Chương 4: Khởi đầu cho tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Takemichi! Dậy đi học mau!"

"Con không muốn "

"Không muốn cũng phải đi! Có biết học hành quan trọng lắm không hả cái thằng nhóc này!"

Bà Hanagaki đang cố giật cái chăn ra khỏi Takemichi, còn cậu thì nhất quyết cuộn tròn không chịu đi học, bởi cảm thấy lười biếng và mệt mỏi, chỉ muốn được ở nhà nằm trên giường mà thôi.

"Haizz, sao con lại cứng đầu nữa rồi, chẳng phải đã hứa với mẹ rồi sao... Thật là! "

Sau khi mẹ hậm hực xuống dưới nhà, khoảng ngắn Takemichi mới vén chăn ra, đôi mắt hướng về nơi cánh cửa màu gỗ nâu, phải lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới chịu đi vệ sinh cá nhân, bộ đồng phục thường ngày, áo sơ mi trắng kèm quần thụng cá biệt, bình thường cậu luôn nổi hứng vuốt tóc, hôm nay thì không, lấy lược chải qua loa rồi chào mẹ cắp sách đến trường.

"Oáp~ "

'Dậy sớm quả là quá sức với mình'

Takemichi ngáp ngắn ngáp dài, trông rất uể oải.

"A, Takemichi kun hôm nay đi học sớm nè, giỏi quá ta"

Hinata bước đến từ phía sau, giơ tay hình chữ V thay lời chào, khuôn mặt vui vẻ cười đùa với cậu.

"Chào buổi sáng, Hina "

Cô cười hì, hỏi: "Bộ tối qua anh ngủ không ngon sao?".

"Đúng là ngủ không ngon thật, anh còn bị hù ma nữa chứ "

"Bị hù ma!? " Hinata nhướng mày.

"Ừ, mẹ anh đứng ngay sau lưng, bà ấy xõa tóc"

"Phư phư, Takemichi kun sợ ma mà nhỉ"

"Em không sợ à"

"Không sợ, mấy bộ phim trinh thám em coi cũng rùng rợn, dọa ma á, em hoàn toàn hứng thú đấy"

"Ồ~"

"Takemichi kun nè, hôm nay anh có rãnh không? "

Takemichi ậm ờ: "Có lẽ hôm nay anh bận, em có chuyện gì sao?"

"Vậy sao.. Chẳng là, em muốn hai đứa mình đi đâu đó trước buổi học thêm, nếu anh có việc thì em sẽ đợi khi khác"

Bản thân cô muốn dành thời gian để hai đứa gia tăng tình cảm, bởi Hinata là mẫu người chủ động trong tình yêu, tuy e thẹn nhưng cô cảm thấy xứng đáng cho tình yêu này, tình yêu đối với Takemichi.

"Ừm.. Thế để hôm nào hai ta đi nhé"

Cô gật đầu, dễ chịu vâng một tiếng.

.....

Bạn bè tụ tập quanh bàn Takemichi, cậu kéo cửa bước vào đã được vẫy gọi.

Akkun : "Sao nhìn chú mệt mỏi quá vậy, ăn sáng chưa đó?"

"Gặm bánh mì thôi"

Takemichi nằm vật ra bàn, cứ thế này dám chừng lại ngủ hết tiết lắm đây. Takuya cười cười, từ trong túi lục lọi viên kẹo bạc hà, anh bóc vỏ rồi đưa tới miệng cái người đang nhắm mắt kia.

"Ăn kẹo bạc hà cho tỉnh táo nè "

Cậu mở miệng ngậm lấy viên kẹo, lần nó qua một bên má làm o tròn nhô nhô, hưởng thụ cái vị lạnh lạnh the mát của hương bạc hà, thấy cậu chống cằm, mặt phơn phởn thì ai kia cũng hài lòng theo.

Takemichi : "Đúng là tỉnh hẳn đi"

Takuya : "Thấy chưa, tác dụng cũng tốt đó chứ"

Yamagishi : "Ê! tao cũng muốn"

Makoto : "Tao nữa! Cho ăn với coi!"

Hai người họ chìa tay, loi nhoi xin xỏ, Takuya đành phải chia cho mỗi đứa mấy cục kẹo.

Yamagishi : "Ê hê, ăn một mình là mắc nghẹn đó, để anh em ăn tiếp cho"

Makoto : "Yamagishi nói đúng đó mày"

Chuông reo mọi người về chỗ, thầy giáo điểm danh rồi bắt đầu bài học, tiết đầu là lịch sử, Takemichi ghi chép, lâu lâu ngồi xoay xoay bút tùy hứng vẽ vời, vẽ không đẹp nhưng không đến nỗi khó hình dung, chợt ở ngoài cãi nhau, một loạt tiếng la oai oái vang vọng rồi im bặt lạ lùng.

/Xoạch!! /

"A, đây rồi đây rồi! Kenchin, Takemicchi ở đây! "

Mikey ló đầu vào lớp học, đôi mắt phượng đen tuyền nhanh chóng tìm được Takemichi, cậu cũng đang nhìn hắn với vẻ mặt không tí nào ngạc nhiên như thể biết hắn sẽ đến.

Draken nghiêng đầu, hắn vịn thành cửa trông giống người khổng lồ, cao quá thành thử hơi bất tiện.

Draken : "Ra là ở đây, Takemichi đi với bọn tao chút "

"Để tôi đem cất sách vở đã"

Mikey : "Rườm rà quá! Đi lẹ thôi !"

Chưa để Takemichi kịp cầm lên cuốn sách, Mikey đã tiến tới nắm tay cậu lôi kéo, thầy giáo đứng trên bục giảng đổ mồ hôi trước hai kẻ côn đồ, nom cái tên cao lớn xăm hình ngay thái dương cũng đủ sợ rồi, cơ mà nếu không nói gì thì sao học sinh nể mình.

"Đang trong giờ học đó! Thêm nữa, mấy đứa từ trường nào mà tới đây-"

"Hả!?"

Draken sắc lẽm liếc thầy giáo, ông ấy sợ cứng mình, không còn cao giọng nữa. Lắp bắp: "Không, Không có gì.. ".

Akkun lo lắng, không biết họ tính làm gì cậu, cùng lắm cậu bảo không có gì nghiêm trọng, nhờ Takuya mang cặp sách về hộ.

Dọc đoạn hành lang, một hội đàn anh năm ba nằm chổng mông, quần đùi lộ hết cả, trái tim hay chấm bi gì cũng có, từng chứng kiến cảnh này rồi nhưng Takemichi vẫn là khẽ lắc đầu, Mikey ngó mấy tên bị đánh cho tuột quần kia, hắn đắc ý, nghiêng người về phía cậu trai cao tầm hắn.

"Vì bọn nó cản đường nên tao phải làm vậy thôi, Takemicchi, mày có muốn chơi trò này không?"

"Trò gì vậy?"

Trò giẫm lên người ta mà đi, cậu hỏi theo lệ thôi, bọn họ đúng thật sở thích kì cục.

"Tụi mày mau nằm xuống thành một hàng đi!"

Lời của Draken vừa dứt, bọn họ không làm cũng phải làm, dĩ nhiên đâu ai muốn bị đánh nữa. Hai người một cao một thấp đạp trên thảm lưng trải đường, nhịp nhàng mỗi bước, nghiêng ngả qua lại cười thích.

Mikey : "Takemicchi không đi sao? Vui lắm đó"

"Không, tôi đi dưới này được rồi "

Takemichi vẫn nhìn thẳng, không để ý Mikey cứ nhìn cậu mà nụ cười nhếch môi. Học sinh bỏ tiết ra đây ngóng chuyện, cảm thán vì đó chẳng phải là Mikey vô địch và phó tổng trưởng Touman sao, Takemichi đi với họ được suy ra trong ngôi trường này cũng có nhân vật máu mặt.

Makoto : "Ê, Takemichi không khiến bọn nó khó chịu vì ngày hôm qua chứ?"

Yamagishi : "Kiyomasa dẫu sao cũng thuộc Touman, lỡ tụi nó trả thù cho đàn em thì không lạ đâu- Ấy, Tachibana!"

Vượt qua đám đông đang bàn tán xôn xao, bóng dáng nhỏ nhắn hùng hồn tiến lên phía trước.

"Khoan đã!"

Giữa mảng im lặng, tiếng chát bật vang đầy uy lực, Hinata dứt khoát cho Mikey một cú bạt tai lệch mặt, ắt hẳn rát lắm. Trong khi Draken tức giận, mọi người kinh ngạc, hú hồn thì Takemichi lỡ cười khục ngoài miệng, đã biết tình huống này sẽ diễn ra nhưng cứ để mặc, vì Mikey bất bại đâu phải ai muốn đánh là đánh được, Takemichi chính xác muốn thấy hắn bị tát lần nữa, bản thân vẫn còn chưa quên những Mikey đã làm mình thê thảm như thế nào ở các dòng thời gian.

"Đi thôi, Takemichi kun, anh không được nghe theo mấy người đó, Hina sẽ bảo vệ anh!"

Hinata dẫn tay Takemichi, duy nhất không để người mình yêu bị ức hiếp, ngó xuống bàn tay nhỏ bé ấy đang run không ngừng vậy mà lời nói lại cứng rắn, Takemichi trân trọng, nắm chặt lấy tay cô, bỗng chốc lực đạo kéo mình giật ngược, Draken tại sao lại nắm cánh tay cậu thay vì nắm cánh tay của Hinata chứ.

"Mày nghĩ đánh người xong rồi bỏ đi là được à!? Đừng chọc cười tao!"

"Có gì buồn cười sao!? Tự ý đến rồi bắt người khác đi theo mình, như vậy mà là bạn ư? Gần đây Takemichi kun hay bị thương, nếu là do mấy người thì tôi không tha thứ đâu!"

Draken hầm hầm thể hiện đe dọa, Hinata lại bình tĩnh trong lời đáp trả. Cô chậm rãi quay người đối mặt với gã con trai cao lớn, đáng sợ kia, dù đọng giọt mồ hôi ấy thế không thấy có ý định buông tay Takemichi.

Kẹt giữa tình huống này, bất quá cậu diễn tiếp, chắn trước Hinata, Takemichi kiên định: "Nếu hai người động vào cô ấy, tôi sẽ chiến đến cùng với hai người".

Draken áp trán hắn lên trán Takemichi, mặt hung dữ: "Mày cũng mạnh miệng quá nhỉ!" Đồng thời siết cổ tay cậu.

"...."

"A~ Tao cứ ngỡ chúng ta sẽ làm bạn được cơ đấy, nhưng mày làm tao quá thất vọng "

Mikey hai mắt hắn trừng trừng, thái độ trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, hắn lạnh giọng: "Giờ mày muốn chết như thế nào?!".

Câu nói khơi gợi đoạn ký ức tam thiên chiến, khi cậu bị đánh tới thân tàn ma dại vì cố ngăn cản Mikey giết Terano South, nó vẫn được hỏi nhưng không phải hàm ý đùa giỡn như ngày xưa, cậu mặt mũi máu chảy đầm đìa, cánh tay phải gãy cong đau thấu xương, từng đấm từng đấm hắn dồn toàn lực giáng xuống không ngừng, cứ ngỡ lúc đó sẽ chết, hóa ra bình phục rồi vẫn tiếp tục lao đầu vào chỗ chết lần nữa.

Quay về thực tại, cú đấm của Mikey gần sát mặt Takemichi thì ngưng giữa chừng, sắc mặt hắn tắp lự thay đổi, cười cợt nói chỉ là đùa thôi và vẫn khẳng định như trước, rằng hắn và Touman không bao giờ đánh con gái.

Draken khoác vai Takemichi, ghé mặt cậu trêu chọc, tay lớn vò vò mái tóc hơi xoăn.

"Chiến đến cùng luôn hả? Được đấy Takemichi "

__________

Được giải thích xong xuôi, Hinata bối rối, ngượng ngùng xin lỗi vì chưa hiểu cớ sự mà đã ra tay đánh người, Mikey dành đôi lời quan tâm, thiết nghĩ đâu phải ai cũng như hắn mà dễ dàng bỏ qua. Nhưng hắn vẫn trêu thêm một câu: "Chà chà, đây đúng là một cú tát đáng gờm".

"Em xin lỗi mà"

"Takemichi kun, anh cứ đi đi, em sẽ xin giáo viên cho anh nghỉ nhé"

"Um, cảm ơn em"

Dõi theo Hinata, Mikey nhẹ nhàng đánh giá: "Hina đúng là cô gái tốt, phải quan tâm cô ấy đấy Takemichi "

"...."

'Tôi biết chứ '

Cậu cụp mi mắt, làm sao mà không biết cô ấy tốt như thế nào, chỉ tiếc không thể đáp lại tấm chân tình của cô ấy được.

"Thế hai người tính dẫn tôi đi đâu? "

Còn đi đâu ngoài nơi đó chứ.

____________



Ba người trên hai chiếc xe đạp, chạy lạch cạch dọc con đê buổi chiều ngập nắng, thảm cỏ bọc hai bên xanh mướt kêu lạc xạc bởi ngọn gió hiu hiu êm đềm, mang theo mùi nước sông trong vắt và thoang thoảng mùi của người phía trước, mùi nước xả vải dịu nhẹ, Mikey ngồi yên sau, trông bề ngoài không khác lạ, thật sự đã ngắm nghía khiến tâm trí thẩn thơ, cậu trai đang chở hắn, mái tóc vàng bồng bềnh, bay bay ngược ánh hoàng hôn, áo sơ mi trắng phập phồng, tấm lưng nhỏ nhưng cảm giác có phần vững chãi, vừa mạnh mẽ cũng vừa yếu đuối, sắc đỏ hồng đầy huyền ảo trải nền trời càng làm hắn thấy Takemichi toát lên thứ gọi là cô đơn. Quãng đường ba người chưa ai nói gì, hắn là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Nè, Takemicchi, mày không có gì để hỏi tao sao?"

".. Vậy thì anh không được nói tôi hỏi ngớ ngẩn đâu đấy "

"Ừm "

"Tại sao lại làm bạn với tôi "

"Đúng là một... E hèm!"

".. Tao có một người anh trai, tên là Shinichirou, nhưng anh ấy mất rồi. Một người đánh đấm dở tệ thế mà lúc nào cũng thách đấu với những kẻ mạnh hơn mình, ngốc thật đó!"

"Ừm "

"Dù vậy anh ấy vẫn không bỏ cuộc, tao đã nhìn thấy điều đó ở mày, Takemichi, mày rất giống anh ấy"

Draken đạp theo phía sau liền phanh gấp, tự nhiên cậu dừng đột ngột, hắn xém chút tông ngay đuôi xe rồi, Mikey chớp mắt, theo hướng cậu nhìn mặt sông thênh thang gợn sóng.

"Có phải nơi này không" Takemichi dửng dưng.

Mikey : "Ừ.. Làm sao mày biết bọn tao sẽ đưa mày tới đây? "

"Tôi chỉ đoán thôi mà, với chỗ này trông khá được nhỉ "

"Ha, nói cũng phải đó"

Mikey một tay gác gối, hiên ngang ngồi trên thảm cỏ nói về ước mơ tạo nên thời đại bất lương mình ấp ủ.

"Ở thế hệ của anh tao, có khá nhiều băng đảng ở vùng này, nghe theo trực giác mà hành động, tất cả đều là đánh nhau, họ tự gây chuyện rồi lại tự dọn dẹp, tại sao lại làm vậy chứ?.."

"Mà, đó cũng là lý do tao muốn tạo ra một kỷ nguyên cho bất lương, mày cũng sẽ góp phần vào đó, Hanagaki Takemichi, tao đã chú ý tới mày"

Hắn đứng dậy, ung dung mỉm cười.

"Chúng tao có nhiều kẻ giỏi đánh đấm, nhưng kẻ dám đứng ra chống lại bất kỳ ai như mày thì không"

Draken vỗ vai cậu: "Nếu có gì đó mày không từ bỏ thì hãy nghĩ về nó nhé, Takemichi".

Nói rồi hai người rời đi, lời của bọn họ không khác gì quá khứ, dáng vẻ đó vẫn vậy nhưng Takemichi, thứ cảm xúc ngưỡng mộ ngày nào đâu rồi, hiện tại không phải đứa trẻ ngây ngô tập tành làm bất lương, không phải người thanh niên 26 tuổi cô độc, cũng không phải cậu trai năng động, tỏa sáng thích làm người hùng. Chỉ là một Hanagaki Takemichi với trái tim đã đóng băng, trừ phi tâm niệm ban sơ, chứ đời này khó chuyện tha thiết.

'Phải, những thứ tôi không thể từ bỏ đó, tôi đang suy nghĩ rất nhiều..'

"Tránh đường mau, thằng nhãi!"

Điệu bộ hung hăng quát lớn, Takemichi an phận lách người nhường đường. Ba kẻ vừa lướt qua cậu, kẻ đi giữa mang nước da ngăm riêng biệt, mắt đeo kính gọng vàng sang trọng, miệng cười nhếch mép thật kiêu ngạo, không ai khác, Kisaki Tetta.

'Sao nào Takemichi, mày sẽ không thể ngờ được tao thay đổi thế này, bắt đầu rồi đấy, kẻ chiến thắng chung cuộc chính là tao thôi '

"Ấy, cậu có phải là Kisaki Tetta không!?"

Lời hỏi nhã ý thốt lên, kẻ được gọi tên nụ cười cứng ngắc, Kisaki ngạc nhiên, cậu nhận ra hắn!?

"Trông cậu khác quá, suýt nữa tôi nhận không ra luôn"

Nhanh chóng bình tĩnh, hắn chậm rãi xoay người nhìn thiếu niên đang mỉm cười kia, làm sao cậu lại biết hắn là ai, trong khi Hanagaki Takemichi làm gì đã quen hay nhớ ra Kisaki Tetta này.

"Kisaki kun vẫn khỏe chứ, Hinata có kể với tôi về người bạn học cũ của cô ấy năm lớp 6. Lâu lắm không gặp lại cậu, cô ấy muốn gửi lời hỏi thăm đó"

Hồ hởi, thân thiện tựa đã quen nhau, hắn chẳng nói dù có người thắc mắc.

"Đại ca, thằng đó là người quen của anh à?"

"...."

".. Khi nào rảnh rỗi, mọi người hãy cùng đi chơi nhé.."

Takemichi vẫy tay tạm biệt, hắn khó hiểu thái độ lẫn hành động của cậu, cảm nhận Takemichi khang khác, cái vẻ ngây ngốc thời trẻ con phải chăng không còn thấy rõ, khi đôi mắt đó hướng đến hắn, nó mang một chút buồn, cũng có lạnh nhạt. Chính mình tự nhủ tên ngốc ấy vẫn giống thuở xưa thôi, dám chừng đang gặp chuyện gì ảnh hưởng, qua rồi tự khắc trở về ngô nghê thường tình.

Hơn nữa, Hinata nhắc đến hắn sao? Cô ấy còn nhớ hắn và muốn hỏi thăm hắn ư! Kisaki đối với việc này, tâm tình như được tiếp thêm chút hy vọng. Mà càng là vậy, kế hoạch càng phải tiến hành thuận lợi, không thể thất bại!

'Hanagaki Takemichi, tao nhất định sẽ thắng mày!'

Địch thủ đối lưng, mỗi kẻ một đường, mỗi một quyết tâm!





_____________🌺🍟

Takemichi vẫn học võ theo buổi, nhưng có lúc lại lười biếng bỏ tập, thế này trình độ chắc tiến bộ hơn một, hai bậc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net