trà xanh trong lòng bàn tay hoàng thúc tàn tật 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gác, không chỗ dựa.

Tiểu A Vu chỉ có người cha cẩu thả là ông. Nàng may mắn khỏe mạnh lớn đến bảy tuổi, rồi bị bệnh.

Bệnh rất nặng.

Thẩm Vu từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, nhưng cũng không yếu ớt như hiện tại. Năm Thẩm Vu bảy tuổi, Thẩm Tông Chí ra ngoài uống rượu cùng đồng liêu, say khướt, cả đêm không về.

Đợi đến ngày tiếp theo tỉnh rượu về nhà, phát hiện con gái mình nằm co ro trong căn phòng lạnh như băng của ông, ngất xỉu nằm trên sàn, sốt đến bất tỉnh nhân sự.

Sáng hôm trước lúc ông rời đi con gái vẫn bình thường, không ai ngờ đột nhiên phát sốt, con gái nhỏ khó chịu, chạy đến phòng cha chờ đợi. Không chờ được người, thân thể ngày càng nóng, đêm xuống tuyết lại rơi lớn, cửa sổ cũng bị gió thổi mở toang, Thẩm Vu thấp bé, không với đến được cửa sổ, sau đó đã ngã bệnh, từ đó căn bệnh cứ mãi không dứt.

Tuyết rơi không dễ để ra ngoài tìm đại phu, ông lại không có biện pháp nào, may mà nhà Lưu Trăn Minh có đại phu, rộng rãi cho ông mượn người, mới cứu lại được cái mạng nhỏ của Thẩm Vu.

Đây là ơn cứu mạng, Thẩm Tông Chí vẫn luôn nhớ rõ trong lòng, những năm nay ông không ở kinh thành, mỗi lần trả lời thư đều nhắc đến một câu, bảo Thẩm Vu mang quà đến Lưu gia hỏi thăm.

Thẩm Tông Chí nhớ lại chuyện cũ xong, lại ứng phó với những lời hỏi han của đồng liêu, rót một ly rượu, rồi ngẩng đầu, Trung võ tướng quân nhìn chằm chằm như hổ đói, như hận rằng không thể nuốt luôn ông vậy.

Thẩm Tông Chí: "...."

Ông sờ đầu, trong lòng nghĩ rằng quan hệ giữa họ vốn dĩ không tính là tệ, sáu năm không gặp, chuyện gì thế này...

Lòng bàn tay ông ngứa gnwas, lại sờ vào phần đỉnh đầu đáng thương bị 'trọc' mất, trong lòng đang dâng lên một ngọn lửa.

Ông liếc nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, "Tiểu tử thối, cút qua đây."

Tạ Khanh Vân chột dạ, cười mỉa cầm ly rượu đến gần, "Thẩm thúc, gì thế ạ?"

Thẩm Tông Chí nâng cao ly rượu, giả như đang uống, lấy tay áo che miệng lại, hất hất cằm về hướng Lưu Trăn Minh, dùng âm lượng cực thấp: "Ta chọc giận hắn rồi à?"

Tạ Khanh Vân khe khẽ ném ánh nhìn qua, cũng bực bội, "Hai người có thù à?"

"Không biết nữa, ta không nói chuyện với hắn sáu năm rồi."

Hai người thầm thầm thì thì, bên cạnh họ còn có một người trẻ tuổi vẫn luôn im lặng.

Ánh mắt người đó như có như không dừng lại ở trên người Trung võ tướng quân, ho nhẹ một tiếng, "Tướng quân."

"Hả?"

Thẩm Tông Chí quay đầu nhìn.

Thanh niên híp lại đôi mắt hoa đào, dáng vẻ trầm tư cực kỳ giống một con hồ ly xảo quyệt, "Việc này có lẽ phải hỏi tiểu Vu muội muội."

"Đại ca, ngươi có ý gì?"

Tạ Khanh Vân vừa nghe ca ca hắn nhắc tới Thẩm Vu, tinh thần ngay lập tức tỉnh táo.

"Lão thất phu này ức hiếp con gái của ta à?!" Thẩm Tông Chí ném cái ly đi, mặt trầm lại.

Tạ Khanh Vân cũng lạnh mặt, "Ta phải liều mạng với hắn!"

Tạ Tu Hòa nhếch mép cười, nói bâng quơ: "À, ta nghĩ... Là tiểu Vu muội muội ức hiếp người ta thì đúng hơn đấy."

"..."

"......"

"Thế thì không có việc gì rồi."

Thẩm Tông Chí và Tạ Khanh Vân cùng nói.

Bọn họ đều tự lại bưng lên chén rượu, như không có việc gì tiếp tục uống rượu.

Tạ Tu Hòa khẽ nhíu mày, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, trong chốc lát hắn lại dùng ánh mắt bất thiện nhìn sang vị Trung võ tướng quân kia, đối phương gần như trong chốc lát quay lại nhìn về phía hắn.

Tạ Tu Hòa giơ cao chén rượu, cách không kính đối phương một chén rượu, vẻ mặt khinh miệt trào phúng.

Đồng tử của Trung võ tướng quân đột nhiên co lại, biến đổi sắc mặt.

Tạ Tu Hòa uống rượu, thản nhiên thu hồi tầm mắt, lại khôi phục dáng vẻ khiêm tốn quân tử.

Tạ Khanh Vân ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, hắn nhớ đến sự sợ hãi mấy năm bị huynh trưởng quản giáo, đột nhiên có một giây phút nào đó cảm thấy Trung võ tướng quân thật đáng thương.

Người khác không biết, chứ hắn sao có thể không biết, huynh trưởng nhà mình nhìn thì có vẻ như là ngoan hiền tử tế lắm, nhưng thực ra lòng dạ phúc hắc hơn bất kỳ ai.

Người có thể khiến huynh trưởng không màng chừng mực khiêu khích hắn trước mặt đám đông, chắc chắn là kẻ đó đã làm chuyện xấu.

Vì thế Tạ Khanh Vân tiến đến bên cạnh huynh trưởng với vẻ mặt rất chi là nịnh hót, rót cho hắn một chén rượu, "Ca à..."

Tạ Tu Hòa nhẹ nhàng liếc hắn, đã biết hắn muốn hỏi gì.

Hắn uể oải nhìn một cái về phía Hoàng đế đang ngồi bên trên, mới không nhanh không chậm, kể lại đầu đuôi chuyện Lưu gia Tam công tử vi phạm phải chuyện gì, Lưu gia nữ nhi tới cửa áp chế Thẩm Vu như thế nào, gây sự như thế nào, nhóm người đó lại chạy đến trước cửa phủ Lăng Vương quậy phá như thế nào, bình tĩnh nói ra từng chuyện một cho hắn nghe.

Tuy rằng Trung võ tướng quân vẫn chưa tham dự vào chuyện này, nhưng cục tức của Tạ Tu Hòa vẫn không thể nào xả trên người có mặt tham dự chuyện này, thế nên chỉ có thể liên lụy Trung võ tướng quân phải chịu cảnh quýt làm cam chịu thôi.

Hắn thật ra cũng không được coi là oan uổng, dù sao mới vừa rồi ánh mắt của hắn rõ ràng có tồn tại ác ý.

Lưu gia không dám trêu chọc Lăng Vương điện hạ, cứ mãi chọn quả hồng mềm là Thẩm Vu để nắm, cũng không tốt.

Hai huynh đệ Tạ gia đều biết tính cách của Thẩm Vu, việc đi phủ Lăng Vương này nhất định là kế hoạch của Thẩm Vu, nhưng trong lòng dù ít dù nhiều vẫn không được thoải mái lắm.

Sức khỏe Thẩm Vu không tốt, bọn họ cũng đều biết. Trời lại mưa, lại còn bị người khác chèn ép, nghe nói ngày ấy nàng còn té xỉu...

Ánh mắt Tạ Tu Hòa nghiêm túc.

"Ngươi nói là... lúc đó A Vu được Lăng Vương điện hạ... cứu?"

Thẩm Tông Chí thính tai, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, sắc mặt hắn trở nên cổ quái, điểm để ý lại khác với hai huynh đệ họ.

Tạ Tu Hòa vuốt cằm.

"Ừm... Sau đó thì sao?"

"Không biết."

Tin tức của Cấm quân cũng không linh hoạt như vậy, dù sao bọn họ cũng không tiện làm càn xung quanh phủ Lăng Vương.

Tạ Tu Hòa có thể biết được nhiều như vậy, công lao chủ yếu thuộc về con gái tốt của Trung võ tướng quân - Lưu Nhung. Sau khi nàng ta bị bệnh nặng, vẫn không hề biết kìm chế, bịa đặt về Thẩm Vu trong khắp thế gia, mặc dù có Lưu nhị công tử răn dạy cản trở, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Cấm quân hộ vệ an nguy trong kinh thành, các loại lời đồn đãi mỗi ngày đều bay đến tai Tạ Tu Hòa, hắn muốn không biết cũng khó.

"Tu Hòa à..."

"Người cứ nói đi ạ."

"Ngươi cảm thấy... ngươi cảm thấy..." Thẩm Tông Chí ấp úng, lại uống một hớp rượu lớn, "Ngươi cảm thấy, Lăng Vương điện hạ, thế nào?"

"..."

Biểu cảm của hai huynh đệ Tạ gia đều mơ màng.

"Lăng Vương?" Tạ Tu Hòa lắc đầu, "Không quá quen, nhưng... hắn cũng không tệ."

Thẩm Tông Chí tinh thần tỉnh táo, "Như thế nào không tệ? Các ngươi không phải là không quen nhau sao?"

Tạ Tu Hòa thành thật nói: "Quả thực không quen, nhưng chúng ta có chút lui tới về mặt công việc, hợp tác qua vài lần, cùng Lăng Vương điện hạ hợp tác làm việc rất thoải mái."

Người kia suy nghĩ chu toàn hơn bất cứ ai, sẽ sắp xếp xong xuôi tất cả, làm việc dứt khoát, phong cách hành sự rõ ràng lưu loát, mặc dù có lúc dường như có chút tuyệt tình không lưu lại đường sống, luôn mang theo sự cương quyết nói một là một, nhưng kết quả cuối cùng có thể làm cho mọi người tin phục, cũng như không ỷ lại hắn trong vô thức.

Người hợp tác như thế này tất nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực họ, là người rất đáng tin cậy.

Người như vậy đối với dân chúng mà nói, là phúc.

Tạ Khanh Vân lười biếng nở một nụ cười, "Việc này ta có thể cho ý kiến, Vương gia hắn không phải không thân quen với ca ca ta, mà là hắn không thân quen với ai cả, ngoại trừ công việc, hắn sẽ không nói bất cứ cái gì khác với ngươi."

"Vương gia thực sự rất đơn độc, còn... tính cách thì không nắm bắt được." Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, đưa ra kết luận, "Dù sao không có việc gì thì đừng tiếp cận hắn là được."

Tạ Khanh Vân nhớ tới đến lần trước mình lén chạy về kinh bị bắt được, sự bối rối rơi xuống từ không trung cứ luẩn quẩn ở trong đầu, mông lại cảm thấy hơi đau đau.

Thẩm Tông Chí nghe được câu trả lời không giống với lời của Chiêu Minh vệ.

Lời của thuộc hạ của Lục Vô Chiêu đều là khen ngượi hắn, Lục Vô Chiêu qua lời của hai huynh đệ Tạ gia, dường như càng thêm chân thật hơn một chút.

Lăng Vương điện hạ trong mắt bọn họ là một vương gia không có tình người, lạnh như băng, phù hợp với cảm giác khi Thẩm Tông Chí nhìn thấy Lăng Vương, nhưng... Bất luận là ai nói, đều khác hoàn toàn khác so với người trẻ tuổi biết đỏ mặt khi ở cùng với con gái ông lại biết quan tâm chăm sóc nàng.

Thẩm Tông Chí yếu ớt thở dài, ông là người từng trải, sao có thể không hiểu, đây là yêu.

Chỉ có ở trước mặt nữ nhân mình thích, mới có thể biểu hiện ra mặt không giống nhau. Như gần như xa, không dám đường đột một bước, tự ti biết bao nhiêu.

Hôn sự này, sợ là hắn thật sự phải mở miệng rồi.

Yến tiệc không mấy thú vị sắp giải tán, Thẩm Tông Chí không nhìn thấy Lục Vô Chiêu, xem ra hắn sẽ không đến.

Thẩm Tông Chí có hơi tiếc nuối.

Sau khi kết thúc, hoàng đế Gia Tông giữ riêng ông lại, nói thật nhiều lời trấn an cùng khen ngợi, cuối cùng dừng lại ở đúng trọng điểm.

"Trẫm nhớ, ái nữ của Trầm khanh đã sắp mười sáu rồi nhỉ?"

Thẩm Tông Chí lập tức trở nên cảnh giác, cúi đầu che giấu kinh ngạc, "Đúng ạ."

"Cũng đã đến tuổi bàn hôn sự rồi, ái khanh có ý tưởng gì không?"

Thẩm Tông Chí đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của con gái trước khi tiến cung, nếu hoàng đế nhắc tới hôn sự, dặn ông nhất định phải nắm chắc tiên cơ, nói nàng đã có người trong lòng.

Nhớ tới lời nhắn nhủ của con gái, Thẩm Tông Chí thở dài, "Không dối gạt bệ hạ, con gái của thần......"

"Ái khanh có nỗi khổ tâm gì?"

Thẩm Tông Chí vô cùng đau đớn: "Con bé nói nó nhìn trúng một nam nhân, bảo thần đừng sắp xếp hôn sự cho con bé mà dẫn đến phu thê không hợp nhau, con bé nói chính nó sẽ giải quyết hôn sự của chính mình, thần chỉ cần chờ tin tức là được rồi."

Những lời này là cố ý nói cho hoàng đế nghe, cốt là để hắn đừng ban hôn lung tung.

Hoàng đế nhếch khóe miệng, không thể tin được: "Tự giải quyết hôn sự của mình, giải quyết bằng cách nào?!"

Một tiểu nữ tử, sao lại có thể nói ra những lời nói kinh hoàng như tự mình chịu trách nhiệm cho hôn sự cho mình vậy?!

Thẩm Tông Chí u sầu quay đầu, "Thần cũng không biết, theo tính cách nữ nhi của thần, có lẽ là sẽ trực tiếp tìm tới cửa, nói thẳng nó nhìn trúng người ta luôn cũng không chừng."

Hoàng đế ngạc nhiên không biết nên nói gì.

Hắn không thể nhìn ra trong thân hình nhỏ bé đó của Thẩm Vu, lại chứa đựng linh hồn chệch hướng như vậy!

"Ngươi là phụ thân nàng, ngươi mặc kệ không quản sao?"

Thẩm Tông Chí khóc thút thít bán thảm: "Bệ hạ, tình hình trong nhà thần, ngài có lẽ không biết. Trong nhà... thần không có phần nói chuyện! Chỉ có thể tùy ý con bé càn quấy, haizz! Không còn cách nào khác."

"..."

Mãi đến khi Thẩm Tông Chí rời khỏi Tư Chính điện, Lục Bồi Thừa cũng chưa định thần lại được. Ý đồ ban hôn cho Thẩm Vu cuối cùng cũng chưa nói ra.

**

Tạ gia hiện giờ chỉ có mẫu tử ba người ở, bà Tạ mấy năm nay sức khỏe không tốt, đã lâu không ra ngoài, Thẩm Tông Chí và Thẩm Vu mang theo lễ vật tới nhà hỏi thăm, hàn huyên vài câu, rồi mang theo hai huynh đệ Tạ gia ra ngoài, đi Tận Hoan lâu ăn cơm.

"A Vu, ăn cái này đi!"

"A Vu, muội thích ăn xương sường nhất, cho muội nè!"

"Muốn uống chút canh không? Ta giúp muọi múc!"

Cách nhiều năm, Tạ Khanh Vân vẫn giống như trước đây, nhìn thấy Thẩm Vu là muốn tiếp cận lấy lòng.

Đây có lẽ là do lúc nhỏ lần đó chiến tranh lạnh đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bị một muội muội đáng yếu như vậy chán ghét, thật sự là điều khổ sở sợ hãi nhất.

Thẩm Vu cười tủm tỉm tiếp nhận, ngọt ngào nói cảm ơn.

Tạ Tu Hòa thấy dáng vẻ mới được khích lệ một câu đã vui đến mất phương hướng của đệ đệ nhà mình, khinh thường cười một tiếng, "Mất mặt."

Đôi mắt đen bóng lấp lánh của cô gái ngay lập tức nhìn về phía hắn, "Tu Hòa ca ca, ngươi không phải thích ăn món cá chua này sao? Ta biết ngươi không thích cá nhiều xương, cố ý dặn dò đầu bếp trước một ngày, chọn món cá ít xương này, ngươi nếm thử đi?"

Tạ Tu Hòa trầm mặc lại, không tự chủ mà ngồi ngay ngắn, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng cá, đưa vào trong miệng.

"Sao?"

"Ừm, ngon lắm. Ta rất thích."

Vẫn là con gái thì chu đáo hơn, có muội muội thật tốt.

"Hí hí."

Lúc này đến lượt hắn làm trò cười cho đệ đệ rồi.

Tạ Tu Hòa nhìn về phía Tạ Khanh Vân, lại quay đầu lại mặt không biến sắc, cũng gắp thức ăn cho Thẩm Vu, "Ăn nhiều chút, muội gầy rồi đó."

"Được, cảm ơn đại ca." Thẩm Vu xử lý công bằng, nhìn về phía Tạ Khanh Vân đang ăn, "Cũng cảm ơn nhị ca."

"... Đừng khách sáo, ngươi ăn nhiều một chút."

Thẩm Vu cười cúi đầu ăn cơm, hai huynh đệ này từ nhỏ đã hy vọng có thể có muội muội, bà Tạ sức khỏe không tốt, không thể sinh thêm được con gái, ông Tạ về sau lại tử trận ở sa trường, vì thế hai huynh đệ này chuyển mục tiêu sang Thẩm Vu.

Mấy năm nay hai huynh đệ ở bên ngoài đều rất nổi bậc, trưởng thành không ít, chỉ có ở việc yêu thương muội muội thì ai cũng không nhường ai, luôn muốn tranh cao thấp, trẻ con hết chỗ nói.

Nghĩ đến kết cục của hai vị ca ca Tạ gia ở kiếp trước, Thẩm Vu thầm thở dài.

Nhị ca cuối cùng vì cứu cha từ trong nhà giam, bị bắt, tra tấn nghiêm khắc. Đại ca bị cách chức, sau lại bị người ta ám hại.

Chỉ cần là người có quan hệ tốt với Thẩm gia, hơn phân nửa không chết thì cũng bị lưu đày.

Thẩm Vu xiết chặt đôi đũa, đời này tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ đó.

"Ồ... kia là..."

Tạ Khanh Vân làm đứt mạch suy nghĩ của nàng.

Thẩm Vu vốn không muốn để ý.

"Kia không phải Lăng Vương..."

Thẩm Vu bỗng dưng ngẩng đầu, "Ở đâu?"

Thẩm Tông Chí ngồi bên cạnh lặng lẽ ăn cơm, ánh mắt xa xôi.

Tạ Khanh Vân hoàn toàn không biết gì cả, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Dưới lầu kìa."

Thẩm Vu vội đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Nàng thấy bóng dáng quen thuộc đó, trong lòng vui vẻ, đang muốn gọi hắn. Đã nhìn thấy hắn bị mấy công tử đã uống nhiều rượu từ đối diện đi tới chặn đường.

"Ồ, đây không phải là Lăng Vương danh tiếng lẫy lừng của chúng ta sao, sao ngài lại có thời gian rảnh đến nơi này vậy?" Một người trẻ tuổi sắc mặt ửng đỏ, bước đến nói năng tùy tiện, "Mọi người trong nhà giam đều giết hết rồi? Không đủ à?"

Người đang nói không kiêng nể gì, thanh âm theo đó mà truyền đến tầng trên tửu lâu, Thẩm Vu chậm rãi tươi cười.

"Đại ca, đây không phải Trần Trình Chi à?"

Trần Trình Chi là trưởng tử của Tạ Đô ngự sử của Đô Sát Viện, đồng môn của Tạ Tu Hòa.

Tạ Tu Hòa cũng đi tới bên cửa sổ, "Là hắn."

Hắn nhăn mày lại, hạ giọng, chán nản nói: "Sao lại đụng phải bọn họ rồi."

Thẩm Vu nghe ra đại ca Tạ gia có sự lo lắng trong giọng nói, vội hỏi: "Sao vậy? Quan hệ giữa họ không tốt sao?"

"Ừ, bọn họ có vẻ như không hợp nhau."

Lăng Vương đắc tội qua không ít người, nhưng người nhiều năm qua vẫn bám riết không tha hắn cũng không nhiều, Trần Trình Chi chính là một trong số đó.

Dưới lầu vẫn đang tiếp tục.

"Lăng Vương điện hạ trăm công nghìn việc, tất nhiên là không có nhiều thời gian rỗi uống rượu mua vui, à, ta biết rồi!" Trần Trình Chi nhếch môi nở nụ cười, "Tận Hoan lâu này có chứa kẻ xấu? Vương gia là tới để giết người?"

Trần Trình Chi lảo đảo đến gần, Mạnh Ngũ cảnh giác bảo vệ phía trước Lục Vô Chiêu.

"Hừ, chân chó, ngươi nghĩ ngươi là ai? Cùng lắm chỉ là tạp chủng do cung nữ Liên Phương cung lén lút qua lại với nam nhân bên ngoài sinh ra, hừ, ngươi mà cũng dám kêu gào trước mặt ta, ta đang nói chuyện với chủ tử của ngươi, cút ngay!"

Mạnh Ngũ một bước cũng không nhường.

Lục Vô Chiêu hơi buông ánh mắt xuống, mặt không đổi sắc, ung dung điềm tĩnh, chỉ có ngón tay trên tay vịn xe lăn đang nhẹ nhàng run lên mà không ai phát giác.

Lời nói của Trần Trình Chi ngày càng khó nghe, sắc mặt của mọi người ở trong lầu cũng không tốt.

Thẩm Tông Chí sầm mặt lại, ngón tay gõ xuống mặt bàn, quay đầu nhìn về phía Tạ Tu Hòa, "Công tử của nhà Tả Đô ngự sử vẫn luôn không vô giáo dục như vậy sao?"

Đây chính là cố tình gây chuyện, kiếm cớ nhục mạ, mà Lục Vô Chiêu nãy giờ đều im lặng.

"Lục Vô Chiêu, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng lần trước ta giúp ngươi bắt kẻ trộm tức là ta đã tha thứ cho ngươi, đổi lại là nhà người khác bị trộm ta cũng nhất định sẽ bắt, ta chỉ là hối hận, ngày ấy nếu là chỉ có một mình ta đi ngang qua thì tốt rồi, như vậy mặc dù ta khoanh tay đứng nhìn, thì cũng không ai biết."

Lời nói của Trần Trình Chi đều rất ác ý, như là độc xà đến từ góc tối âm u vậy, hắn có ý xấu phun ra độc tín tử, hận không thể đoạt luôn cái mạng của Lục Vô Chiêu.

"Lục Vô Chiêu, phế Thái tử không giết người đi thật sự quá đáng tiếc, quá đáng tiếc... sao người lại không đi chết đi chứ?"

"Ta chờ xem cái ngày mà Lăng Vương điện hạ cao cao tại thượng của chúng ta chết không tử tế."

Lời nguyền rủa của Trần Trình Chi làm cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ không thôi, bạn tốt của hắn vội vã hành lễ bồi tội với Lăng Vương, rồi vội vàng kéo người đi.

Mạnh Ngũ trơ mắt nhìn thấy người khiêu khích đi rồi, mãi đến khi bóng dáng những người đó biến mất, Lục Vô Chiêu cũng không mở miệng ngăn cản.

"Chủ tử... Ngài..."

Người trẻ tuổi ngồi trên xe lăn lúc này mới nhúc nhích, đồng tử hắn đen không thấy đáy, hồi lâu, mới tìm lại được khí lực vốn có.

Hắn hôm nay chỉ muốn đến đây ngồi một chút, nhưng... Nếu Trần công tử đi vào rồi, thì hắn chắc là cũng sẽ trở về luôn.

Lúc xoay bánh xe lăn, cảm giác như đã cảm nhận được gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu.

Hắn cùng Thẩm Vu mặt đối mặt.

Cô gái cau mày, nhìn về phía hắn với ánh mắt tràn đầy đau lòng và thương cảm, còn có sự tức giận quay cuồng mà mãnh liệt. Hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Xem ra là nghe được hết rồi...

Trái tim Lục Vô Chiêu chậm rãi trầm xuống.

Hắn không biết sắc mặt chính mình giờ phút này có bao nhiêu khổ sở và cô đơn, dừng ở trong mắt Thẩm Vu, lòng của nàng giống như bị người lấy dao cứa vào.

"Chiêu Chiêu." Nàng khẽ gọi hắn.

"Á, đừng nhìn đừng nhìn." Tạ Khanh Vân chìa tay ra ở trước mắt Thẩm Vu nhẹ giọng giải thích, "Vương gia không thích bị người khác nhìn chằm chằm đâu, ngươi như vậy là mạo phạm người ta rồi."

Huống hồ vừa mới làm cho họ thấy những gì không nên thấy, nghe được những gì không nên nghe, cũng không biết có bị chờ cơ hội để trả thù hay không.....

Thẩm Vu lại hất cái tay vướng víu của Tạ Khanh Vân ra, vẫn không hề chớp mắt nhìn nam tử bên dưới. Dường như có vô số lời muốn nói với hắn, lời trấn an, lời thân mật, đều muốn nói cho hắn nghe.

Muốn an ủi hắn, làm cho hắn thôi buồn bã, muốn ôm lấy hắn.

Nam nhân cũng nhìn lại, ánh mắt lưu luyến, trăm ngàn tình ngữ.

Hắn cười với nàng, tựa hồ như muốn nói, hắn không sao.

Khóe mắt Thẩm Vu nhất thời nóng lên.

Bị người khác chỉ vào mũi mắng, sao lại không sao? Vì sao không mắng lại? Vì sao không trói hắn lại đánh cho một trận?

Hai huynh đệ Tạ gia cau mày nhìn thấy cảnh kỳ quái trước mắt này, không đợi bọn họ nhận ra chỗ nào không đúng, Lục Vô Chiêu đã cúi đầu trước.

Một âm thanh đánh vỡ đồ vật từ trên lầu truyền đến, sau đó lại là Trần Trình Chi đang quậy phá.

Hắn uống rất nhiều rượu, ôm lan can cầu thang không buông tay, vừa khóc, vừa mắng.

Tạ Khanh Vân đi tới cửa, mở cửa ra, trận chửi bới này như một cơn gió to, làm cho đầu óc quay cuồng.

"Lục Vô Chiêu, ngươi sẽ phải chết không tử tế!"

"Ngươi có lỗi với bạn bè! Có lỗi với huynh đệ chí cốt! Đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Ngươi sao còn không..."

Phần còn lại của câu nói không được nói hết, âm thanh chửi bới cùng nguyền rủa im bặt, thay vào đó chính là âm thanh bạn bè khuyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff
Ẩn QC