Chapter 1: Đã bảo là để tôi yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  
{Note: Bản gốc chỉ có bên Wattpad của @judida. Tất cả các trang web khác mà bạn đọc được truyện này đều là đăng lại không xin phép trước. Nếu bạn đang đọc mảng Note này trên Wattpad, thì mình rất cám ơn bạn đã dành thời gian đọc tác phẩm dịch của mình <3 Nếu bạn đang đọc từ một trang web khác, thì ủng hộ bản gốc bên Wattpad nhé :3 Vì bản gốc lúc nào cũng update nhanh và lắm trò vui hơn nhiều :)))}
_____________________
Tôi làm rớt tập tài liệu.

Chỉ vì bị vấp mà tôi ngã nhào xuống sàn nhà, tất cả bài tập và ghi chép của tôi rải rác khắp hành lang.

Tôi thề tôi không phải là thể loại hậu đậu. Cả đời tôi chưa bao giờ làm vỡ cái đĩa nào. Thật ra chính vì bàn chân ngáng đường khi tôi đang cố lục lọi tài liệu mà tôi phải vồ ếch. Tôi cố lờ đi những tiếng cười và hú hét khi mình đang lồm cồm nhặt lại mọi thứ. Nhiều người đi ngang không ngần ngại đá chúng ra xa hơn và để lại dấu giầy. Trường cấp 3 Dartwell, cái hang rồng, mới tựu trường chưa đầy một tuần mà tôi đã bị bắt nạt như thế. Trong lúc tôi cố với tới tờ bài tập Anh văn được điểm A+, một chiếc giày đạp lên đấy.

" Ô hay, chào Naomi Ngờ Nghệch.", thằng đấy cười đểu.

Tôi nghiến răng, giấy tờ trong tay vo tròn trong nắm tay. " Raymond. "

Tay hắn giật lấy cổ áo tôi, dựng cả người tôi dậy. Rồi hắn đẩy tôi vào tường, làm tôi rớt tập tài liệu lần nữa.

Tên ấy lườm tôi, và nhấc hẳn tôi lên. Tất cả trò này chỉ để khiến tôi nhìn vào đôi mắt nâu lạng lẽo của hẳn.

" Tao không ngờ mày lại làm một đứa con gái đổ như vậy đấy."

Nó đến gần hơn, cách mặt tôi chỉ còn vài inch. Tôi nhìn hắn qua cặp kính. " Ừ, nếu tao có thể gọi mày là con gái. "

Ngay những từ cuối đó, Raymond bỗng thả cổ áo tôi ra, khiến tôi đáp đất bằng mông. Tôi nhăn nhó vì đau, "hạ cánh " ngay bằng xương cụt. Cố gắng đứng dậy, nhưng hắn lại đá cả người tôi xuống lần nữa.

" Này Raymond, mày quả là biết cách làm con gái nghiêng ngã vì mày đấy."

Hắn không trả lời.

Tôi không thể ngăn bản thân nhướn mày. " Sao vậy? Không nghĩ ra được câu nào đối đáp ra hồn hả, Raymond?". 

" Câm đi Naomi. Cứ ngoan ngoãn nằm yên chỗ của mày đi," nó khẽ gầm trước khi chêm thêm, " Dưới đáy ấy. ". Rồi nó quay lưng về với đám bạn, cười đùa ầm ĩ.

Tôi ngồi trên sàn. Nhiều người đi qua thì thầm và cười vào mặt tôi. Chúng nó đá, đạp lên giấy tờ của tôi, thậm chí còn nhặt lên xé nát. Tôi thừa sức hiểu những gì chúng làm với tờ giấy cũng chính là những gì chúng muốn làm với tôi.

Nhanh chóng lấy lại tập trung, tôi nhặt nhạnh lấy mọi thứ. Lần này tôi bỏ tập tài liệu vào balo và tiếp tục bước xuống hành lang. Tôi bị dồn vào tường, đẩy qua đẩy lại, và mém bị vấp bởi những cái chân xuất hiện bí  ẩn. Đến khi tới được tủ riêng, tôi đã phải xé mảnh giấy " Đá tôi " phía sau lưng đi. Mấy thằng choi choi đã dán nó vào người tôi phát lên nhiều tiếng " boo " và "aw" chán nản.

Đây là một ngày của Naomi Lorraine, hay được biết đến là Naomi Ngờ Nghệch. Một đứa gái ngố 17 tuổi toàn điểm A, quần áo tầm thường và luôn luôn có mặt ở trường. Mỗi khi bạn cần bất kỳ ai để giải tỏa buồn bực, tôi chính là mục tiêu hoàn hảo. Còn tôi làm gì? Tôi chịu đựng. Tôi thậm chí còn không cố gắng kể cho ai nghe. Ba mẹ và thầy cô đâu có giải quyết được gì. Có khi họ còn làm nó tệ hơn. Và tôi không có bạn bè. Ý tôi là, ai lại muốn phá hoại cả vị trí xã hội của bản thân mình để làm bạn với tôi chứ.

Nói thật, tôi cũng không biết tôi đã làm gì để mà bị đối xử như vậy. Ngoại hình của tôi bình thường, tôi thấy vậy đó. Người ta suốt ngày quan tâm hôm nay mình trông thế nào, trong khi tôi chỉ có điểm trong đầu. Tôi cho rằng ngoại hình của mình không quan trọng. Mà nếu nó có quan trọng đi nữa, thì tại sao tôi vẫn bị bắt nạt?

Có lẽ đúng là tôi có cái gì đó không ổn. Vì cái đó, vì tôi đã bị bắt nạt bấy nhiêu năm nay rồi, mà tôi không hề có thiện cảm với bất kỳ ai. Làm sao mà tin được những người đã đối xử với bạn những miếng kẹo cao su dính dưới ngăn bàn - tởm lợm, phiền toái, và không ai ưa.

Chuông báo tiết 5 vang lên, tiết Hóa. Tôi thở dài, quả là một cách tốt để bọn kia "vô tình" đổ chất hóa học nguy hiểm lên người tôi. Trong lúc tôi dọn sách vở mọi người đã vào lớp cả rồi. Có lẽ tôi là người cuối cùng. Dù bị trễ, nhưng ít ra trên đường đến lớp sẽ không có ai bắt nạt tôi. Tôi đi đến lớp và rẽ gấp qua góc, đâm sầm vào một người, làm tôi té lần thứ hai trong ngày.

Tôi rên "Cám ơn NHIỀU nhé."

Tôi nhìn lên và thấy Bennett Frazier. Cậu ta là học sinh mới chuyển vào mấy ngày trước cùng hai người khác. Học sinh chuyển trường khá là hiếm, vì mọi người đều biết nhau từ hồi cấp 2 rồi, thậm chí còn có những đứa biết nhau từ tiểu học. Lúc cậu ta va vào tôi, đôi mắt xanh của cậu ta mở to ngạc nhiên, rồi lại trơ mặt ra nhìn khi nhận ra đó là tôi.

" Xin lỗi, tôi không thấy cô ," cậu ta nói với cái giọng không chút cảm xúc, không khỏi khiến tôi nghĩ là đang mỉa mai tôi.

Tôi liếc nhìn. " Ừ, đúng là không thấy."

Bennett chớp mắt. "Không, thật-"

"Cậu biết đấy, người ta cho rằng tôi vô hình không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận làm người vô hình nhé."

Cậu ta nhăn mặt. "Khoan, tôi-"

"À còn nữa", tôi tiếp tục. "Chỉ vì cậu có vị trí xã hội cao hơn tôi không có nghĩa là cậu có thể chà đạp lên tôi."

"Tôi thậm chí còn không biết cô đang-"

Tôi cắt lời cậu ấy. "Sao cũng được", tôi bảo, "Tại cậu mà tôi trễ học rồi này."

Tôi nhanh chóng đứng dậy, cúi xuống nhặt tập tài liệu, cậu ta cũng làm y chang.

"Đây, để tôi-"

Tôi nắm lấy tập tài liệu trước và liếc nhìn. "Tôi không có nhờ cậu," tôi gắt, làm cậu ta nhăn mặt khi nghe giọng điệu của tôi.

Rồi tôi nhanh chóng rời đi, đẩy cậu ta một cái trước đó nữa.

Đúng là ấn tượng đầu tốt quá chứ?

Có lẽ bạn thắc mắc tại sao tôi lại khó chịu với một người mới gặp như thế. Không, có lẽ tôi nên cho cậu ta một cơ hội và cậu ta sẽ tốt với tôi, làm bạn tôi, chơi tôi và bắt nạt tôi như tất cả những đứa khác. Đã nhiều lần tôi phải đối mặt với trò tử tế "giả bộ" làm bạn người khác. Thay vì để cậu ta nhặt tập tài liệu lên giúp tôi và quẳng nó đi lần nữa, thì tôi muốn đến lớp, cảm ơn bà con quan tâm.

Lớp tôi nhìn như cái chợ. Mấy đứa ấy rời khỏi chỗ, banh cả họng ra mà nói chuyện, bấm điện thoai, nhai kẹo cao su rồi dính chúng dưới bàn hoặc lên ghế của tôi. Lúc tôi vào, chẳng ai để ý tôi cả. Ngay khi tôi vừa ngồi xuống chỗ, thằng cùng nhóm đảo mắt vả rên than.

"Tao cũng vậy", tôi gầm ghè nó.

Thầy Ford, giáo viên Hoá của tôi hắng giọng, dù là cũng chả có ích gì vì ai cũng tiếp tục nói chuyện. Nhưng thầy vẫn nói, "Cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ đổi chỗ ngồi. Tụi em không cần ngồi theo thứ tự chữ cái nữa. Nhưng thầy sẽ là người chọn bạn cũng bàn với các em từ giờ đến cuối năm học."

Một vài đứa reo hò, một số lại rên rỉ với ý nghĩ có thể sẽ phải ngồi chung với tôi. Thằng cùng bàn với tôi giơ cả nắm đấm lên trời.

"Tự do rồi bé ơi!"

"Trước tiên," Thầy bảo, nhìn xuống tờ giấy thầy đã ghi tên từ trước, "Lorraine và Wallace, qua bàn số một."

Tôi đứng dậy và ngồi xuống chiếc bàn bên cửa sổ. Jordan Wallace, một học sinh mới chuyển vào khác. Cậu ta nhìn tôi lúc dọn đồ qua. Cậu ta cười với tôi, chắc là đang cố gắng che giấu cái chau mày. Đôi mắt của cậu ta cứ hau háu, tôi biết quá rõ từ những tên bắt nạt tôi. Tôi thả phịch xuống ghế, quyết định làm lơ cậu ta để được chút bình yên trước khi cậu ta chơi tôi.

Cậu ta đưa tay ra làm như muốn tôi bắt lấy, hoặc cũng có thể là muốn tát tôi - có nhiều khả năng là vế sau.

" Hey, mình là Jordan."

Tôi đưa mắt nhìn. Có thật là cậu ta đang tử tế với mình không vậy? Cậu ta tính làm gì? Cho tôi hy vọng rằng cả hai là bạn rồi chơi tôi một vố đau điếng như thằng Bennett kia à? Nên cuối cùng, tôi nhìn lên bảng.

"Naomi," tôi thì thầm.

"Xào mì?" Cậu ta ngẩn người.

Tôi quay qua liếc. "Là Naomi," tôi sửa.

Cậu ta cười nhe răng. "À, mình không nghe bạn nói gì hết, cứ tưởng bạn bảo xào mì. Nhìn bạn đâu có giống."

"Tại sao tôi lại nói thế chứ?" Tôi hỏi lại.

Cậu ta nhún vai tỏ vẻ ngây thơ. "Đâu phải tại mình, bạn đừng thì thào thôi."

"Vậy thì cậu nên mua máy trợ thính đi," tôi vặn.

Cậu ta nhướn mày. "Wow, dễ cáu thế."

Ngay khi tôi vừa mỏ miệng tính trả treo, thầy Ford cắt ngang.

"Hôm nay chúng ta sẽ trộn các chất lại với nhau để xem phản ứng của chúng."

"Em biết phản ứng của em với lớp này đấy," Jordan bảo.

Cả lớp quay sang nhìn cậu ta ngáp một cách kịch tính.

"Chán muốn chết!", cậu ta reo lên.

Có vài tiếng cười lớn, ngay cả thầy Ford cũng khúc khích một chút. Jordan nhìn tôi, thất vọng khi thấy tôi thậm chí còn chả thèm nhúc nhích khoé môi.

"Bạn tiêm botox đấy à?" Jordan hỏi. "Nếu bạn không biểu cảm được, thì chớp mắt hai lần cũng được."

"Buồn cười quá, mình quên cả cách cười," mặt tôi trơ lì.

Bọn trong lớp bắt đầu nói chuyện với nhau, tôi thì bắt đầu làm bài. Tôi nhanh chóng ghi lại các phương trình cần thiết cho thí nghiệm. Nhưng tôi dừng lại khi đột nhiên nhận ra khi thấy Jordan đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Bọn tôi cứ nhìn nhau kỳ cục như vậy mãi.

Cậu ta gãi gãi đầu, mái tóc vàng nâu cứ lắc lắc. "Vậy mình cho rằng bạn là người không thích xã giao?"

Tôi cười nhạo một cái rồi quay trở lại viết lách. "Tôi thích, nhưng người ta chọn không xã giao với tôi."

Cậu ta cười lúng túng. "Buồn nhỉ."

"Không cần cậu thương hại." Tôi gắt.

"Mình cũng nghĩ vậy."

Tôi đơ người ra, dừng lại giữa chừng. Ý cậu ta là sao-

"Thầy ơi, chừng nào mới bắt đầu đây?" Jordan gọi to.

Thầy Ford thở dài. "Từ từ nào, trò Wallace, sớm thôi."

"Kiên nhẫn là đức tính tốt", tôi tự nhủ.

Jordan chớ chớp mắt. "Kiên-nhẫn là gì?" Cậu ta hỏi, vừa nghiêng đầu qua một bên.

Vì một lý do nào đó, tôi hơi cười một chút. Jordan cười lại. Nó dễ lây đến mức tôi phải cố gắng lắm mới chống lại được.

"Đó," cậu ta bảo, nháy con mắt xanh với tôi. "Mình biết bạn không phải là robot mà."

I chớp mắt. "Xin lỗi? Robot á?"

"Ừ, bạn biết đấy. Tại sao con người phải đi vệ sinh?" Cậu ấy nói bằng cái giọng robot và quơ quơ cánh tay.

Tôi không thể giấu được tiếng cười khúc khích. Tại sao cậu ta lại làm vậy? Tại sao lại cố làm cho một người như tôi cười?

Jordan cười, đánh nhẹ vào cánh tay tôi. "Đó. Nghiêm túc từ giờ đến cuối năm thì không phải là bạn cùng bàn tốt đâu."

"Và bạn không quan tâm tôi là ai?"

"Ý bạn là sao?" Cậu ấy hỏi.

Lần này đến tôi cũng không rõ liệu có phải là cậu ấy đang đùa không nữa. Tôi toan trả lời, nhưng thầy Ford lại hắng giọng cắt ngang. Giáo viên ngày nay thật là...

Suốt quãng thời gian còn lại, cả lớp phải làm một số bài tập lý thuyết. Thỉnh thoảng Jordan lại làm trò hỏi thầy giúp dù rõ là cậu ấy chẳng cần. Rồi cậu ta sẽ liếc nhìn bài của tôi, làm tôi phải lấy tay che lại. Cậu ta phải lấy điểm bằng sức học của mình chứ. Lúc tan giờ, tôi nhanh chóng dọn dẹp và rời khỏi phòng. Jordan rất cố gắng làm bạn với tôi, và dù cậu ấy có ý tốt, tôi không thể cứ để vậy mãi được. Tốt nhất là không nên để tôi phá hoại tiếng tăm của cậu ấy. Thậm chí tôi cũng có lúc phải ngạc nhiên về lòng tốt của mình.

Nhưng Jordan hoặc là không để ý, hoặc đơn giản là không thèm quan tâm.

"Naomi!" Jordan gọi lại, đẩy vài đứa ra để đi nhanh hơn. "Đợi với! Mình đi đến lớp với bạn!"

Có mấy tiếng há hốc mồm vì ngạc nhiên. Vài đứa chỉ trỏ và cười cợt bọn tôi. Đây chính xác là những gì tôi không muốn xảy ra. Tôi hoà vào đám đông, và chạy nhanh nhất có thể để khuất tầm mắt Jordan.

Tránh xa tôi ra đi. Để cả hai chúng ta được yên.

.

Tiết cuối của hôm nay là Thể dục. Tôi cũng không biết là nên vui vì mình sắp qua khỏi một ngày ở trường, hay sợ vì tới tiết này.

Thể dục là quãng thời gian tuyệt vời để những điểm "không hoàn hảo" bị chỉ trỏ trong phòng thay đồ. Một cách hoàn hảo để mấy đứa đó "vô tình" quẳng bóng sai hướng và đập thẳng vào mặt tôi. Năm điểm nếu trúng chân, điểm cộng nếu tôi ngã, mười điểm nếu trúng thân trên, điểm cộng nếu bị bầm, và năm mươi điểm cho cú head-shot, điểm cộng nếu tôi xỉu luôn.

Ừ, Thể dục đúng là môn học ưa thích của tôi.

Tôi vớ lấy quần áo trong tủ đồ và thay trong nhà vệ sinh, nơi mà không ai có thể chọc ghẹo tôi. Rồi tôi đi nhanh vào lớp. Mọi người đều ngồi trong từng nhóm nhỏ tán chuyện. Nhưng khi tôi đi qua, chúng nó chỉ liếc nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm. Tôi khá là quen với nó rồi, nên tôi phớt lờ nó và ngồi xuống ngay vị trí xếp hàng. Chẳng bao lâu sau, cô Ramos thổi còi làm nhiều đứa giật bắn mình. Khi ấy chúng nó mới lật đật chạy đến chỗ đúng.

Cô Ramos là giáo viên Thể dục khó nhất bạn từng gặp, dù bạn không muốn. Nếu bạn không chống đẩy được góc 90 độ, cô ấy sẽ bắt bạn chạy vòng quanh sân trường đến khi chân chảy máu. Cú hỏi thằng Manuel Price rồi biết. Sau khi cô Ramos bắt nó chạy marathon quanh sân vì dám nhai kẹo cao su trong tiết, đến giờ nó vẫn chưa đi học lại được.

"Nghe đây," Cô Ramos bảo, liếc nhìn từng đứa một. "Hôm nay chúng ta sẽ tập đá bóng."

Mọi người ngay lập tức quay qua với những đứa họ muốn cặp chung. Nhưng cô Ramos thổi còi cho chúng im đi.

"Đừng có nghĩ mấy trò sẽ được tự chọn cặp," cô ấy rít. "Nó được xếp theo tên đấy."

Mọi người rên lên than thở, một vài đứa quay lên quay xuống nhìn. Cái thằng ngồi phía trước tôi, người mà phải cặp với tôi ấy, nhìn cứ như thà chết còn hơn.

"Bà nội cha nó-"

"Rất vui được gặp mày," tôi gắt.

Tuyệt ghê, thằng đấy thậm chí nhìn chả ra dáng thể thao gì. Có lẽ cũng là một tên ngố với cặp đít chai dày cộp giữa mặt. Suốt cuộc chơi chỉ chạy qua chạy lại né tôi và trái banh. Ôi, cùng là ngố với nhau, mà hắn lại có vị trí xã hội cao hơn tôi, tổn thương ghê.

"Hai đội sẽ đấu với nhau." Cô Ramos giải thích. "Đội phía sau là đối thủ của các em."

Chúng tôi đều đứng dậy và tuân theo hướng dẫn của cô Ramos. Cô ấy chọn ngẫu nhiên một chữ cái rồi chọn ra hai đội đầu tiên. May ghê chứ, cô lại chọn phải chữ L. Thằng cũng đội, Daniel Lee cùng tôi bước ra sân.

"Đừng có chắn đường tao nhé," tôi chỉ nói. "Mày chỉ toàn phá đám."

"Vậy cơ đấy,", tên ấy bảo, liếc tôi bằng ánh mắt sắc lẹm như muốn xuyên thủng đầu.

Mọi người dần lùi ra rìa sân, phía sau vạch trắng nếu không muốn cô Ramos cho chạy mười vòng quanh sân trường. Đội đối thủ cũng tiến ra sân. Tôi không thể ngăn mình nhướn mày, đó là Declan Lynch, học sinh mới chuyển trường cuối cùng. Cậu ta nhìn thể thao cực, nhìn mà có thể thấy được cả cơ bắp từ phía bên đây. Tôi nhìn sang băng ghế nơi mấy đứa con gái đang đưa tay lên quạt quạt, chắc chắn là không phải do mặt trời rồi.  Nghe đồn cậu ta giỏi thể thao, nhưng chỉ là tin đồn thôi. Có thể cậu ta tệ chẳng kém gì thằng Daniel Lee này.

Tôi quay sang nhìn, thằng Daniel đứng đơ cả người ra sợ hãi.

"D-Declan Lynch ki...kìa," nó lấp bấp.

"Ừ, cậu ta có chung chữ cái trong tên với chúng ta, mày biết đấy."

"Tao-Tao nghĩ tao vừa làm ướt quần." Nó lầm rầm một cách yếu ớt.

Tôi lập tức nhảy ra xa. "Mày đùa đấy à?" Mắt tôi tự động lia đến chiếc quần ngắn thể dục của hắn, có một vệt nước lớn ngay đũng quần. Trên mặt sân là vũng ....ôi dào, bạn hiểu rồi đấy, tôi cũng chả muốn nhớ lại đâu.

"Ugh," Tôi rên lên, đúng là không thể tin được.

Mọi người trên sân đều thấy cả và có cùng phản ứng với tôi. Người ta hoặc là tránh xa ra hoặc là tiến gần để xem. Tay tôi che mũi. Sao lại có người ướt quần chỉ vì cái tên Declan này được vậy trời?

Mặt cô Ramos đanh lại vì kinh tởm. "Lee, trừ mười điểm! Giờ thì đi qua phòng y tế! Trò là nỗi nhục của đàn ông!"

Thằng Daniel nhìn cứ như sắp khóc, và chỉ còn sức để gật nhẹ đầu. Nó lủi thủi chạy đi vào tòa nhà chính.

"Đây đúng là trò hài nhất tao từng thấy!" Bạn cặp của Declan, Keith Lowry reo lên. Hắn giơ tay lên ra hiệu high five, nhưng Declan lờ đi, thậm chí còn chẳng thèm quay qua nhìn.

Thằng Keith bỏ tay xuống vì quê độ rồi thọc vào túi quần. Tôi nghe tiếng xạo xạc của túi nhựa và nhìn thấy nó bỏ bim bim vào họng.

Ôi, thằng này chết chắc rồi.

"Lowry!" Cô Ramos hét.

Keith Lowry giật bắn cả lên khi nghe gọi.

"Vơn-" Hắn lấy tay che miệng và nuốt. "Ý em là, vâng?"

Cô Ramos hít sâu một cái. "Trò vừa nuốt gì đấy?"

Tên Keith lúng túng. "Nước bọt ạ?"

"Lật túi quần trò ra, Lowry!" Cô ra lệnh.

Thằng đấy nghe theo và làm rớt cả một gói bim bim xuống đất.

"Chạy cho tôi hai chục vòng quanh trường, và năm vòng nữa vì dám xả rác trên sân của tôi!" Cô Ramos gào lên.

"Cái gì cơ?", thằng Keith hỏi, hơi chùng bước.

"Đừng bắt tôi lặp lại, Lowry," Cô cảnh cáo.

"Vâng, thưa cô."

"Cái đồ-", Declan tiến nhanh về phía thằng Keirh.

Nó lùi lại. "Này này anh bạn. Tôi chỉ hơi đói thôi mà."

"Tao thấy mày lấy đến hai phần ăn trưa," Declan gầm ghè, mắt cậu ta cứ như rực lửa. "Và mày vẫn đói?"

"Tôi đâu có lấy hai phần. Tôi- tôi lấy giúp bạn mà!"

"Ý mày là tao đang nói dối? Vì chính mắt tao thấy mày ăn luôn cả phần cho bạn mày.

"Cái gì, ý tôi là- um.."

"Mày làm tao mất điểm đấy Lowry."

"Tôi - tôi xin lỗi," Keith nói một cách yếu ớt.

Declan bẻ nắm tay của cậu ta. "Bãi giữ xe. Lúc tan học," là tất cả những gì cậu ta nói.
Keith gật gật rồi chạy đi. Nhưng thằng đấy quay lại nhặt gói bim bim và bỏ vào thùng rác. Rồi nó lại chạy mất như đang trong Olympics.

Cô Ramos bóp bóp mũi, và lật nhanh qua cái bảng kẹp của cô.

"Lorraine! Lynch!" Cô ấy thông báo. "Vì hai thằng ngốc kia, hai em sẽ cặp với nhau."

Hai chúng tôi tự nhiên nhìn nhau. Tôi nhìn cậu ta xem xét tôi, và tôi cá là cậu ta đang đánh giá tôi qua vẻ ngoài. Không phải ý kiến tốt đâu.

Tôi đi qua bên kia sân và đợi cô Ramos chọn đội đấu khác. Tôi chán nản nhìn cô ấy lướt qua dãy ghế, tìm một đôi nào đó không tè ra quần chỉ vì Declan.

Cậu ta lúng túng hắng giọng. "Cô đá được không?"

"Cái gì cơ?"

"Cô đá bóng được không?"

"Tôi đá bóng của cậu nhé?" Tôi vặn lại.

Declan lùi lại một bước. "Okay, để tôi nói lại. Cô chơi bóng đá có giỏi không?"

Tôi hừ mũi, nhưng không thèm trả lời.

"Cô chưa trả lời tôi."

"Không cần phải làm vậy." Tôi nói.

"Ý cô là gì?"

Tôi nhìn vào mắt cậu ta. "Nè, chỉ vì tôi là một con ngố không có nghĩa là tôi không biết chơi thể thao. Cái trường này làm quái gì có đội bóng đá hay bóng rỗ nữ. Có lẽ tôi là đứa con gái thể thao nhất trường này rồi. Nên cậu vui lòng im đi và để tôi xử lý xong mọi chuyện."

Giờ thì đến lượt cậu ấy hỏi. "Cái gì cơ?"

"Cậu vừa mới chuyển vào cái lớp này-" Có tin đồn rằng thầy cô sợ tên này đến nỗi họ phải chuyển hắn sang lớp khác "-Nên tôi hoàn toàn không biết kỹ năng hay kinh nghiệm của bạn tới đâu. Tin đồn cũng có thể là giả, dù sao cũng chỉ là tin đồn."

Đôi mắt nâu của cậu ta nheo lại nhìn tôi. "Ai bảo đó là tin đồn?"

"Sanchez! Simpson!" Cô Ramos ra lệnh. "Ra sân mau hoặc chạy hai mươi vòng cho tôi."

Hai thằng đó nhìn cứ như thà chạy hai mươi vòng còn hơn. Nhưng chúng nó thừa hiểu là tốt nhất đừng làm phật ý cô Ramos nữa và đi ra sân. David Sanchez và Marvo Simpson là hai đứa thể thao nhất lớp này. Nên tôi cũng khá ngạc nhiên khi thấy chúng nó run cả người khi thấy Declan.

"Ít ra con Naomi Ngờ Nghệch cùng cặp với cậu ta." Marco nói yếu ớt.

"Ừ, ít ra cũng bị vướng chân" David đồng tình.

Tôi nhăn nhó nhưng phớt lờ chúng.

"Naomi Ngờ Nghệch," Declan tự thì thầm. "Vướng chân sao? Để xem."

Cô Ramos bước vào giữa sân và đặt quả bóng xuống cỏ. Tôi thường chơi đá bóng sau sân nhà. Tự chơi ở trường hoặc gần những đứa khác là một trò nguy hiểm. Đưa nào đấy sẽ "vô tình" quăng hoặc đá bóng vào tôi. Tôi bị nhiều vết bầm đến nỗi tôi phải sáng tạo ra không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net