trà xanh trong lòng bàn tay hoàng thúc tàn tật 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chiêu lại nhếch lên.

"Ta không sao cả." Hắn nói.

Thẩm Vu ôm eo hắn, gác đầu trong lòng hắn, thì thầm: "Chiêu Chiêu, ta xin lỗi, chàng vất vả thế này mà ta còn giận chàng."

Chỉ cần nàng dựa lại gần hắn tức là chuyện này đã dịu đi rồi.

Lục Vô Chiêu cúi đầu, môi dán lên trán nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Thật sự rất nhớ nàng, lại nghe nói có người thèm thuồng A Vu của ta, ta cũng hoảng, làm mọi chuyện rối tung lên, làm nàng mất mặt rồi."

Thẩm Vu lắc đầu: "Không mất mặt, ta chỉ là... Chỉ là..."

Nàng đỏ mặt ngẩng đầu lên: "Chỉ là xấu hổ thôi."

Hắn cười khẽ: "Xấu hổ gì chứ? Chúng ta đã thành hôn hai năm rồi, còn gì mà xấu với hổ chứ?"

"Mặc dù đã thành hôn hai năm, nhưng mà ở cạnh Chiêu Chiêu vẫn rất ngại, cũng rất thích nữa, giống như trước kia vậy." Thẩm Vu đỏ cả tai, nghêm túc giải thích: "Bọn họ chê cười chàng, nói chàng là thê nô, ta nghe thấy có người nói chàng đường đường là Vương gia mà lại đi sợ nương tử."

Nàng nói tới đây lại tức giận: "Ta chịu không nổi khi nghe thấy người khác nói chàng không tốt, lúc các nàng nói chàng bị một nữ tử nắm thóp, vẻ mặt các nàng rất là khinh thường."

"Chiêu Chiêu, lúc đó ta thật sự rất giận, giận đám người miệng lưỡi độc địa kia, cũng giận bản thân ta, là ta làm cho chàng bị bọn họ cười chê."

Lục Vô Chiêu không cười nữa: "Các nàng không phải đang chê cười ta, các nàng đang ghen tị thôi."

"Ghen tị cái gì?"

Lục Vô Chiêu cười đáp: "Ghen tị ta quá yêu nàng."

Ghen tị tình cảm của hai người quá tốt, ghen tị Lục Vô Chiêu ra mặt vì phu nhân của mình, ghen tị Lục Vô Chiêu xem phu nhân như bảo bối trong lòng, lại càng ghen tị Lục Vô Chiêu dù ở xa mà vẫn nắm rõ nhất cử nhất động của Thẩm Vu, bên cạnh Thẩm Vu xuất hiện một người theo đuổi mà hắn cũng nóng lòng như lửa đốt.

Phu quân của bọn họ không làm được như Lục Vô Chiêu.

Thẩm Vu siết chặt eo hắn, thở dài một hơi, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, ỉu xìu nói: "Đêm qua ngủ không ngon, cả đêm đều nhớ chàng."

Lục Vô Chiêu xoa đầu nàng, dịu dàng hỏi: "Sao nhớ ta mà lại không cho ta vào phòng?"

Thẩm Vu yên lặng một lúc, sau đó lại ngẩng đầu lên, mặt càng đỏ hơn.

"Thứ nhất là vì chuyện đó, ta muốn chàng thay đổi, sau này đừng như thế nữa."

"Như thế nào cơ? Đừng có yêu nàng như thế nữa sao?" Lục Vô Chiêu cười nói.

"Chàng bớt ba hoa đi." Thẩm Vu thủ thỉ: "Còn nữa, quan trọng nhất là..."

"Sao?"

Thẩm Vu ngượng ngùng quay đầu, khe khẽ nói: "Nguyên nhân quan trọng nhất là... ta có thai rồi."

Lục Vô Chiêu sững người ra.

"... Có thai?" Hắn lẩm bẩm.

"Phải, hơn một tháng rồi." Thẩm Vu không nhịn được cong môi: "Tối qua chàng uống rượu, ta sợ chàng không nhịn được, làm hài tử bị thương..."

Lục Vô Chiêu không nói gì, hắn hoàn hồn lại, cũng dần trở nên bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Vu vẫn luôn nóng bỏng như trước.

Thẩm Vu bị hắn nhìn đến nỗi cả người nóng lên, nàng bất giác siết chặt thắt lưng hắn, dụi đầu vào lòng ngực hắn.

"Đại phu nói, ba tháng đầu phải cẩn thận, ta sợ chàng không biết nặng nhẹ..."

"...Ừ."

Lục Vô Chiêu ôm chặt lấy nàng, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Hắn rời nhà một tháng, tới lúc trở về thì thế giới đã đảo lộn.

May mắn thay, mọi sự đều tốt đẹp, đời này cũng bình an.

Đời này bọn họ bình an trưởng thành, thuận lợi thành hôn, yêu nhau một đời, con cái hiếu thuận, ít ai cả đời không gặp sóng gió, cũng không biết có thể nắm tay nhau bình bình an an, hạnh hạnh phúc phúc cùng nhau già đi như vậy là phúc từ mấy đời.

3 - Sau này (hiện đại)

Từ năm mười sáu tuổi, Thẩm Vu vẫn luôn nằm mơ thấy một chàng trai. Người ấy rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả hot boy nổi nhất ở trường cô.

Trong mơ, chàng trai ấy mặc trang phục cổ đại với những kiểu dáng phức tạp và hoa văn tinh xảo, Thẩm Vu biết nhiều cô gái thích nghiên cứu về trang phục cổ đại, nhưng cô không nghiên cứu nên cũng không rõ lắm. Cô chỉ cảm thấy anh chàng kia còn đẹp trai hơn tất cả những anh chàng mặc cổ trang khác mà cô từng nhìn thấy.

Chương trình học của học sinh cấp ba rất nặng, Thẩm Vu cũng chẳng có nhiều ý nghĩa dư thừa về anh chàng không rõ lai lịch kia. Cũng may trước giờ cô đều vô tâm, mơ thấy một chàng trai lạ mặt suốt hai năm mà cũng chẳng để bụng.

Cô rất thích anh chàng kia, bởi vì anh ta rất đẹp trai, cười lên lại càng đẹp mắt hơn.

Đa số học sinh cấp ba đều mắc chứng thiếu ngủ, nhưng Thẩm Vu thì không, thành tích học tập của cô rất tốt, học tập có hiệu quả, hôm nào cũng làm xong bài tập về nhà từ sớm, về tới nhà thì cứ mười giờ là lên giường đi ngủ, sau đó gặp gỡ anh chàng kia trong giấc mơ.

Sau khi thi đại học, cô ra nước ngoài du lịch với người nhà, ở nơi tha hương lại gặp phải một chàng trai.

Cô sẽ nhớ mãi buổi chiều hôm ấy.

Lúc cô đang lang thang trên phố, tới một quán cà phê hai tầng ở góc đường thì ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi tóc đen mắt đen ở cạnh cửa sổ đang cúi đầu nhìn xuống.

Hai cặp mắt đối diện nhau, Thẩm Vu lập tức ngây ra.

Thẩm Vu chạy lên tầng, đứng trước mặt chàng trai kia, khuôn mặt đỏ ửng, ngắc ngứ chào anh ta bằng tiếng Anh.

Anh chàng kia yên lặng nhìn cô, chờ cô nói xong mới nhẹ nhàng mỉm cười, dùng tiếng Trung đáp lại: "Tôi từng gặp em, ở trong mơ."

Bạn bè đi cùng ngồi xem trò vui, trong bụng nghĩ tên Lục Vô Chiêu FA vạn năm này cũng không phải dạng tầm thường đâu, gặp con gái cũng biết bắt chuyện đấy, chẳng qua cách bắt chuyện hơi lạc hậu quê mùa thôi.

Nhưng ánh mắt cô gái kia lại bừng sáng lên, cô gái cười mừng rỡ: "Anh cướp mất lời thoại của tôi rồi, giờ tôi phải nói gì đây?"

Lục Vô Chiêu dẫn cô gái kia đi trong ánh mắt ngạc nhiên của bàn bè.

Ngày hôm ấy, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tam quan của hai người rất hợp nhau, cũng đều có ấn tượng tốt về nhau.

Hôm ấy lúc tạm biệt nhau, họ đều lưu lại phương thức liên lạc của đối phương.

Từ sau hôm ấy, họ không còn nằm mơ thấy đối phương nữa, nhưng lại chưa từng cắt đứt liên lạc với nhau.

Sau khi về nước, Thẩm Vu bắt đầu cuộc sống đại học của mình.

Thẩm Vu nói cho Lục Vô Chiêu biết ngôi trường mình đang học, cô rất muốn nói cho anh biết rằng cô thích anh, muốn làm bạn gái của anh.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã nói với cô rằng, hai người không ở cùng một thành phố.

Đêm ấy Thẩm Vu mất ngủ, cô khóc rất lâu rất lâu.

Có lẽ đây là một lời từ chối uyển chuyển.

Thẩm Vu cảm thấy mối tình đầu đời của mình cứ thế chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc, cho nên cô xóa đối phương, cắt đứt ý nghĩ của mình.

Hôm sau là ngày kỷ niệm thành lập trường, cô là thành viên của hội sinh viên nên cũng rất bận rộn.

Cô buộc mình phải vứt nỗi buồn thất tình kia sang một bên, trằn trọc tới hơn nửa đêm mới chợp mắt.

Cả đêm trằn trọc không yên, cô luôn cảm thấy Lục Vô Chiêu vẫn còn tồn tại trong cuộc sống của cô.

Mỗi lần nghĩ đến cuộc gặp gỡ với Lục Vô Chiêu, cô đều cảm thấy rất khó tin. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô không ngờ chỉ trong hai tháng, dấu vết đối phương để lại trong lòng cô lại sâu đậm như vậy.

Hôm kỷ niệm thành lập trường, giáo viên bảo cô ra cổng trường đón tiếp những cựu sinh viên có tên tuổi, Thẩm Vu gật gật đầu, không kịp nghe tên mấy cựu sinh viên đó đã cuống cuồng chạy ra cổng đón.

Cô mơ mơ màng màng bước đi, trong lòng nghĩ tới anh chàng đã từ chối mình, càng nghĩ lại càng thấy buồn bã.

Đi tới cổng trường, đứng giữa cơn gió lạnh đang rít gào, cuối cùng cũng tìm về một chút lý trí.

Cách đó không xa có tiếng nói chuyện truyền tới, Thẩm Vu ngẩng đầu lên nhìn.

Cô nhìn thấy Lục Vô Chiêu.

Còn có một cô gái xinh đẹp đang đứng ngượng ngùng trước mặt Lục Vô Chiêu, cầm điện thoại muốn add WeChat của anh.

Cơn giận ập đến trong đầu Thẩm Vu. Cô đỏ mặt chạy tới đó.

Cô chen vào giữa hai người họ, sau đó tức giận nhìn chằm chằm người con trai.

Hôm nay Lục Vô Chiêu mặc một bộ vest trang trọng lịch sự, chiếc áo sơ mi trắng làm cho anh trông cao ráo mảnh khảnh, áo khoác vắt trên tay, khi nhìn thấy cô, anh sững sờ mất một lúc.

"Hai người không ở cùng một thành phố đâu, cô bỏ cuộc đi." Thẩm Vu cảm thấy có lẽ mình đã bị cảm giác ghen tị làm mờ mắt, cô nhận ra mình không nên nổi giận với đối phương, cho nên cô nói một tiếng "Xin lỗi" với cô gái xinh đẹp kia.

Cô gái xinh đẹp ngạc nhiên nhìn hai người họ.

Lục Vô Chiêu khẽ cười, kéo Thẩm Vu ra sau lưng mình, lịch sự nói với cô gái kia: "Xin lỗi, bạn gái tôi đang giận dỗi tôi."

Thì ra là hoa đã có chủ.

Cô gái xinh đẹp nói một câu xin lỗi, sau đó rời đi với vẻ tiếc nuối.

Bạn gái??

Thẩm Vu còn chưa kịp có phản ứng.

Vai chùng xuống, áo khoác của anh đắp lên vai cô.

Thẩm Vu quay đầu sang nhìn anh.

"Em rất để ý chuyện chúng ta không ở cùng một thành phố sao?"

Thẩm Vu nghe không nổi lời này, vừa nghe xong trong lòng đã hoảng lên, cô trừng mắt nhìn anh: "Không phải là anh để ý sao? Không ở cùng một thành phố thì sao chứ? Phòng ký túc bọn em có hai cô bạn cũng yêu xa đấy, không ở cạnh nhau thì sao chứ?"

Cô bực bội nói: "Em biết anh đang từ chối em, còn liên hệ làm quái gì nữa?"

Lục Vô Chiêu im lặng một lúc, sau đó hạ thấp giọng, nói: "Năm nay anh hai mươi sáu tuổi."

"Ờ?" Thẩm Vu nhìn anh khó hiểu.

Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng nhún vai: "Em vẫn còn trẻ, nếu không ở cạnh nhau, anh sợ em chạy mất."

Thẩm Vu: "..."

Cô trợn mắt há to miệng đầy kinh ngạc.

"Nhưng mà bây giờ vấn đề đã giải quyết xong rồi." Mày anh giãn ra, khuôn mặt sáng lên: "Anh đã bàn bạc với người hợp tác rồi, sau này anh sẽ ở lại đây."

Thẩm Vu ngẩn ngơ nhìn anh: "Anh... là vì em sao?"

Lục Vô Chiêu cười: "Cũng không hẳn, nhưng... phần lớn là vì em, đối với anh thì ở đâu cũng như nhau cả, nhưng em ở đây, cho nên anh nghĩ, anh không có lý do gì để ở lại nơi khác cả."

"Bạn gái à, đi thôi nào, lễ kỷ niệm bắt đầu rồi."

Anh chủ động nắm lấy tay cô, ắm rất chặt.

Thẩm Vu hất một cái không hất ra được, cho nên không động đậy gì nữa.

Ngượng ngượng ngùng ngùng: "Ai là bạn gái anh chứ."

"Em không bằng lòng sao?"

"Mặt anh dày thật đấy."

Anh cười thật khẽ, năm ngón tay luồn qua khe hở giữa ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Trước kia đều là em chủ động, lần này để đổi lại thành anh chủ động đuổi theo em đi."

Thẩm Vu cạn lời: "Đó đều là chuyện trong mơ cả, là giả thôi."

Lục Vô Chiêu cúi đầu nhìn đường, khe khẽ mỉm cười.

"Nói không chừng đó là duyên phận kiếp trước của chúng ta thì sao, ai mà biết được chứ."

_ Hoàn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff
Ẩn QC