04. Cỏ Trái Tim (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lông trên thân đều đông cứng lại, không cảm giác.

"Minh, cậu có đấy không? Nếu có, hãy viết thêm một cái gì đó đi. In một dấu chấm cũng được." – Diệp nói lớn. Liền ba ngày, trong phòng vẽ, cứ vài mươi phút cô lặp lại câu này một lần. Nhưng không có trả lời.

Tối ngày thứ tư. Đứng trò chuyện với giá vẽ tận gần nửa đêm mà không có kết quả, Diệp chán chường thay đồ đến quán rượu. Cô chuốc mình say. Hơn ba giờ sáng, khi mặt mày đã rệu rã, thân mình ám đặc mùi rượu, cô mới lảo đảo về nhà.

"MINH!" – Vừa dò dẫm vào phòng vẽ, Diệp thét thật lớn. – "Cậu có đó không???"

"Tớ đây. Cậu xỉn ư?" – Minh lo âu nhìn Diệp. Anh muốn viết lên khung vải trả lời cô nhưng màu nước đã khô hết cả, không có cách gì.

Mặt Diệp méo xệch. Cô gào lên một tràng âm thanh cao vợi vô cùng chói tai, rồi ngã nhoài xuống sàn. Cô nằm im. Cơn say đã đẩy cô nhanh gọn vào giấc ngủ. Minh ngồi xuống bên cạnh, lòng anh ngổn ngang.

Sau trọn một ngày vật vã vì dư âm cơn say, Diệp mới gượng dậy nổi. Cô tắm gội, nuốt tạm mấy lát bánh mì khô còn sót trong bếp, rồi vào phòng vẽ. Sau một hồi nhìn đăm đăm giá vẽ, cô gỡ miếng khung vải đặt sang bên. Thay khung vải mới, cô phác chì rồi pha màu vẽ lại.

"Bình tĩnh nhé" – Một đốm màu nước được "rứt" ra khỏi bảng pha màu, bay vèo trong không khí, rồi phóng thành chữ trên khung vải trắng.

Diệp chết lặng nhìn sự việc trước mắt. Cô không nghe tim mình đập. Nhưng cô không sợ. Cô ngóng đợi những lời tiếp theo. Mấy ngày nay, cô đã nghĩ rất nhiều, phỏng đoán rất nhiều. Xác mất nhưng hồn còn – trên đời có gì mà không thể? Kiến thức của con người vốn đâu chắc chắn. Vả chăng, là ma thì không trốn khỏi. Mà nếu ma này là Minh, cô càng mong gặp.

"Tớ ổn. Cậu tiếp đi." – Mãi không thấy Minh viết thêm, Diệp hối thúc.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" – Màu nước lại bay trong không khí rồi viết lên khung vải.

"29" – Diệp đáp.

"7 năm rồi..." – Minh lẩm nhẩm, toan chấm màu viết tiếp, thì Diệp đã nói trước.

"Cậu đúng thật là Minh ư? Là linh hồn ư? Chứng minh đi!" – Diệp sốt ruột lên tiếng.

"I swear." (Tớ thề.)

Diệp bụm miệng, hức một tiếng. – "Tớ có thể nhìn thấy cậu không? Cậu không thể nói ư?"

"Không. Viết đã khó khăn rồi."

Diệp bỗng chạy khỏi phòng vẽ. Minh nhìn theo, rối trí. Lẽ nào cô lại lâm vào cơn hoảng loạn?

Chưa đầy nửa phút sau, Diệp quay lại, trên tay cầm theo một tấm kim loại mỏng. Cô lại trước giá vẽ, ngồi bệt xuống sàn, đặt thứ như màn hình tivi siêu mỏng và nhỏ lên đùi. – "Minh, chúng ta dùng cái này. Đây là máy tính bảng. Công nghệ mới. Cậu chỉ cần chạm nhẹ vào màn hình là có thể gõ chữ. Tớ có rất rất rất nhiều chuyện để nói. Chờ cậu chấm màu thì đến năm sau mất."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net