Chương 17 Anh yêu em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thấy khóc là dễ chịu hơn thì em cứ khóc đi. - Huy rút khắn giấy trên bàn đưa cho cô. - Anh lấy làm lạ là sao em có thể dễ khóc như vậy? Uyên thường nói em là một người chỉ có nụ cười chứ không có nước mắt.

Vy đang cười bỗng nín bặt. Huy lại vô tình nhắc đến Uyên làm cô thấy có một chút khó chịu trong lòng. Huy nhận thấy sự thay đổi trên mặt Vy. Anh biết mình lỡ lời.

- Anh xin lỗi!

- Sao anh lại xin lỗi em? Anh nhắc đến chị Uyên là chuyện rất bình thường, chỉ tại em chưa thể chấp nhận đó thôi. - Vy ngả đầu lên lưng ghế thở dài. - Thực ra từ lúc Tuấn lấy vợ đến giờ, em chưa có cảm giác yêu được ai nữa. Nói trắng ra là em sợ và ghét đàn ông. Em rời bỏ gia đình, bạn bè lên đây sống một mình là để trốn chạy một quá khức đau buồn. Ở đây em cô độc lắm, phải đối đầu với tất cả. Em tự tạo cho mình danh tiếng là người đàn bà có cuộc sống buông thả để tránh phiền phức từ những người đàn ông vây quanh em. - Vy nhếch cười chua chát. - Phương pháp của em có hiệu quả lắm! Họ chỉ dám lấy mắt nhìn em thôi. Cuộc sống của em dễ chịu lắm. Em thích làm gì thì làm, không bị ai ràng buộc. Nhưng rồi đêm đến chỉ có mình em đối diện với cái bóng của mình trong căn nhà trống lạn này em thấy cô độc quá! Một sự cô độc đăc quánh bao quanh, nhiều khi em thấy mình gần như ngạt thở. Em chỉ biết lao đầu vào công việc, uống rượu và tham gia vào các cuộc vui để khỏi đối diện với chính mình. - Vy quay sang nhìn Huy, mắt long lanh trìu mến.Rồi em lại gặp anh.Anh đến như được định sẵn từ trước.Qua đêm đó,em mới hiểu chỉ có anh mới có thể làm cho em trở thành người đàn bà trọn vẹn Anh là người đàn ông của em.

Huy sung sướng đan tay mình vào hai ban tay của Vy. Anh cười hạnh phúc:

-Anh yêu em!

-Em cũng vậy _Vy kéo tay anh áp vào má mình _Em muốn nói cho anh biết một điều.

-Em nói đi

-Sau Tuấn anh là người đàn ông em chung đụng.

-Chuyện đó có gì là quan trọng. Chúng ta là những con người từ khao khát yêu thuơng. Ai không muốn gần người mình yêu và cho người yêu mình những gì hạnh phúc nhất.Anh cũng vậy thôi _Huy hôn lên tráng Vy._Điều anh cần là tình yêu của em. Hãy chấp nhận anh đi. Anh sẽ ở cạnh em suốt quãng đời còn lại. Em sẽ thấy mình không còn đơn độc nữa.

-Còn Uyên? Vy hỏi

-Vy à?_Huy thở ra.Anh không biết làm sao giải thích cho cô hiểu anh không thể trở lại với Uyên được càng không thể nói dối với cô rằng anh không còn nhớ đến Uyên. Huy bối rối không biết nói sao cho phải nhíu mày chán nản hỏi._Vậy em muốn anh làm gì để em được vui, để em chấp nhận tình yêu của chúng ta?

Vy rút tay ra nhìn thẳng Huy chậm rãi nói:

-Hãy đợi em. Đợi đến khi nào em gỡ bỏ hết những mâu thuẫn trong lòng mình. Được không anh?

-Được, anh hứa. Bao lâu anh cũng đợi!-Huy quả quyết

-Em muốn có thời gian để tự mình đối diện với chính mình.Từ nay anh đừng tìm gặp cũng đừng gọi điện cho em nữa. Lúc nào đến, em sẽ đến

-Anh sẽ cố gắng. Không gặp em là điều anh khó chịu nổi. Anh nhớ em lắm. Lúc nào anh cũng muốn có em bên cạnh

-Huy, đừng có ép em! _Vy kêu lên khổ sở

Huy cố nuốt nghẹn vào lòng, gật đầu:

-Anh sẽ giữ lời hứa

Nét mặt Vy giãn, giọng buồn buồn:

-Cũng không biết là sẽ bao lâu thì em mới vượt qua được. Chắc sẽ lâu lắm!Biết đâu suốt đoạn đời còn lại em cũng không thể. Anh có buồn em không Huy?

-Được yêu em, anh không bao giờ hối hận. Anh sẽ đợi em như anh đã đợi Uyên.

_Anh không hối hận vì đã đợi chị ấy chứ?

_Ừ bây giờ cũng vậy

_Vậy anh về đi!

_Anh muốn....-Huy ngập ngừng. Anh muốn đêm nay Vy đi chơi với anh, đi Palace khiêu vũ suốt đêm để rồi sáng mai anh sễ phải sống trong chờ đợi không biết bao giờ cô đến tìm anh.

Vy ngước nhìn anh dò hỏi. Huy không thể thốt lên được ý muốn của mình. Anh sợ nhìn thấy nét mặt đau khổ bức bối của Vy, cố gượng cười:

_Anh muốn biết đêm nay em sẽ làm gì?

_ Tiếp tục làm việc.

_Anh có một yêu cầu, không biết em có đồng ý không?

_Em đừng uống rượu nữa chứ gì? _Vy cười

_Ừ.Bao tử của em đã có vết loét vì rượu rồi, rượu vào sẽ làm nó nặng thêm.

_Em biết rồi. Từ đây đến sáng em sẽ không uống rượu nữa

_Không chỉ đêm nay, mà cả sau này. Không có anh, ai sẽ lo cho em?

_Từ trước đến nay em vẫn sống vậy mà. Sống một mình có sao đâu. Nhưng em hứa sẽ ít uống rượu lại, được chưa?

_Được. Anh về đây!

Vy tiễn anh ra cửa. Huy đi khuất,cô đứng thần thật lâu, rồi quay lại công việc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh