Thế giới thứ bảy (phần ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66:

Vì vậy, 233 chủ động nhắc tới chuyện của Anaren.

Ôn Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Thế giới này là một đống dữ liệu, người trước mắt hẳn là trang trí chiếu theo bộ dáng của ta tạo ra đi? Ngươi có nhớ hay không, trước đây chúng ta cũng hoài nghi người ta dựa theo Chu Dung Cẩn mà sáng tạo ra khuôn mặt của nhân vật? Ôi chao, cái này có thể không kém hơn bao nhiêu đâu?!"

Ôn Lâm vô cùng trung tâm mà giải thích một chút, 233 nghe xong cảm thấy khá có đạo lý, thậm chí càng nghĩ càng có đạo lý.

233 cảm thấy được, đại khái bởi vì người trước mắt quá giống Ôn Lâm, cho nên làm cho đầu óc nó có chút hỗn loạn.

Bất quá mặc dù hai người hiểu được điểm này, nhìn ánh mắt của Anaren vẫn là rất quỷ dị, dù sao này không giống với đang soi gương, Ôn Lâm nhìn một "bản thân" khác không bị khống chế nhích tới nhích lui, tâm lý mao vô cùng.

Chu Dung Cẩn mặc dù cùng Ôn Lâm nói chuyện, lại cũng đặt một chút chú ý trên người Anaren, hắn phát hiện ánh mắt của thiếu niên sáng quắc mà ở một bên chờ, cũng không giống như trong dự liệu mà làm ầm ĩ, trái lại đem lực chú ý từ trên người mình chuyển đến trên người Ôn Lâm.

Dùng cách làm trước kia của Anaren, Chu Dung Cẩn còn tưởng rằng thời điểm Anaren nhìn thấy Ôn Lâm sẽ không khống chế được tâm tình, Anaren mới thừa nhận nếu như thấy có người muốn chiếm lấy Chu Dung Cẩn, dù cho người đó chỉ có chút ý nghĩ ấy, hắn đều sẽ muốn nổi nóng.

Mới vừa rồi Chu Dung Cẩn rất lo lắng nếu như Anaren náo loạn gây tổn thương đến Ôn Lâm, dù sao hai người lớn lên quá giống nhau khiến người khác khó có thể không kích động, ai ngờ được Anaren đặc biệt nhiệt tình, mà bây giờ ánh mắt hắn nhìn Ôn Lâm mang theo một chút kính nể, cùng với... Một chút tình cảm quấn quýt?

Chu Dung Cẩn nhíu nhíu mày, trong lòng vô cùng nghi ngờ bản thân có phải phán đoán sai rồi.

Cuối cùng, Chu Dung Cẩn lắc đầu, lúc này mới chính thức giới thiệu Anaren cùng với Ôn Lâm nói: "Đây là Anaren, sau này có thể sẽ ở trên thuyền theo chúng ta một quãng thời gian."

Ôn Lâm ngược lại không phát hiện cái gì, hắn gật gật đầu, đối với chuyện này cũng không phản đối.

Ôn Lâm là hiểu rõ Chu Dung Cẩn, hắn cũng không cho là Chu Dung Cẩn muốn làm ra chuyện tề nhân chi phúc máu chó kia. Hắn biết, một khi Chu Dung Cẩn nhớ đến ký ức cũ, như vậy lại cố chấp một chuyện là từ thế giới giả lập này đi ra ngoài.

Chỉ sợ Chu Dung Cẩn là muốn đem Anaren thả bên người để tỉ mỉ quan sát, từ đó suy đoán ra ít thông tin của thế giới hiện thực.

Tuy rằng Ôn Lâm cảm thấy được Anaren bất quá là một người qua đường giáp, mà cũng không muốn dập tắt hy vọng của Chu Dung Cẩn. Lại nói, Chu Dung Cẩn thông minh như vậy, nói không chừng có thể từ giữa tìm ra được mấu chốt trong đó.

Dù sao Đường Khả có nói qua, mấu chốt để Chu Dung Cẩn tỉnh lại ở trên người mình, cụ thể là cái gì không ai biết. Cái này cùng thiếu niên tương tự mình e rằng có thể trở thành một đối chiếu quan trọng, để Chu Dung Cẩn hảo hảo thí nghiêm một chút.

Ôn Lâm nhìn Anaren mang gương mặt giống mình như đúc, có chút biệt nữu mà đưa tay ra, tận lực thân mật nói: "Xin chào"

Anaren nhìn bộ dáng Chu Dung Cẩn cùng Ôn Lâm liên tục thân mật, tuy rằng bản thân đang ở trong phòng cùng hai người, lại hoàn toàn như phong nền, căn bản không chen lời vào được.

Dường như giữa hai người bọn họ có một loại từ trường đặc biệt, chỉ cần vừa thấy mặt nhau trong mắt cũng chỉ có đối phương, không biết làm sao hắn không có tức giận như thời điểm nhìn thấy Kate, trái lại mang theo một ít cảm giác vui vẻ.

Anaren có chút kích động nói: "Chào ngươi chào ngươi!"

Ôn Lâm "ừ" một tiếng, cũng không nói gì khác. Hắn lùi lại mấy bước, liếc mắt nhìn Chu Dung Cẩn một cái biểu thị không muốn ở chỗ này.

Chu Dung Cẩn hiểu ý hắn, giờ khắc này bất quá là muốn cho Ôn Lâm một châm dự phòng trước, sau đó được sự đồng ý của hắn. Để tránh khỏi lên trên thuyền khi nhìn thấy người này mà không ứng phó kịp, khiến tâm lý Ôn Lâm hoảng loạn.

Giờ khắc này Chu Dung Cẩn cũng chiếm được không ít thông tin trên người Anaren, liền đối với Anaren nói: "Giữa trưa ngày mai đi bến tàu tìm ta, chúng ta đi trước."

Hai người ra khỏi nhà Anaren, Chu Dung Cẩn nắm tay Ôn Lâm, cúi người xuống ôn nhu nói: "Ngày mai sẽ lại phải đi ra biển, chúng ta đi ra chợ mua ít đồ đi? Có muốn cái gì hay không?"

Ôn Lâm dừng một chút, nghi ngờ nói: "Ngươi không đuổi theo thủy thủ đoàn của ngươi sao?" Nàng muốn bỏ chạy với người khác a!

Chu Dung Cẩn một chút ý nghĩ quản Kate đều không có, dù cho Kate đi thật, trên thuyền cũng có một số thủy thủ khác, tuy rằng không lợi hại như Kate vậy, nhưng nó không quan trọng.

Chu Dung Cẩn muốn cùng Ôn Lâm ngọt ngào cùng nhau đi dạo phố, cũng không muốn tiếp tục nghe đến Kate, thậm chí quyết định vì thế hi sinh một điểm "tình thú". Hắn nói: "Há, việc đó không vội. Đúng rồi, ngươi không phải nói trên thuyền ít quần áo sao? Chúng ta đi mua chút quần áo thích hợp mặc đi, hả?"

"Hả? Mua quần áo..."

Ôn Lâm thấy bộ dáng Chu Dung Cẩn nhàn nhã tự tại như vậy, nhớ lại hình tượng đáng tin lúc trước của Chu Dung Cẩn thì chuyện của Kate cũng không có gì phiền lòng.

"Được a! Đi mua quần áo ngay!" Ôn Lâm thật cao hứng mà dời đi lực chú ý.

Vì vậy giữa trưa ngày thứ hai, Ôn Lâm vọt vào Cư Tửu ốcthời điểm không có một bóng người, cả người cũng giống như bị sét đánh giống nhau ép mộng. Hắn nghe nói Kate cùng Nina đêm hôm qua điều khiển một chiếc thuyền nhỏ đi xa ra biển.

Đại dương mênh mông rộng lớn, hắn biết đi đâu tìm chiếc thuyền nhỏ giống lá cây kia...

Ôn Lâm tức giận đến sắp khóc, lôi Chu Dung Cẩn chất vấn: "Ngươi làm sao có thể cứ như vậy cho Kate bỏ đi như thế?!"

Rõ ràng, rõ ràng ngày hôm qua bộ dáng đã tính trước kỹ càng mà!

Chu Dung Cẩn vuốt ve đầu Ôn Lâm, ra vẻ thở dài nói: "Ta cũng đã nghĩ qua, tuy rằng thủy thủ đoàn ưu tú không dễ tìm, nhưng mỗi người chúng ta đều có quyền lợi theo đuổi cuộc sống mình muốn. Nếu Kate không muốn lưu lại, ta làm sao có thể bức bách nàng lên thuyền được?!"

Ân, cho nên hắn nghe nói Kate muốn đi cùng Nina, chẳng những không có giữ lại, lập tức để người đưa cấp Kate một cái thuyền nhỏ suốt đêm đưa các nàng ra biển.

Chu Dung Cẩn liền biết,Ôn Lâm nhất định phải về Cư Tửu ốc lần thứ hai để xác nhận, muốn Kate vẫn còn tại trấn nhỏ này, chỉ không muốn có xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Vẫn là trực tiếp để thiếu niên không tìm được thì tốt hơn.

Chu Dung Cẩn trong lòng yên lặng mỉm cười, cảm thấy chiêu này thủ tiêu "tình địch" thẳng thắng dứt khoát; trên mặt lại mang vẻ bất đắc dĩ lại khoan dung, không ngừng khuyên can thiếu niên.

Ôn Lâm mắt choáng váng, đối với biến hóa của Chu Dung Cẩn biểu thị không thể tiếp thu. Làm sao trong một đêm hắn liền từ cường thủ hào đoạt hải tặc biến thành người tỏa ra đầy kim quang "thánh nhân" thế này?!

233 hiển nhiên càng có thể biết rõ bộ mặt thật của người nào đó, ha ha hai tiếng, trong lòng yên lặng thắp nến cho kí chủ ngu xuẩn: "Đã nói với ngươi rồi, ngươi chỉ cần gạt Chu Dung Cẩn một chút thì nhất định phải ăn thiệt thòi lớn hơn. Hiện tại liền bị đảo đánh một phen đi?!

Ôn Lâm ủy khuất nhìn 233, hắn biết Chu Dung Cẩn đối với "nhiệm vụ" mình đeo trên lưng không có cảm tình gì, vốn còn muốn giấu Chu Dung Cẩn một thời gian, ai biết sẽ là bộ dáng hiện tại.

Ôn Lâm ủ rũ cúi đầu lên thuyền, nữ chủ bây giờ chạy thì cũng chạy rồi, hắn đến cùng thì cũng không có biện pháp gì chỉ có thể đi từng bước một.

233 tiện hề hề mà đề nghị: "Kí chủ, ngươi có thể ở chung gian phòng với Chu Dung Cẩn a! Nha không, ngươi có thể không cho hắn vào phòng a! Chiêu này tuyệt đối hữu hiệu, khiến hắn phải nghe lời ngươi!"

233 nghĩ đến đây mấy ngày không cần ăn thức ăn cho chó, nó liền đối với kết quả này khá thích thú.

Nhưng mà, Ôn Lâm đến cùng là đánh đòn cảnh cáo nó, phá vỡ mơ mộng hão huyền của nó. Ôn Lâm khó khăn nói: "Nhưng mà, nhưng mà ta còn muốn hối lộ Chu Dung Cẩn một chút, để hắn đi đến đảo thần bí đây!"

Đảo thần bí cùng hải yêu, chính là cố sự tiếp theo của nội dung kịch bản. Ôn Lâm dĩ nhiên nghĩ đi thử vận khí một chút, xem có thể gặp được nữ chủ ở đó hay không.

Về phần hối lộ mà...

Tất nhiên là phương pháp Chu Dung Cẩn dạy Ôn Lâm ở thế giới trước...

Vì vậy...

233 (nhiều lần lâm vào hôn mê): "...@#)! #¥@#*&..."

#phiên dịch: Ta đối cái này đồ phá hoại ngược cẩu thế giới không có yêu! Thủ động tái kiến. jpg#

***

Không còn nội dung vở kịch tới quấy rối, Chu Dung Cẩn khoảng thời gian này trải qua "hạnh phúc" mà bận rộn, ở trên biển ngoại trừ cùng Ôn Lâm điềm điềm mật mật, quản vấn đề của các thuyền viên trên thuyền, còn muốn dành ít thời gian để nghiên cứu chuyện của Anaren Asia.

Cho nên tại thời điểm Ôn Lâm đưa ra ý muốn đi xem đảo thần bí, Chu Dung Cẩn cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.

Đảo thần bí nằm gần bờ biển phía đông, sương mù bao quanh nhiều năm, truyền thuyết đêm trăng tròn còn có thể nghe hải yêu ca hát. Hải yêu sinh sống trên đảo thần bí, các nàng dung nhan mỹ lệ, giọng hát động nhân.

Có một số hải yêu là nửa người nửa cá, trên người là thiếu nữ rất xinh đẹp, nửa người dưới là chiếc đuôi cá dài và đẹp, các nàng có thể dệt nước thành lụa, nước mắt có thể hóa thành hạt châu, thịt có thể khiến người trường sinh bất lão.

Mà một số hải yêu khác là nửa người nửa chim, có thân thể nhân loại, nhưng khuôn mặt lại là mặt chim. Mỏ của họ sắc bén khủng khiếp, tính cách hung mãng dị thường, phía sau có đôi cánh khổng lồ, nghe đâu dùng thịt người làm thức ăn.

Trên đảo thần bí trải rộng bạch cốt, lúc đó đi vào nhầm nam nữ chủ đem hết toàn lực mới chạy trốn ra ngoài, Ôn Lâm có chút bận tâm về Nina cùng Kate đi trước bọn họ, có thể hay không đã gặp nguy hiểm.

Đại khái vừa mới tiến vào vùng biển bên ngoài đảo thần bí, thuyền liền bị sương mù dày đặc bao vây, dù thế nào thì cũng không thấy rõ được cảnh tượng chung quanh. Trong nội dung kịch bản vốn là Kate sử dụng tài năng đặc biệt của mình mới giúp cho thuyền tránh được các loại đá ngầm, mà hiện tại không có Kate nên đội tàu hiển nhiên vô cùng hoảng loạn.

Chu Dung Cẩn nhíu nhíu mày, nhìn máy móc trên thuyền mất khống chế, xoay người đi tìm Ôn Lâm.

Chu Dung Cẩn xách thiếu niên đem đến phòng thuyền trưởng, cắn lỗ tai hắn nói: "Tiểu bại hoại, ngươi tưởng đến đảo thần bí cũng không phải 'tùy tiện nhìn' đi?"

Nhìn đến sương mù dày đặc khác thường này, quá nửa là tình tiết vai chính gặp nạn thăng cấp, chỉ sợ Ôn Lâm dẫn hắn đến là vì "nội dung nhiệm vụ"

Ôn Lâm nháy mắt một cái, bị phơi bày cũng không có biện pháp gì, hắn quyết đoán đem tất cả đều nói ra trước đỡ mất công Chu Dung Cẩn mất công tốn sức thẩm vấn.

Chu Dung Cẩn "ừ" một tiếng, cân nhắc chốc lát nói: "Cho nên nói, chỉ có thủy thủ đoàn cấp bậc thiên tài mới có thể vượt qua vùng biển này đúng không?"

Ôn Lâm gật gật đầu, cường điệu nói: "Ban đầu là vậy mà! Kate quan trọng như thế, tại sao lại thả nàng đi a!"

Chu Dung Cẩn liếc hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt.

Ôn Lâm thấy sắc mặt Chu Dung Cẩn không tốt, nhận thức nhanh chóng khuyên giải: "Cái kia... Đương nhiên ngươi nói cũng đúng, chúng ta không nên chia cắt người khác, như vậy đi, chờ chúng ta gặp lại được Nina và Kate, liền đem hai nàng đều mời lên thuyền có được hay không?!"

Chu Dung Cẩn biết rõ mục đích của Ôn Lâm, nhìn hắn một cái nói: "Ân, như vậy kịch tình của hai người bọn họ hẳn cũng gần đây đúng không?!"

"A?!" Ôn Lâm dẹt dẹt cái miệng, nhìn Chu Dung Cẩn yếu ớt nói: "Ngươi cái gì đều đoán được a..."

233 ha ha thắp ngọn nến: "Ai kêu ngươi tìm tiểu công thông minh như vậy?!"

Chương 67

Hiện tại tràn ngập sương mù, vị trí cách xa mấy bước liền không thấy rõ người. Chu Dung Cẩn quyết đoán mà hạ lệnh hết thảy thuyền viên ai về chỗ nấy, sau đó xách tiểu hỗn đản đuối lý nào đó đi tới mũi tàu đằng trước, đã sớm muốn chơi mũi tàu bay lượn PLAY...

Ân, từ khi Ôn Lâm kéo Chu Dung Cẩn đi coi thử phim điện ảnh ở một địa cầu thời cổ trong mấy thế giới trước, hai người bọn họ vẫn muốn thử trò chơi lãng mạn này một lần. Nhưng Ôn Lâm lại không ngờ Chu Dung Cẩn muốn play còn "Dã" hơn mình nghĩ nhiều.

Ôn Lâm nhìn trong sương mù dày đặt thỉnh thoảng xuất hiện bóng người, sợ đến một tiếng cũng không dám kêu lên, gắt gao nắm lấy cột thuyền mặc cho Chu Dung Cẩn dằn vặt.

Không thể không nói, Chu Dung Cẩn cảm thấy trò chơi kích thích như thế không nên dừng lại, thiếu niên bởi vì căng thẳng mà siết lấy hắn chặt chẽ, bên trong lại cực nóng, tư vị một lời khó nói hết.

Tốn không ít thời gian, Chu Dung Cẩn rốt cuộc yển kỳ tức cổ, Ôn Lâm run chân ngã vào trong lồng ngực của hắn, thở hổn hển đem y phục mặc hảo, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ bị người ta phát hiện, cũng không biết tại sao Chu Dung Cẩn ngày càng lớn gan.

Chu Dung Cẩn như là biết Ôn Lâm đang suy nghĩ gì, cười bóp bóp mũi hắn, nói: "Ngươi không biết là hải tặc đều cuồng dã phách lối như vậy sao?!"

Hắn cắn lỗ tai thiếu niên, thannh âm trầm thấp đặc biệt êm tai: "Không cảm thấy có chút vẻ đẹp hoang dã sao? Như vậy gần gũi với thiên nhiên..."

Trong con ngươi của Ôn Lâm cong mang theo nước mắt lúc nãy, ướt nhẹp mà nhìn Chu Dung Cẩn, một mặt không phục nói: "Ngươi chỉ giỏi bắt nạt người!"

Chu Dung Cẩn nhếch khoé miệng, hiếm thấy thừa nhận nói: "Ân, ai cho ngươi tới đuối lý."

Ôn Lâm khó tin nhìn hắn: "...QAQ!"

# Hiện tại bắt nạt ta cũng không nghĩ tới hỗ trợ sao?! #

Chu Dung Cẩn ăn được bữa ăn ngon, rốt cuộc cũng nghĩ tới phải làm việc, hơn nữa hắn nhìn thấy bộ dáng thiếu niên trong lòng mình muốn tạc mao, lập tức động viên mà thảo luận "nội dung vở kịch" nói: "Được, hiện tại ta liền đi tìm Kate đem trở về, vậy ngươi nói cho ta nội dung tiếp theo của vở kịch có được hay không?"

Chu Dung Cẩn nói muốn tìm Kate cũng không phải hoàn toàn không có manh mối, hóa ra gần đây song thương thiếu niên phát minh ra một cái máy có thể phát hiện các tàu thuyền xung quanh, giống như rada trên biển. Chỉ cần thuyền của Kate và Nina trôi dạt gần bọn họ, cái máy này sẽ phát ra cảnh báo.

Trong kịch bản có một đám tiểu đệ chính là sảng khoái a!

Chu Dung Cẩn đem chuyện này nói lại với Ôn Lâm, Ôn Lâm cuối cùng cũng coi như yên tâm mà nói diễn biến tiếp theo của vở kịch.

Ôn Lâm trừng hai mắt, cùng nhấn mạnh nhiều lần với Chu Dung Cẩn - nếu không đi đến kết thúc của thế giới thì phiền toái lớn!

Chu Dung Cẩn nhấc tay đầu hàng, cười nói: "Được được, ta sẽ không để cho khách hàng của ngươi có ngoài ý muốn."

Ôn Lâm hừ hừ nói: "Tốt nhất là không!"

Hai người đang nói chuyện, cái máy rada kia bắt đầu có cảnh báo, Chu Dung Cẩn cùng Ôn Lâm nhìn nhìn nhau, lập tức chạy về phòng thuyền trưởng.

Khi cả hai đến nơi, song thương thiếu niên cũng đang đứng ở cửa phòng thuyền trưởng, hiển nhiên là tới báo cáo tình huống. Chỉ là giờ phút này, ánh mắt hắn đặt trên thân thể hai người quan sát nửa ngày, đổi thành một mặt biểu tình "Há, ta hiểu tại sao phòng thuyền trưởng không có ai."

Ôn Lâm đỏ mặt trốn ra phía sau lưng Chu Dung Cẩn, ngược lại Chu Dung Cẩn thần sắc ( không ) thành ( thay ) thật ( đổi ), giống như là không nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của song thương thiếu niên, bình thản nói: "Tình hình chiếc thuyền kia thế nào?"

Nói tới chính sự, song thương thiếu niên cũng hồi phục tinh thần lại, sắc mặt hắn trịnh trọng nói: "Phân nửa là Kate, nhìn lại tin tức thuyền hẳn là không xê dịch bao nhiêu. Chỉ là..."

Song thương thiếu niên dừng lại, Chu Dung Cẩn nhíu nhíu mày chờ hắn nói tiếp, song thương thiếu niên gãi đầu một cái tựa hồ rất phiền phức nói: "Chỉ là Kate hình như không nghĩ sẽ lên thuyền, nàng vừa không phát ra tín hiệu cầu cứu, cũng không thân cận chúng ta, chỉ là không gần không xa đi theo chúng ta... Tôi cảm giác, có thể là nàng chờ chúng ta phát hiện nàng, sau đó nàng mang theo chúng ta đi ra ngoài... Chỉ có bấy nhiêu thôi."

Đối với thái độ thế này của Kate, song thương thiếu niên khó tiếp thu, thế giới này thay đổi có phải có chút quá nhanh?

Không lâu trước đây hắn mới phát hiện thuyền trưởng của hắn thích con tin đồng tính, lúc sau lại phát hiện Kate vẫn luôn thầm mến thuyền trưởng chạy theo cô nương mới gặp mặt...

Ai... Ái tình đến quá nhanh như lốc xoáy, chỉ có hắn vẫn luôn bất động trong gió! (cẩu độc thân đó mấy chế :)))) )

Ân, ý của song thương thiếu niên là... Hắn cũng muốn sớm tìm một người!

Song thương thiếu niên vừa liếc nhìn đứng trước mặt Ôn Lâm, hắn nhớ tới mấy ngày trước thuyền trưởng dẫn tới một tiểu tử có gương mặt giống y như đúc, vốn là song thương thiếu niên còn tưởng rằng thuyền trưởng muốn chơi song phi tình thú, tựa hồ mấy ngày nay xem ra chính là đem thiếu niên Anaren làm một thuyền viên bình thường thôi.

Song thương thiếu niên suy nghĩ một chút: Ân, kỳ thực thiếu niên mềm mại như vậy cũng không tệ, hắn cũng không ngại làm công! 

# Không nên hỏi lý do tại sao mục tiêu thích của hắn lại thay đổi, ân, ngược lại hắn vốn không có tiết tháo. #

# Ngươi xem thuyền trưởng chúng ta cũng không có! #

...

Mặt khác, tại thời điểm song thương thiếu niên đầu óc suy nghĩ bay tán loạn, Chu Dung Cẩn đã mang theo Ôn Lâm về tới phòng thuyền trưởng.

Thiết bị bên trong phòng thuyền trưởng phi thường đầy đủ, Chu Dung Cẩn ấn mở một cái nút, một cái màn hình rada đơn giản xuất hiện trước mắt hắn. Cách đó không xa, một điểm sáng nho nhỏ xác thực theo đuôi thuyền của bọn họ.

Chu Dung Cẩn hé mắt, hỏi Ôn Lâm: "Kate có phải nên đem về thật mới được?"

Ôn Lâm thính tai quơ quơ, không cẩn thận liền nghe được trong lời nói Chu Dung Cẩn nồng đậm "đố kị". Ôn Lâm lần này không dám tiếp tục giấu Chu Dung Cẩn, yếu ớt nói: "Cái kia, kỳ thực... quan trọng là... Nina Meg..."

Chu Dung Cẩn liếc mắt Ôn Lâm một cái, lập lại: "Há, Nina Meg..."

Tiểu gia hỏa rốt cuộc không tiếp nổi chiêu nữa? Vừa bắt đầu đã lừa gạt ta nói là đầu bếp, hả?

Bạn học Ôn Lâm, ngươi có biết hay không tiểu công nhà ngươi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ôn Lâm liếc hắn một cái, tiểu tâm dực dực gật đầu nói: "Ân, nàng mới là nữ chủ..." Dừng một chút, Ôn Lâm nói bổ sung: "Kate cũng rất trọng yếu, nàng là nữ xứng! Thời điểm ngươi trên biển cần nàng rất nhiều!"

Đặc biệt là thời điểm hậu kỳ đánh nhau với BOSS...

Khụ khụ, việc bản thân là BOSS phản diện, Ôn Lâm không dám nói cho Chu Dung Cẩn. (........) ノChu Dung Cẩn có chút không cao hứng, tay hắn nắm lấy bánh lái liền quay đầu hướng đến điểm nhỏ mà rada cho thấy. Cái điểm nhỏ kia dừng một chút, tiếp theo chậm rãi tiến lên giống như dẫn bọn họ rời đi vùng biển thần bí này.

Nhưng mà ai biết, Chu Dung Cẩn giống như không không hiểu ý tứ của Kate, trực tiếp vọt tới phương hướng của thuyền nhỏ, rất nhanh hai cái thuyền liền áp sát.

Bên ngoài thuyền như trước dày đặc sương mù, chỉ có thể dựa vào rada để suy đoán hai thuyền đã cách nhau cực gần. Chu Dung Cẩn đột nhiên kéo tay của Ôn Lâm, hắn ấn một cái nút bên trên nói: "Nếu ngươi muốn đem Nina cùng Kate lên thuyền, liền theo xuống."

Cái nút lệnh kia đỏ tươi, được làm cực kì nhỏ, mặt trên còn mang theo lồng phòng hộ, giống như sợ người khác không cẩn thận ấn nhầm. Tâm lý 233 chợt lóe lên một cái, trực giác mách bảo không tốt, nó vội vàng kêu lên: "Kí chủ ngươi chờ chút đã..."

Nhưng lời còn chưa dứt, Ôn Lâm lập tức ấn xuống cái nút màu đỏ tươi kia. Hắn không có đề phòng đối với Chu Dung Cẩn, giờ khắc này lại càng không có nghĩ ngợi chút nào, mới không đi suy nghĩ đến cuối cùng cái nút này là cái quỷ gì đây!

233 che mặt nói: "Ngạch....."

Một khắc khi thấy Ôn Lâm ấn xuống, mũi tàu "Oanh" một tiếng vang thật lớn, hỏa hồng phát sáng lửa đạn cứ thế trực tiếp đánh trúng thuyền nhỏ của Kate...

Ôn Lâm một mặt ép mộng: "...."

# Tình huống gì đây?! Tại sao lại là bộ dạng muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net