trà xanh trong lòng bàn tay hoàng thúc tàn tật 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, trở về thay xiêm y trên người, dỗ dành phu nhân một chút, rồi sẽ quay trở lại thăm con gái.

"Vậy làm phiền tiểu điện hạ..." Chiếu cố con gái ta một chút.

Nửa câu sau còn chưa nói xong, thiếu niên đã ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi Thẩm Tông Chí: "Ngài biết kể chuyện không?"

Thẩm Tông Chí sững người một chút: "Kể chuyện gì?"

Con gái được bốn tuổi, trong khoảng thời gian này hai năm là ông không ở bên con gái, con gái ồn ào muốn nghe kể chuyện lúc đi ngủ ông đều không bắt kịp, lúc này tự nhiên không ngờ tới lời này của Lục Vô Chiêu là vì ai mà hỏi.

Thẩm Tông Chí là một hảo hán cẩu thả, tâm tư còn thô hơn mặt chày cán bột, hắn tùy tùy tiện tiện hỏi: "Sao vậy tiểu điện hạ? Ngài nhàm chán sao? Muốn nghe kể chuyện?"

Lục Vô Chiêu mím môi, gật gật đầu.

Hắn mong đợi Thẩm Tông Chí có thể nói ra cái gì đó có giá trị để hắn tham khảo, kết quả đối phương vừa mở miệng, đề tài chính là không thích hợp với thiếu nhi.

Lục Vô Chiêu cố nén sự không thoải mái, sau khi Thẩm Tông Chí thao thao bất tuyệt kể xong hai trận chiến, cùng với quá trình giết chết ba tên chủ tướng của quân địch, mới ngắt lời đối phương, mời người đi.

Hắn trầm tư một hồi, kêu cận vệ của phủ tướng quân, ra ngoài.

Bên trong thư cục lớn nhất kinh thành, cửa tiệm vừa mới mở rất vắng vẻ.

Chưởng quầy nhiệt tình rao hàng về quyển sách mới gần đây với Lục Vô Chiêu.

Lục Vô Chiêu nhận lấy sách nhìn một cái--

< Truyện Quỷ Đàm kinh thành thiếu nhi chọn lọc >

Lục Vô Chiêu: "..."

"Đây đều là những quyển chúng tiểu công tử bây giờ thích đọc nhất, ngài nhìn một chút."

Lục Vô Chiêu bỏ sách xuống, phụng phịu, "Có quyển nào cho tiểu cô nương bốn tuổi đọc không?"

Chưởng quầy vừa nghe đã hiểu, "Ôi ôi xin lỗi, ngài là muốn chọn cho muội muội trong nhà, những thứ này thật không thích hợp lắm, mời ngài nhìn bên này."

Lục Vô Chiêu nhìn sang hướng ngón tay của ông ta.

Trên quyển sách có mấy chữ to đơn giản bắt mắt:

Lục Vô Chiêu: "... ..."

Nhìn thế nào cũng không giống một quyển sách đứng đắn.

Lục Vô Chiêu cau mày, đây rốt cuộc có phải là thư cục chính quy không vậy??

Hai mắt chưởng quầy sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu công tử vừa nhìn là đã biết con nhà quyền quý, mặt mày rạng rỡ hỏi, "Thế nào tiểu công tử? Đây đều là những quyển sách vừa ra mắt đã bán được rất nhiều đấy!"

Lục Vô Chiêu tay cầm quyển sách run run.

"Muội muội của công tử nhất định sẽ thích, đến lúc đó nàng nhất định sẽ càng thích ngài!"

Tay nắm quyển sách của Lục Vô Chiêu dần dùng sức đến trắng bệch.

Hồi lâu, hắn thấp giọng: "Đều lấy hết, bọc lại đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff