chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Tần Hành đưa Giang Dữ Miên về nhà nghỉ, trời đã tối lắm rồi.

Giang Dữ Miên tháo mũ cá mập xuống, nhét vào trong túi giấy rồi cất vào thùng đựng hành lý. Tiếp đó hỏi Tần Hành ngày mai lúc nào anh qua đây, có muốn ở lại hay không.

Trường học của Tần Hành ở vùng ngoại thành, cách nội thành khá xa, đi qua đây quả thực không tiện lắm. Tuy phòng của cậu chỉ có một giường nhưng lại rất lớn, Tần Hành nhìn giờ thấy hơi trễ liền đồng ý.

Giang Dữ Miên thấy anh đáp ứng, trên mặt không để lộ ra điều gì nhưng động tác lại mau lẹ, cậu ôm bộ áo tắm ra kín đáo đưa cho Tần Hành.

"Sao em cứ như em bé vậy," Tần Hành nhận áo tắm: "Các bạn nhỏ mới thích gọi bạn học ngủ lại nhà nha."

Giang Dữ Miên mím môi nhìn anh, Tần Hành không chịu nổi cảnh cậu làm nũng giận dỗi với mình, liền nặn nặn mặt cậu rồi đi tắm.

Lúc hai người tắm xong cũng đã sắp mười hai giờ rồi, Tần Hành liền tắt đèn bảo cậu đi ngủ.

Giang Dữ Miên cũng chúc anh ngủ ngon, cậu nằm dài trên giường lăn qua lăn lại, nhỏ giọng nói mấy chuyện không đâu. Ban đầu Tần Hành cũng mệt, muốn ngủ một chút nhưng bị Giang Dữ Miên quấy nhiễu lung tung một hồi tới ngủ không nổi, bèn bật đèn lên tán gẫu với cậu.

"Tần Hành," Đột nhiên Giang Dữ Miên trở mình, nằm nhoài ra sát bên cạnh Tần Hành, mái tóc mềm mại của cậu xõa tung ra trên gối, giống như em bé hiếu kỳ mà hỏi anh: "Trung tâm tán đả của anh nghỉ tết rồi sao?"

Suýt chút nữa Tần Hành đã bị sặc nước miếng, anh đã sớm quên mất chuyện này rồi, thật không ngờ Giang Dữ Miên vẫn còn nhớ. Anh hắng hắng giọng một chút mới mặt dày nói: "Anh dọa em thôi, có phải huấn luyện viên tán đả đâu."

Giang Dữ Miên không nói gì, lườm Tần Hành. Anh liền giơ tay lên nắm lấy cằm cậu: "Ai biết em dễ lừa gạt tới như vậy."

"Là em tin tưởng anh," Giang Dữ Miên hất tay Tần Hành ra rồi ngồi lên, dùng ánh mắt khiển trách nhìn anh: "Sao anh lại lừa người như vậy?"

Giang Dữ Miên dùng một cái áo sơ mi thật lớn làm áo ngủ, mái tóc rối như tơ vò, dù biểu tình nghiêm túc cũng không có cách nào khiến người khác cảm thấy đây là chuyện to tát. Một cánh tay của Tần Hành gối ở sau gáy, một tay khác lại đưa lên thăm dò trên lưng Giang Dữ Miên, ấn cậu nằm trở lại. Trọng tâm của cậu không vững, liền ngã úp sấp lên ngực Tần Hành, nghe anh làm bộ mà ghé bên lỗ tai cậu, thì thầm như đang dỗ mèo nhỏ: "Miên Miên đừng nóng giận, về sau anh cũng không có lừa em."

Âm thanh của Tần Hành cách cậu quá gần, khí tức ấm áp bao lấy cậu. Nhất thời cậu có hơi đỏ mặt, chống người bò dậy khỏi ngực Tần Hành rồi rúc vào bên kia giường, đưa lưng về phía anh nói mình buồn ngủ.

Tần Hành ngáp một cái, một lần nữa nói chúc ngủ ngon với cậu.

Đêm hôm ấy, Giang Dữ Miên ngủ không ngon. Cậu chưa từng nằm ngủ cạnh người khác, hô hấp của Tần Hành sát bên khiến cậu có chút kinh sợ, đến gần hừng đông mới ngủ được. Kết quả sáng hôm sau chưa tới chín giờ, Tần Hành đã bắt đầu gọi cậu dậy.

"Giang Dữ Miên, dậy ăn sáng." Tần Hành đã đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng được một vòng, còn mua thức ăn cho cậu. Về phòng lại đợi hai mươi phút, cũng không thấy cậu có nửa điểm muốn tỉnh.

Tần Hành đã giúp Giang Dữ Miên hẹn người môi giới bên bất động sản, mười giờ sẽ gặp mặt. Nhưng cậu lại không quan tâm, nên anh buộc phải gọi cậu dậy.

Hơn nửa gương mặt của Giang Dữ Miên vẫn giấu trong chăn, ngủ rất say. Tần Hành gọi vài tiếng, cậu liền vùi toàn bộ gương mặt vào trong chăn, chăn trắng nhô lên một cục bao trọn lấy cơ thể cậu.

Tần Hành vừa kéo chăn vừa vỗ vỗ cậu, cùng đấu sức với Giang Dữ Miên. Cậu quấn chăn xuống dưới người, nửa mê nửa tỉnh, bị Tần Hành kéo liền thuận theo xoay một vòng, lăn luôn xuống đất. Anh nhìn Giang Dữ Miên nằm úp sấp trên chăn, vừa định đỡ cậu lên lại không ngờ cậu chỉ lầu bầu gì đó rồi lại ngủ thiếp đi.

Người có thể ngủ tới mức như vậy, cũng là lần đầu tiên Tần Hành nhìn thấy.

Áo ngủ của Giang Dữ Miên bị động tác của cậu làm lật lên, hơn nửa tấm lưng lộ ra ngoài. Tần Hành nhìn qua cũng thấy lạnh, hơi quỳ xuống muốn quấn cậu vào trong chăn thì Giang Dữ Miên lại hắt xì một cái, bị lạnh mà tỉnh dậy.

"Sao em lại nằm dưới đất?" Giang Dữ vừa mới tỉnh, phát hiện mình nằm không đúng chỗ, không rõ tình hình mà hỏi Tần Hành.

Kẻ khởi xướng – Tần Hành mặt không đổi sắc mà đáp lời cậu: "Tự em rơi xuống."

Giang Dữ Miên bám vào bàn đứng lên, "Ồ" một tiếng rồi đi rửa mặt.

Lúc ăn sáng tinh thần Giang Dữ Miên đã hồi phục, bắt đầu cùng thảo luận với Tần Hành xem muốn thuê phòng ở đâu.

Tần Hành đưa cậu ra ngoài: "Thuê ở đối diện trường học của em."

"Vậy anh sẽ phải đi xa lắm." Giang Dữ Miên oán giận, cậu đã đi qua vùng ngoại thành một lần, ngủ một giấc tỉnh lại còn chưa tới, liền cảm thấy đó là nơi đặc biệt xa.

Tần Hành cúi đầu nhìn Giang Dữ Miên, liếc cậu một cái rồi lại không nói gì, kéo cậu đi qua đường cái, đi về hướng trạm tàu điện ngầm.

Ăn tết xong, Tần Hành nghĩ rằng mình sẽ không tiếp tục dạy cậu nữa.

Một là, học kỳ tới anh muốn bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi ngôn ngữ, một tuần đến dạy Giang Dữ Miên bốn lần, đối với anh mà nói thì quá lãng phí thời gian. Thêm nữa, Kỳ Dương giới thiệu với anh một công trình khá tốt, chi trả đầy đủ học phí và còn xin phép phía nhà trường thay anh. Thứ hai là, Tần Hành cũng không có nhu cầu lớn với vật chất, từ trước anh đã luôn cảm thấy kiếm đủ tiền là được rồi, cũng đã có kế hoạch cho chuyện tương lai. Dù sao Tần Hành chỉ có một thân một mình, đi đâu cũng không tính là xa.

Nhưng anh vẫn chưa đề cập với Giang Dữ Miên, nhìn cậu kéo tay mình đề ra từng yêu cầu một về phòng trọ, những lý do này của Tần Hành đều không thể nói ra miệng.

Bởi vì anh cũng muốn ở bên Giang Dữ Miên, ít nhất trước tiên cũng để ăn Tết đã, anh muốn cậu luôn thật vui vẻ, không buồn không lo.

Tần Hành tìm địa chỉ của bên môi giới nhà đất nằm tại khu tổng bộ, chính là năm cửa hàng lớn gần lối ra của trạm tàu điện ngầm. Nơi này sáng sủa và sạch sẽ, nhìn rất chuyên nghiệp. Một nhân viên nam trẻ tuổi đi ra tiếp đón hai người, có vẻ hắn mới vào nghề không lâu nên tràn ngập nhiệt tình. Lúc hai người đi vào, nhân viên kia đã đợi sẵn bên trong.

Giang Dữ Miên ngồi xuống, liền nói với nhân viên yêu cầu của mình: Gần tuyến số Hai, gần ngoại ô thành phố, phòng lớn một chút.

Trước đó lúc người này liên hệ với Tần Hành, đã nghe anh nói muốn tìm phòng gần trường học của Giang Dữ Miên, càng gần càng tốt. Tìm một khu sang trọng một chút, an toàn và thuận tiện đi lại. Hai người nói hoàn toàn trái ngược, cậu nhân viên không ngờ được, vốn đã chuẩn bị kĩ càng danh sách mấy phòng trên tay, nhưng đều không giống với yêu cầu hiện tại.

Tần Hành nhìn nhân viên, ra hiệu bảo hắn bình tĩnh rồi hời hợt cắt ngang Giang Dữ Miên: "Vẫn nên thuê gần trường em đi, một mình em mà dám đi xuyên qua nửa thành phố hay sao?"

Giang Dữ Miên nghẹn lời, nâng cốc uống nước không đáp một lời, đương nhiên cậu không dám.

"Lúc đó còn muốn anh tới đón em? Đây không phải là làm chuyện thừa thãi hay sao?" Tần Hành bỏ thêm một câu, liền rất dễ dàng thuyết phục được Giang Dữ Miên.

Nhân viên kia liền đưa giấy tờ phòng ở đã chuẩn bị tốt cho hai người chọn lựa. Nhìn qua hai, ba phòng, Giang Dữ Miên và Tần Hành đồng thời chọn trúng một khu nhà sát bên trường của cậu, chỉ cách một con đường bộ, họ liền quyết định chọn nó.

Nhân viên nói phòng này có thể vào ở ngay lập tức, Tần Hành liền kéo Giang Dữ Miên về nhà nghỉ, sắp xếp hành lý để dọn nhà.

Cũng may đồ của Giang Dữ Miên thật sự không nhiều, phần lớn là sách giáo khoa và quần áo, chỉ chốc lát sau toàn bộ đều bị nhét vào trong vali. Cậu bọc rất cẩn thận những đồ vật cứng, tránh để va vào mũ cá mập mà Tần Hành mua cho, sợ nó bị đâm rách mất.

Điện thoại di động Tần Hành vẫn luôn reo vang, thấy cậu có thể tự soạn đồ liền đi nhận điện thoại, cho nên đã bỏ lỡ hình ảnh đó.

Người gọi cho Tần Hành là bạn cùng phòng Lưu Chu Kỳ, thấy rốt cuộc anh cũng nhận điện thoại, người bên kia liền nói: "Tần đại ca, tối qua làm gì mà không về vậy?"

Tần Hành bị tiếng gọi buồn nôn của Lưu Chu Kỳ làm cau mày: "Nói chuyện cẩn thận."

"Nói mau," Lưu Chu Kỳ khôi phục giọng bình thường: "Tao đã cá gia sản toàn thân, có thể về nhà hay không liền dựa vào đáp án của mày đó."

"Ồ?" Tần Hành nghe thấy tiếng động vang lên phía sau, quay đầu lại thấy Giang Dữ Miên bị vali ngáng chân, còn đang nhìn mình. Anh liền đưa ngón trỏ ra, chỉ lên phía trên nhắc cậu cẩn thận, sau đó lại quay đầu nói chuyện với Lưu Chu Kỳ: "Mày đánh cuộc cái gì?"

"Tao cá là mày đi ngủ với mấy em gái," Lưu Chu Kỳ cẩn thận suy đoán: "Là hoa khôi khoa tiếng Anh phải không?

"Không phải." Tần Hành lạnh lùng nói.

Lưu Chu Kỳ ở đầu dây bên kia hô một tiếng, còn đoán linh tinh rằng hay là Tần Hành bị em gái ngủ rồi, Tần Hành mắng cho hắn một trận rồi cúp điện thoại.

Giang Dữ Miên thấy anh cất điện thoại rồi mới nói: "Anh có thật nhiều bạn bè nha."

"Bạn xấu." Tần Hành đơn giản tóm tắt định nghĩa thuộc tính của đám bạn cùng phòng.

Giang Dữ Miên nghĩ một chút mới hỏi anh: "Vậy em thì sao?"

"Em cái gì?" Tần Hành nhíu mày.

"Em là bạn gì?" Giang Dữ Miên hỏi, trong tay cậu đang cầm hai bộ quần áo, đầu hơi nghiêng về phía Tần Hành. Như thể cậu không hề để ý đáp án của câu hỏi này, có thể nghe liền nghe.

Tần Hành bị cậu hỏi liền sững sờ.

Giang Dữ Miên thì tính là ai? Tần Hành quả thật chưa từng nghĩ tới. Nếu cần phải hình dung thì có lẽ là, người trả tiền biết tạo phiền toái? Học sinh cấp ba? Có thể không chỉ là như vậy. Tần Hành không phải người đàng hoàng gì, anh là kẻ lõi đời, khéo đưa đẩy, sống vì tư lợi. Thứ anh ghét nhất chính là dính phải phiền toái, nhưng anh lại chợt thấy mình có đạo đức, toàn bộ thiện tâm đều đã hiến tặng cho Giang Dữ Miên.

"Em..." Tần Hành nhìn cậu, cuối cùng cũng xác định cậu không chỉ là như vậy, liền híp mắt đi tới, sờ sờ mái tóc mềm của Giang Dữ Miên, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Em là anh bạn nhỏ."

Giang Dữ Miên còn muốn nói tiếp nhưng Tần Hành đã nhận lấy quần áo trong tay cậu, để lên trên giúp cậu.

Giúp Giang Dữ Miên chuyển nhà xong, Tần Hành cũng trở về trường học. Các anh em còn đang ngồi trong phòng ngủ, chờ anh mang đồ ăn về.

Ngoại trừ Lưu Chu Kỳ sẽ bay lúc rạng sáng, thì hai người khác đều chờ tới ngày thứ hai mới rời đi.

Thấy Tần Hành vào cửa, Lưu Chu Kỳ lên tiếng trước tiên: "Trên người đại ca có mùi thơm nha, là mùi hoa."

Tần Hành chỉ thiếu nước muốn trét cơm chiên lên mặt hắn, anh cầm lấy bật lửa trên bàn, đốt một điếu thuốc lá. Hai ngày nay đi cùng Giang Dữ Miên, anh chưa hút một điếu nào hết.

"Đại ca, nói chút gì đi chứ?" Lý Sùng nhỏ tuổi nhất vẫy tay với anh: "Anh đã làm gì thế?"

Tần Hành mở rượu, uống một hớp rồi nói mình đi cùng cậu bé đang dạy kia.

Mấy người kia nhìn nhau, hỏi anh rằng rốt cuộc thằng nhóc kia có ma lực động trời gì, mà lại có thể khiến Tần Hành đam mê trường học này qua đêm ở bên ngoài.

Tần Hành lắc đầu, nói bọn họ chỉ biết nói mò.

Giờ cũng không còn sớm, Lưu Chu Kỳ nói vài câu liền vác hành lý ra sân bay, lúc này Giang Dữ Miên lại gọi tới.

Tần Hành nhìn hai kẻ đầy mặt nhiệt tình hóng hớt kia một cái, đi ra ban công nhận điện thoại.

Giang Dữ Miên hỏi anh đang làm gì, âm thanh của cậu trong di động nhỏ nhẹ hơn bình thường, giống như bản tính nhát gan của cậu vậy.

Tần Hành không đáp, hỏi ngược lại xem cậu có chuyện gì.

"Trong nhà không có bột giặt quần áo." Giang Dữ Miên nói không đầu không đuôi, Tần Hành lại hiểu rõ, là cậu không dám ra ngoài mua. Bóng ma tâm lý từ lần bị chặn cướp trong ngõ nhỏ kia còn chưa tiêu tan.

"Nếu vậy để ngày mai mua." Tần Hành cam chịu nói với cậu.

"Ừm," Giang Dữ Miên lập tức đáp ứng, Tần Hành vừa định cúp máy cậu lại hỏi: "Bao giờ thì anh về Lịch Thành thế?"

"Mấy ngày nữa." Cách một lớp cửa kính, Tần Hành thấy hai người bên trong tràn đầy phấn khởi nhìn mình chằm chằm, không có tâm tình nhiều lời với Giang Dữ Miên.

"Em có thể tiễn anh không?" Giọng cậu mềm nhũn mà hỏi anh, giống như vuốt mèo nhỏ cào nhẹ trong lòng Tần Hành. Ngữ khí của anh cũng mềm mại hơn, nói với cậu: "Không cần, ở nhà thật ngoan. Nhớ làm bài đó."

Giang Dữ Miên rất thất vọng, nhưng vẫn hiểu chuyện mà chúc Tần Hành thuận buồm xuôi gió.

Hai tuần lễ nữa là đến Tết, Tần Hành đều ở lại phòng ký túc làm việc, thi thoảng cùng vài người bạn ở thành phố S ra ngoài uống rượu. Giang Dữ Miên không tìm anh nhiều nữa, anh đương nhiên cũng sẽ không chủ động tìm tới cậu.

Cuối cùng cũng đã tới đêm 30, người nên đi đều đã đi, người ở lại ăn Tết cũng đều xum vầy với gia đình, thành phố thoáng chốc trở nên thực vắng vẻ. Tần Hành thì ngay cả cơm tối cũng đều tùy tiện cho qua, đây vốn là thói quen, anh có tâm địa cứng rắn nên cũng không cảm thấy có gì không tốt. Tầm 8h tối, tin nhắn chúc tết cũng lục tục kéo đến. Bạn bè trong hội học sinh, bạn cùng lớp, thậm chí có cả tin nhắn từ mấy nữ sinh năm dưới anh không quen, Tần Hành chỉ đáp lại qua loa.

Đúng 12h Giang Dữ Miên gọi tới.

Tần Hành chăm chú nhìn màn hình điện thoại vài giây mới ấn nhận.

"Chúc mừng năm mới." Giang Dữ Miên nói với anh, xung quanh cậu đều là tiếng nhạc kỳ quái.

Tần Hành cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, hỏi cậu đang làm gì.

"Em đang xem bộ phim kinh dị mới ra," Giang Dữ Miên nói: "Thật đẹp mắt."

Nội tâm Tần Hành căng thẳng, hỏi cậu: "Một mình?"

"Vâng," Đôi mắt Giang Dữ Miên không nỡ rời khỏi màn ảnh, tiếng nói cũng theo nội dung trên màn hình mà lúc nhanh lúc chậm: "Mã Úy... hỏi em có muốn đi hải đảo ăn Tết với họ không, nhưng em nói không muốn đi."

Tâm trạng Tần Hành thực phức tạp, chưa nói được vài câu với Giang Dữ Miên đã lại có cuộc gọi tới, liền nói sẽ gặp cậu sau.

Đến 12 rưỡi, Tần Hành ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng vẫn mở cửa bước ra ngoài.

Khi Giang Dữ Miên xem phim xong cũng đã hơn một giờ, cậu lại không buồn ngủ, trong đầu đều là hình ảnh ma quỷ, liền bật toàn bộ đèn trong nhà lên.

Nhà trọ của cậu khá nhỏ, mà lá gan của Giang Dữ Miên thì lại càng nhỏ hơn, lúc nằm trên giường cậu luôn cảm thấy dưới lầu có người. Cậu tự mình loay hoay trong phòng một hồi, lại nghe tiếng cửa bị người gõ vang.

Giang Dữ Miên giật mình, điện thoại di động để trên bàn cũng vang lên.

Tần Hành đứng bên ngoài gọi điện cho cậu, nói cậu ra mở cửa.

"Sao anh lại tới đây?" Cậu thấy cả người Tần Hành đều là khí lạnh, vừa vui vừa kinh ngạc.

Tần Hành bước vào trong, cởi bỏ áo khoác ném trên ghế sofa, trong tay còn có một túi đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi.

Gió lạnh tây bắc cũng không thể ngăn cản kích động muốn tới gặp Giang Dữ Miên của anh, anh liền cảm thấy đại khái là, so với giả thiết của mình thì cậu quan trọng hơn nhiều: "Tới thăm em một chút, không em lại ngồi khóc một mình trong nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei
Ẩn QC