Chương 2: Hợp đồng Starbucks

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dedicated to @Lechannn
{Note: Bản gốc chỉ có bên Wattpad của @judida. Tất cả các trang web khác mà bạn đọc được truyện này đều là đăng lại không xin phép trước. Nếu bạn đang đọc mảng Note này trên Wattpad, thì mình rất cám ơn bạn đã dành thời gian đọc tác phẩm dịch của mình <3 Nếu bạn đang đọc từ một trang web khác, thì ủng hộ bản gốc bên Wattpad nhé :3 Vì bản gốc lúc nào cũng update nhanh và lắm trò vui hơn nhiều :)))}
_______________________

Thứ bảy.

Đó là ngày của mọi ngày. Cái ngày sau khi phải chịu đựng năm ngày đi học khốn khổ, và trước khi bắt đầu năm ngày đau đớn khác. Thường thứ bảy tôi hay nhốt mình trong phòng cả ngày, an toàn tránh khỏi những trò đùa quái ác và những tiếng cười cợt, xúc phạm, và cả những vết bầm nữa. Tôi không phải gặp bất cứ ai từ trường, ngay cả trên Internet vì tôi chả ngu đâu mà lập tài khoản Twitter hay Facebook để chúng nó bắt nạt tôi thêm. Thậm chí có những lúc tôi bị bắt buộc làm việc nhóm vào cuối tuần, thì tôi cũng là đứa làm tất cả mọi việc, và tên cùng nhóm lấy hết điểm. Vì vậy mà thứ bảy nào của tôi cũng ít nhiều liên quan tới học.

Ít nhất là cho đến thứ bảy này.

Tôi vân vê tờ giấy trong tay, kìm chế để không xé nó ra thành từng mảnh. Ừ, tôi cũng không biết tại sao tôi lại như vậy. Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy lo sợ, bị hăm dọa đến thế. Nó chỉ là một tờ giấy, có lẽ được xé ra từ xấp giấy in trong lớp. Trên đó chỉ ngoáy ngoáy một hàng chữ, được ký bởi ba nét chữ từ ba người khác nhau, Ba Chàng Lính Ngự Lâm.

Ba Chàng Lính Ngự Lâm là tác phẩm của Alexandre Dumas. Lấy bối cảnh ở Paris, Pháp vào những năm 1800, nó kể về chàng trai tên d'Artangan và những chuyến phiêu lưu của anh cùng ba người lính ngự lâm: Athos, Porthos và Aramis. Trớ trêu thay, quyển sách lại không kể về ba người kia, mà là về anh chàng này.

Mới tựu trường tuần trước, họ cứ thế mà xuất hiện. Không ai biết họ là ai hay từ đâu đến. Tất cả những gì chúng ta biết là năm ngoái họ không ở đây, nhưng năm nay lại có. Sánh vai cùng với sự xuất hiện đột ngột đó chính là tai tiếng của họ.  Chẳng ai biết có phải là thật hay không, nhưng tin đồn bảo họ cùng chung một băng nhóm. Họ có hồ sơ phạm tội, họ giàu, họ được tha bổng, đã từng có liên qua đến ma túy, đã từng động đến súng, dao. Cả ba đều có quá khứ riêng, chính tai tiếng đó mang bọn họ đến với nhau. Đây mới chỉ là một số tin mà tôi nghe lỏm được khi người ta đang tán chuyện. Nhưng có một sự thật là tên của họ là Ba Chàng Lính Ngự Lâm. Có thể bạn sẽ không thèm để tâm đến cái tên ấy, nhưng với một người như tôi, thì nhiêu đây cũng đủ choáng váng đầu óc.

Cơ mà tôi còn chưa bao giờ nhìn mặt họ lấy một cái. Tôi chẳng quan tâm đến tin đồn này nọ. Vì một lý do nào đó họ không bắt nạt tôi như những đứa khác. Có lẽ họ nghĩ tôi không đáng. Nhưng chừng nào họ không bắt nạt và xem tôi như tàng hình, thì tôi cũng sẽ đối xử họ y chang.

Nhưng có câu hỏi vẫn cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi: Ba Chàng Lính Ngự Lâm muốn gì ở Naomi Ngờ Nghệch chứ?

Hôm qua, thứ sáu, là lần đầu tiên tôi giáp mặt họ trực tiếp, lần đầu tiên mà tôi thật sự nói chuyện với họ. Tôi đâm sầm vào Bennett trên hành lang và mắng vào mặt cậu ấy. Jordan trở thành bạn cùng bàn giờ Hóa của tôi rồi tôi bỏ rơi cậu ta sau tiết. Rồi tôi cùng đội với Declan khi đá bóng, đuổi cậu ấy đi sau khi giúp đỡ tôi. Tôi làm vậy đó, và được đáp trả bằng mảnh giấy này. Mảnh giấy bảo tôi gặp họ ở tiệm Starbucks lúc trưa.

Tôi ngồi sụp trên ghế, nhìn lên trần nhà. Phải làm gì đây? Có nên đi không? Tôi im lặng một chút , trước khi vớ lấy cái điều khiển máy chơi nhạc và bấm play. Bài "Should I Stay or Should I Go" vang lên.

Rút cuộc tôi đang nghĩ gì chứ? À.

Để tôi nói rõ hơn: ba thằng badboy muốn hẹn gặp con nhỏ ngố nhất trường để uống cà phê. Wow, nghe cũng tươi đẹp quá nhỉ. Có thể tôi đang bị lùa vào bẫy lắm chứ. Có thể họ cùng bè chung phái với thằng Raymond đang đợi tôi ở Starbucks. Chúng nó đang đứng đầu chuỗi thức ăn, trong khi tôi như sinh vật phù du. Tại sao họ lại muốn gặp một đứa như tôi, khi mà tôi có thể làm hạ danh tiếng của người khác chỉ bằng việc đứng kế bên? Có lẽ tốt nhất vẫn là thôi đừng đi. Ngồi ở nhà an toàn là trên hết.

Nhưng biết đâu họ không đùa? Lỡ đâu họ thật sự muốn nói chuyện với tôi? Lỡ đâu họ đang ngồi đó đợi tôi, nhâm nhi cà phê? Nếu đó là thật, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không xuất đầu lộ diện?

Đối diện với cơn giận của Ba Chàng Lính Ngự Lâm. Nếu những tin đồn đó là thật...Mấy cái trò bắt nạt mà tôi hứng chịu bấy nhiêu năm qua cộng lại cũng không đủ xách dép. Cứ tưởng mỗi lần tôi bị tên này bắt nạt xong, tôi phải gặp thằng khác, rồi thằng khác nữa. Tôi sẽ như trò Pinball mất!

Nghĩ đến thôi là rùng mình. " Ôi trời-"

Tôi ngã từ ghế xuống sàn. Nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử nơi đầu giường, chỉ còn khoảng nửa tiếng là đến giữa trưa. Tôi nhảy bậc lên và chạy vòng quanh vòng. Nhanh chóng thay quần áo, tôi vừa đi giày vừa hốt cả điện thoại, ví và chìa khóa. Ngay khi tôi vừa chuẩn bị bước xuống lầu thì lại chần chừ. Cuối cùng tôi cũng quyết định quay về phòng lấy chai xịt hơi cay rồi mới đi.

"Ba, mẹ, con ra ngoài đây," tôi gọi to.

Có tiếng vỡ dĩa loảng xoảng. Tôi chạy nhanh vào bếp. Mẹ tôi đang nhặt nhạnh lại những mảnh vỡ, và cha tôi đang giúp.

"Chuyện gì vậy?"

Mẹ tôi Marisa, khúc khích và nhìn sang ba tôi, Hank. Tôi luôn thích việc họ được nghỉ cuối tuần như tôi.

"Ồ, không con gì đâu con," mẹ bảo. "Mẹ tưởng mẹ nghe nhầm là con đang ra ngoài chơi."

"Đúng mà."

Bà lại đánh rơi những mảnh vỡ ấy lần nữa.

Cũng không trách được mẹ, ngay cả tôi còn không tin nổi mình vừa nói gì cơ mà. Thứ bảy thường là ngày tôi tự khóa mình trong phòng, làm bài, đọc sách và nghe nhạc. Rồi đột nhiên tôi rời khỏi cái động của mình và thông báo là mình đi chơi.

"À-à con chơi vui nhé," ba tôi nói.

"Vâng."

"Nếu về trễ thì phải gọi con nha," mẹ nhắc nhở.

"Con biết rồi."

Tôi ra khỏi bếp, nhưng vẫn nghe được giọng thì thầm.

"Chỉ mong nó không bị thương,", mẹ thì thầm với bố.

Ba mẹ tôi không biết gì về chuyện tôi bị bắt nạt mỗi ngày. Tất cả những gì họ biết là tôi đặt học tập lên hàng đầu, rằng tôi không xã giao như những đứa khác. Họ không biết rằng tôi bị xúc phạm, cười nhạo. Tôi chấp nhận bị thương về mặt thể xác. Những vết bầm và những chuyến về nhà khuya, và cả những lời nói dối đều không có nghĩa lý gì. Người lớn chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn. Nếu ba mẹ biết những gì xảy ra với tôi, chắc họ sẽ đau tim mất. Không chỉ phải đối diện với việc tôi bị bắt nạt bao nhiêu lâu nay, mà còn cả sự thật rằng họ không nhận ra điều con gái mình phải chịu đựng, tôi không muốn họ như thế.

Vai tôi chùng xuống, "Con cũng vậy."

Starbucks chỉ cách khu phố tôi vài dãy nhà, tôi chỉ phải mất khoảng 10 phút đi bộ và thỉnh thoảng nhảy chân sáo nếu không ai để ý. Tôi bước vào tiệm. Cả gian phòng thoảng mùi cà phê và những người đang ngồi trò chuyện. Ngay lập tức tôi nhận được lời chào.

"Chào mừng quý khách đến với Sta- . À mà thôi, lại là con nhỏ đó."

Chuyện tôi thỉnh thoảng bị bắt gặp cũng không có gì lạ. Nhiều đứa trong trường tôi đồng loạt nhìn lên và tặng cho tôi gương mặt chán ghét khinh thường.

"Wow, cứ như tụi nó luyện tập với nhau rồi ấy," tôi tự nhủ.

Tôi xếp hàng chờ gọi món, tự nhiên mọi người lại tản hết cả ra cứ như đang ăn trưa ở trường. Tôi thề, hương thơm trên người tôi hữu hiệu đến vậy đấy. Tôi tiến thẳng đến bàn, tên nhân viên đang đứng khoanh tay nhìn tôi.

"Mày muốn gì?" Thằng đấy bảo.

"Harvey, nếu cậu cứ vô lễ với khách hàng như thế, tôi sẽ cho cậu đi dọn nhà vệ sinh đấy," người quản lý gầm ghè.

Thằng Harvey nắm chặt tay. "Vâng." Rồi nó quay lại nhìn tôi. "Bạn muốn gọi món gì ạ?" Nó hỏi một cách lịch sự.

"Một ly caramel macchiato," tôi trả lời.

"Và tên của bạn là..., à phải rồi, Naomi Ngờ Nghệch."

Tôi dúi tiền lên tay nó. Rồi tôi giữ tờ 1 dollar trước mặt, để nó cứ nhún nhảy trên cái ly tiền boa. Mắt thằng đấy cứ đảo qua đảo lại nhìn tờ tiền suốt.

"Ồ nhìn kìa, mình còn một dollar để boa này," tôi reo.

Tờ tiền rơi xuống, nhưng ngay giây cuối cùng tôi lại chộp nó lại và bỏ vào túi.

"À khoan, đó chỉ dành cho những người thật sự xứng đáng thôi."

"May cho mày là quản lý đang ngay sau lưng tao," thằng Harvey dọa. "Cứ chờ đến lúc đi học đi, và tao sẽ-"

"Harvey..." Quản lý nói, tay ông ấy khoanh lại và liếc nhìn Harvey.

Nó nuốt khan. "Vâng-?"

"Tôi đã nói gì với cậu về việc đối xử với khách hàng?" quản lý hỏi.

"Nhưng là nó! Cái con nhỏ này đấy ạ!"

Tôi giả vờ phụng phịu, chớp chớp mắt. "Tôi chỉ muốn mua một ly caramel macchiato ở đây thôi vì dịch vụ khách hàng rất tốt. Nhưng cậu ta đối xử với tôi như vậy. Có lẽ tôi phải ghé Starbucks khác mất thôi. .."

"Ôi, cô bé!", quản lý dỗ.

Cả quai hàm của Harvey như rơi xuống."Cái-?"

Ông quản lý đẩy nó ra, làm thằng Harvey loạng choạng, xém nữa thì ngã. "Chú xin lỗi cho tên nhân viên vô lễ này. Đừng rời Starbucks này chỉ người như nó. Đây, để chú đền cho nhé-". Chú ấy đưa trả tiền cho tôi. "Cháu không cần trả tiền đâu, và chú sẽ tặng cháu một thẻ quà tặng 20 dollar của Starbucks," vừa nói chú ấy vừa đưa tôi cái thẻ.

Tôi sửng sốt. "Ôi, cháu không dám nhận ạ."

"Không, đây là điều duy nhất chú có thể làm." Ông ta liếc thằng Harvey. "Chú sẽ giải quyết thằng ấy sau. Cám ơn cháu đã đến Starbucks, lần sau lại đến nhé."

Tôi cười ngọt lịm. "Vâng, chắc chắn ạ." Tôi nhìn sang thằng Harvey. "Cháu sẽ quay lại."

Người quản lý đưa tôi ly nước do chính tay ông làm. Và tôi boa cho ông ấy hai dollar ngay trước mặt thằng Harvey. Rồi đó, tôi sẽ không bao giờ ghé cái tiệm Starbucks này nữa đâu. Đây đã là tiệm thứ ba rồi đấy.

Tôi tìm được một chiếc bàn nhỏ trong góc khuất bên kia phòng. Rồi lại nhìn cả một hành trình dài nguy hiểm đến đó mà thở dài. Đi nào. Tôi bắt đầu đi. Tôi xoay người né những người khác, và nhảy qua cái chân đủng đỉnh giữa đường. Một thằng nào đấy giả vờ vấp vào người tôi. Nhưng tôi né vừa kịp lúc, nó té xuống sàn vào vũng đồ uống của chính mình.

Tôi nhíu mày và nhìn những người xung quanh. "Cẩn thận, chỗ này có một bãi này," Tôi nói thêm. "Với lại thứ nước đó đổ đấy."

Rồi tôi quay gót ngồi xuống bàn. Khi nhâm nhi ly nước, mắt tôi đảo quanh phòng. Thỉnh thoảng người ta lại liếc tôi, vài đứa nhìn chằm chăm khi đang nói chuyện với bạn, chắc là về tôi. Tôi phớt lờ tất cả, ở trường cũng thế, thứ bảy cũng không tha. Tôi nhìn quanh phòng một lần nữa, vẫn chưa thấy họ.

Có khi nào tôi nhầm tiệm Starbucks không nhỉ?  Đây là cửa tiệm gần trường nhất, tụi học sinh cũng hay tới đây. Tôi biết được điều đó khi bước vào và gặp đúng những đứa nổi tiếng nhất với đồ uống nóng lạnh đủ cả trên tay.

Hôm đó tôi đi ra mà chẳng cầm gì.

Nhưng nếu tôi đến nhầm Starbucks, và họ đang đợi ở chỗ khác. Họ sẽ nghĩ tôi cho họ leo cây.

Tôi hạ mặt xuống bàn. Ít ra thì đây cũng là một cái cớ. Tôi đã ngồi đợi họ cả ngày, và chắc là đã hẹn nhầm nơi rồi. Ít ra có thể họ cũng sẽ thông cảm mà không bắt nạt tôi suốt một tuần liền. Với lại, không ghi địa điểm cụ thể là lỗi của họ, chỉ có tên và thời gian. Chắc là làm vậy cho thần bí để mà hù tôi. Nó chỉ làm họ ngốc hơn và buồn cười hơn thôi.

Người ta đến và đi. Có mấy đứa đâm vào bàn tôi, cố làm đổ ly nước, nhưng lần nào tôi cũng nâng nó lên kịp lúc. Tôi nhìn đồng hồ chuyển động từng phút, từng giây. Đã là một giờ rồi, tôi đã ngồi hơn một tiếng rưỡi. Tôi phải ngồi đây bao lâu thế? Tôi ngồi đó một mình với ly đồ uống thứ hai. Sử dụng tấm thẻ quà tặng ấy làm người quản lý rất vui mừng, nhưng thằng Harvey thì không. Tôi hút một hơi dài, lại là một trò đùa. Tôi lại bị lừa vào một cuộc gặp mặt giả. Có lẽ bây giờ họ đang cười vào mặt tôi, cười vào mặt Naomi Ngờ Nghệch.

"Không có gì thay đổi." Tôi lẩm bẩm. "Lúc nào cũng chỉ có vậy th-"

Cửa bật mở và hai bóng người bước vào. Mọi người ngay lập tức đều quay sang nhìn. Mặt mở to, quai hàm rơi lẹp bẹp, mồ hôi rơi lã chả trên mặt những người đó. Ai đó ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi ly nước vừa nhận từ quầy. Nhiều người thì thầm với nhau, chỉ trỏ.

"Không thể tin được."

"Là bọn họ."

"Rời khỏi đây thôi."

Tôi là đứa duy nhất dám nói. "Ba Chàng Lính Ngự Lâm."

Ờ thì, hai trong ba chàng.

Jordan Wallace cười nhe răng bước vào. Cậu ta choàng một chiếc áo khoác da lên áo thun hình ban nhạc nào đấy mà tôi không nhận ra. Vừa vuốt lại mái tóc vàng nâu, đôi mắt xanh lá lấp lánh ranh ma. Hình như cậu ta nháy máy với đứa con gái nào đấy mà nó ngất ngay lập tức.

Declan Lynch đứng ngay kế bên mà lại trái ngược hoàn toàn. Tay cậu ta bỏ trong túi quần jean đen. Cơ bắp cậu ta cuồn cuộn dưới lớp áo bóng rổ màu xám được đặt làm riêng cùng áo khoác ngoài. Mái tóc nâu của cậu ấy cứ ánh qua ánh lại trên sàn, người Jordan và cả những bàn ở gần. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt, cậu ta nhìn mãi đến khi người ấy tự động quay đi thì thôi. Mái tóc ấy hơi bóng mồ hôi, như thể cậu ấy vừa chơi thể thao ngay trước khi đến vậy.

Jordan cười. "Thấy chưa, đã bảo là cô ấy tới trước mà."

"Im đi," Declan gầm gừ.

Cậu ta vuốt vuốt tóc Declan, làm cậu lắc đầu phiền toái. "Mày đang ghen thôi, đồ rùa."

"Chắc thèm," Jordan nói, đảo mắt. "Cứ biện mình tiếp đi."

"Đợi thằng Bent đã, tụi mình bỏ rơi nó mấy dãy nhà," Declan nhìn ra phía sau.

Jordan nheo mày, nhìn thật là kỳ cục. "Đã bảo là đậu xe gần tý cơ mà, nhưng cứ bảo là thích đi bộ. Tao cứ nghĩ nó là thằng lười nhất cơ đấy."

"Mày bào ai lười?" Giọng nói khác vang đến khi cửa vừa mở.

Vài đứa nuốt nước bọt khan. Người cuối cùng trong bộ ba đã tới.

Bennett Frazier rảo bước về phía hai thằng bạn. Tóc mái của cậu ta treo giữa đôi mắt xanh lam lạnh lùng, cố kìm chế nét hăm dọa. Mặt cậu ta đeo cái biểu cảm chán chường, trống rỗng như thà chết cũng không thèm đến đây. Tay cậu ta bỏ trong chiếc áo hoodie một túi, và có chiếc nón beanie xanh trên mái tóc đen. Sợi dây xích treo lủng lẳng ở mép quần jean phát ra tiếng động ling king duy nhất trong phòng. Trong cả đám, cậu ta có vẻ là người duy nhất còng lưng.

Jordan lại đảo mắt. "Còn ai nữa hả? Mày là đứa ngắm cảnh thưởng hoa chứ ai."

Bennett liếc Jordan. "Còn tụi bây thì chạy mất và bỏ rơi tao."

Declan thở dài. "Đi mua đồ uống được chưa?"

"Đi," Bennett nói với một cái nhún vai.

Cả ba người bước đến quầy, cả hàng dài biến mất y chang lúc tôi gọi nước. Nhưng ở đây, người ta làm thế là vì sợ, chứ không phải vì kinh tởm. Khác nhau lắm.

Thằng Harvey, đứa trực quầy, run sợ trước ba người đó. "C-Chào mừng đến với S-Stat, ý tôi là, Starbucks," nó lấp bấp. "Bạn-bạn muốn uống gì?"

"Cái đệt,", Jordan reo, dựa người vào mà quan sát Harvey. "Cưng bị cà lăm à?"

"K-Không, ý tôi là," Harvey hắng giọng. "Không."

"Mém lừa được tôi đấy," Jordan nhún vai.

"Cho tôi ly chocolate frappe," Bennett gọi.

"Tôi lấy frappaccino vani," Jordan hớn hở.

"Còn tôi lấy sinh tố dâu." Declan nói.

"D-Dâu?" Thằng Harvey suýt sặc.

Declan cười. "Sao?" Cậu ta liếc nhìn nó, căng hẳn lên. "Có vấn đề gì à?"

"K-Không, tất nhiên là không."

"Lấy ly grande," cả ba cùng bảo.

"Tất nhiên ạ," Harvey thì thào.

Tôi cứ có cảm giác rằng thằng Harvey lại ướt quần khi thấy chú quản lý nhìn xuống sàn.

"Có người phải trở lại dọn toilet,", chú ấy lầm bầm, vừa lắc đầu.

Bennett giơ tấm thẻ tín dụng ra trả tiền. Và họ nhận đồ uống chỉ trong vòng vài dây. Hoặc là Starbucks sở hữu cỗ máy thời gian, hoặc là toàn bộ nhân viên dừng hết việc để mà pha món cho họ. Jordan với mấy cây ống hút và dúi cho Declan và Bennett. Declan chỉ chụp được nó ngay trước khi nó rơi, và cậu ta giơ ngón tay cho Jordan. Bennett bắt lấy dễ như bỡn và xé ra cắm vào ly.

"Mày nghĩ cô ấy còn đây không?" Jordan hỏi.

Rồi, xong luôn. Tôi sắp chết.

Bennett nhìn đồng hồ. "Quá trưa luôn rồi."

"Tại thằng ngốc này cả," Declan chỉ Jordan. "nằm trong phòng tắm cả buổi."

"Tao cần đi vệ sinh," Jordan ỉ ôi. "Cần đi thì đi thôi."

"Có lẽ cô ấy đi lâu rồi," Bennett bảo.

"Khốn thật," Jordan lầm rầm.

Một nửa của tôi muốn nhảy cẫn lên mà hét "Tôi ở đây này!". Nhưng nửa còn lại chỉ muốn lủi vào nhà vệ sinh và nằm đó luôn. Nhưng tôi không thể làm gì cả. Bọn họ đang ở đây, thật sự đang ở đây. Họ thật sự muốn nói chuyện với tôi. Không phải cho tôi leo cây hay chơi khăm tôi. Tôi ngồi đực người ra đấy, chả biết phải làm gì.

"Có lẽ cô ấy nghĩ mình cho leo cây rồi." Bennett tiếp lời.

"Mày có nghĩ mình nên đi tìm không?" Declan hỏi.

Bennett hút ly nước. "Tụi mình có thể nói chuyện ở trường-"

Mắt Jordan lướt quanh căn phòng, nhìn từng người một rồi lại dừng ngay ở một người.

Tôi.

"Ê, tao tìm thấy rồi."

"Thấy ai?" Cả phòng đồng thanh.

Đừng chỉ trỏ, tôi cầu, đừng-

Jordan giơ tay lên và chỉ ngay vào tôi.

"Kia kìa, Naomi kìa. Tụi bây, bên kia kìa."

"CÁI GÌ!" Tất cả mọi người  thốt lên.

"Nói chơi hay nói giỡn vậy?"

"Có khi là con Naomi khác không?"

"Đùa nhau à?"

Cả ba người bọn họ lờ đi nhiều cái nhìn thắc mắc và tiến về phía tôi. Tôi nhìn quanh, cố tìm lối thoát. Ai cũng nhìn tôi với vẻ mặt khó tin pha chút kinh tởm. Tôi quay sang phòng vệ sinh nữ, nhưng nó lại bị chặn bởi hàng dài toàn người với người.

"Naomi," Jordan reo.

"Bàn nãy không đủ chỗ," Declan nói, tránh mắt tôi.

"Ngồi bên kia đi," Bennett nói, đây đẩy cái đầu.

Cả ba người bước đi, rồi Bennett dừng lại quay về nhìn tôi,

"Qua đây chứ?"

Tôi nghe theo. Họ cao hơn tôi vài inch, nhưng vẫn cảm giác như cả một toà tháp so với tôi. Đứng kế họ tôi chả khác gì một con tôm yếu ớt. Chiếc bàn đấy có người.

Declan ra lệnh. "Đi ra chỗ khác."

Những người ấy, có cả một người lớn đứng phắt dậy và đi. Ghế vừa đúng ba chiếc một bên và một chiếc riêng còn lại. Khỏi hỏi cũng biết tôi và họ, ai ngồi bên nào rồi. Bennett hơi dịch người một chút khi nhận ra những cái nhìn chằm chằm. Cậu vẫy quản lý đến gần.

"Sao ạ?" Chú ấy hỏi một cách lịch sự.

"Cháu sẽ trả chú 200 đô nếu chú cho mọi người, bao gồm luôn cả nhân viên rời khỏi Starbucks trong vòng một giờ."

Người quản lý giật mình "Cái gì cơ?"

"Bọn cháu sẽ không ăn cắp bất cứ thứ gì nếu đó là điều chú đang nghĩ," Jordan trấn an, tuy mặt cậu ấy rõ là không có ý như vậy.

"Bọn cháu chỉ muốn một chút riêng tư," Declan giải thích.

"Tôi không-"

"Cháu sẽ trả gấp đôi," Bennett đề nghị, không chút nao núng.

"T-Tôi..."

"Nhân tiện thì họ của cháu là Frazier, nghe quen chứ ạ?"

Chú quản lý bỗng căng người trước cái tên và gật lia lịa. "Vâng thưa ngài, tôi sẽ làm như ngài yêu cầu."

"Cám ơn." Cậu ta đưa ra tệp tiền được kẹp lại. "Khi nào hết một tiếng cháu sẽ đưa luôn nửa còn lại."

"Cám ơn ngài." Rồi ông ta quay lại với mọi người,

"Rất xin lỗi, nhưng nếu có thể, rất mong quý khách có thể rời khỏi cửa hàng ngay lập tức. Chúng tôi tạm thời đóng cửa trong vòng một giờ đồng hồ. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. "

Mọi người nghe theo và dần ra khỏi quán, nhưng cũng phải chụp lại vài tấm ảnh. Chú quản lý vào nhà vệ sinh và cùng những người khác đi ra. Chỉ trong vài phút, gian phòng chỉ còn lại bốn đứa chúng tôi. Nếu lắng nghe bạn thật sự có thể nghe được tiếng dế kêu.

Tiện ghê. Tôi tự nhủ. Không có nhân chứng.

"Xin lỗi vì bắt bạn chờ," Jordan nói.

Tôi hút ly nước của mình, đừng làm gì hết Naomi à. Đừng nói gì hết. Im đi. Quá trễ rồi.

"Ờ, đợi một tiếng đồng hồ cũng không to tát lắm đâu." Tôi nói, giọng sặc mùi mỉa mai.

Jordan cười ."Thấy chưa? Đã bảo là cô ấy máu lửa lắm cơ mà."

Tôi đảo mắt không trả lời.

"Chắc cô cũng đang thắc mắc tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net