

"Hê hê, trực giác của tao phát tín hiệu thằng nhóc đó sẽ làm nên những điều thú vị cho xem "

"Phiền phức, mau đi lôi kéo tên Kazutora đó đi "

"Rồi rồi ~"

Kisaki Tetta dần giãn bớt cáu bẳn, sắc nhãn xám tro suy tư, theo tác động từ lúc câu nói ấy của Takemichi cất lên, ký ức thời trẻ thơ không hẹn đã ùa về, ngày định mệnh đó, ngày mà chúng ta đã gặp nhau.

......

Tôi vẫn nhớ như in, vào một ngày nắng hạ đổ xế chiều, tiếng ve sầu còn kêu văng vẳng từ hàng cây xanh thắm trải dọc bên lề, đường xá bốc hơi nóng hừng hực mỗi bước chân, dưới cái oi ả của tiết trời tháng 6 năm ấy, cô gái tôi thầm thích đã bị một cậu bé khác cướp mất. Nguyên do cũng từ lòng tốt khi cô ấy, Tachibana Hinata không thể để mấy tên cấp 2 làm bị thương một con mèo, dù tôi đã bảo không được đâu thì cô ấy vẫn nhất quyết đi, xung quanh cũng không có người lớn, tôi thì chắc chắn không thể thắng được bọn nó nên đành quan sát từ xa. Tachibana Hinata đã đứng ra lên tiếng nhưng dẫu sao cũng chỉ là con gái chân yếu tay mềm, rất nhanh nước mắt đã đọng bờ mi, đám người đó lại lấn tới hùng hổ dọa nạt, còn sắp sửa ra tay tới nơi..

Đang không biết phải làm thế nào thì tấm áo choàng đỏ bay phấp phới theo từng bước chạy lướt qua, đỏ rực và tươi sáng chói mắt, phải nói sắc màu ấy dưới ánh nắng vàng là vô cùng nổi bật.. Và rồi, cậu bé đó đã đến, nhanh như sóc phóng lên cho thằng mập trong nhóm một cước bay văng, dáng dấp nhỏ bé ấy hiên ngang đứng thẳng, hai tay chống hông, tâm thế dõng dạc nói lớn lời bênh vực.

"Một đám con trai to đầu lại đi bắt nạt một cô gái, thật là tồi tệ ! "

Chính nghĩa là thế, nhưng nhanh chóng đã bị ba đánh một, đến khi chúng đi mất, Tachibana Hinata vẫn chưa thể ngừng khóc, từng cái nấc nghẹn xin lỗi run run giọng, còn cậu ta thì mếu máo với vết thương trên người trầy trật, liền ngồi bật dậy, để lại vài câu nói cho cô ấy rồi chạy vụt đi.

Tôi đã đứng một góc chứng kiến từ đầu tới cuối, và trố mắt ngạc nhiên khi cậu bé đó xuất hiện lẫn người con gái tôi thích đã có biểu cảm rung động. Đầu óc bản thân tuyệt không thể tin nổi, trong giây phút định mệnh, mối tình đầu chớm nảy nở vừa gieo rắc đã vụt khỏi tầm tay chóng vánh.

Kể từ ngày hôm đó, vì muốn biết tại sao Hinata phải lòng người này, tôi đã theo dõi cùng ghi nhận những lời cậu ta nói, sau cùng kết quả đã có, Hanagaki Takemichi, một tên ngốc nghếch vô tư, không có gì đặc biệt nổi trội, thích làm anh hùng và ngưỡng mộ bất lương.

"Tao sẽ làm bất lương đứng đầu Nhật Bản này!"

Câu nói đó đã khiến tôi đọng lại tâm trí, nghĩ chỉ cần bản thân trở thành một bất lương đứng đầu toàn quốc thì trái tim của Tachibana Hinata sẽ thuộc về mình, cô ấy thích Takemichi vì lý tưởng đó ở cậu ta không phải sao, và thật chất tôi thấy đó là lý do thích hợp nhất.

Cho tới hiện tại, Kisaki Tetta này đã ấp ủ một kế hoạch lâu dài và đang thực hiện nó từng chút một, đích đến cuối cùng chính là trao cho người thiếu nữ ấy một chiếc nhẫn cao quý, tuy nhiên trùng hợp hay cố tình, một kẻ nào đó đã gần như can thiệp vào mỗi khi tôi hành động, nhưng suy cho cùng, tiến trình vẫn đúng, dù mi có phá đám thế nào cũng không thể triệt hạ hoàn toàn. Để xem tên ẩn danh ấy làm được đến đâu, con chuột phiền toái !












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net