Chương 3: Tụi mình có quên mất gì không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Note: Bản gốc chỉ có bên Wattpad của @judida. Tất cả các trang web khác mà bạn đọc được truyện này đều là đăng lại không xin phép trước. Nếu bạn đang đọc mảng Note này trên Wattpad, thì mình rất cám ơn bạn đã dành thời gian đọc tác phẩm dịch của mình <3 Nếu bạn đang đọc từ một trang web khác, thì ủng hộ bản gốc bên Wattpad nhé :3 Vì bản gốc lúc nào cũng update nhanh và lắm trò vui hơn nhiều :)))}
_______________________
"Rồi mấy người mất bao lâu để làm cái này thế?" tôi hỏi, phe phẩy xấp giấy mình đang cầm.

Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế bành bọc nhung siêu thoải mái của Starbucks. Ba Chàng Lính Ngự Lâm, chẳng ai khác ngoài Bennett Frazier, Jordan Wallace và Declan Lynch, ngồi đối diện với tôi trong những chiếc ghế tương tự. Chuyện đáng nói là cả quán Starbucks này hoàn toàn không có ai ngoài bốn chúng tôi, và bây giờ thì cả đám đang bàn chuyện làm ăn.

Chuyện là Ba Chàng Lính Ngự Lâm muốn ký hợp đồng với tôi, cái gọi là Hợp đồng Starbucks ấy. Ừ, tôi cũng thắc mắc thằng nào lại nghĩ ra được cái tên này. Mà thôi, vì một số lý do nào đó mà họ muốn... làm bạn với tôi. Họ cũng không coi tôi là con ngố ngờ nghệch yếu ớt.

Ý tôi là họ có xem tôi như vậy thật, nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Bọn họ bảo rằng họ thấy ở tôi một cái gì đấy hơn thế nữa. Cái cách mà tôi đứng dậy chống trả với những đứa bắt nạt, cách mà tôi chịu đựng, cách mà tôi sống sót qua hàng loạt cú đấm mỗi ngày. Và bằng một cách nào đấy họ hiểu tôi, vì họ cũng bị cho ra rìa ở trường, dù là theo kiểu khác. Tôi bị cho ra rìa vì tôi là một con ngố. Họ bị cho ra rìa vì họ là badboy. Chỉ vì thế mà không ai dám động vào cả ba người ấy, ai cũng tránh mặt, tụi con gái còn thậm chí không dám tán tỉnh. Cuộc sống thật là khó khăn dễ sợ.

Có lẽ tôi cũng nên thông cảm cho họ một chút. Bạn có thể nói rằng họ được xem như quái vật, họ được nể sợ. Có thể nó cũng mém tệ bị những gì tôi phải chịu đựng. Ừ thì tôi bị đấm đá bầm dập, dù sao tôi cũng chịu đựng cả đời rồi. Nhưng cứ tưởng tượng đến việc bạn vừa chuyển đến trường mới với hai đứa bạn mà có trường đã sợ bạn rồi. Tất nhiên cũng chưa tệ bằng tôi, mà chắc là cũng không gì tệ được bằng trường hợp của tôi đâu, nhưng cũng gần bằng rồi. Cả bốn đứa bọn tôi hiểu được xã hội này tàn nhẫn ra sao, và bằng cách này hay cách khác lại kéo chúng tôi lại với nhau.

Jordan trả lời. "Khoảng một ngày."

Tôi chớp mắt. "Một ngày? Bọn mình vừa gặp nhau hôm qua, thứ sáu, và bản hợp đồng đang nằm đây này, thứ bảy. Có bằng chứng, nhưng không thể tin được."

Cậu ấy nhún vai, rõ là đang cố hết sức để ra vẻ không có gì to tát lắm. "Cũng không có gì đâu, chỉ mất của tôi-"

"Khoan đã, cậu viết cái này sao?" Tôi vẫy vẫy bản hợp đồng.

"Ừ tôi-"

Tôi nhìn sang Declan và Bennett. "Nghiêm túc chứ? Cậu ấy làm à? Hai người làm, thì tôi còn tin được, nhưng Jordan sao?"

"Này! Tôi vẫn còn ngồi đây đấy nhé!"

Bennett nhún vai. "Cậu ta là người đánh máy nhanh nhất trong cả đám rồi."

"Nếu muốn nó có thể là một trong những thằng ngố đấy."

Jordan nghiến răng. "Như tôi đang nói, thỏa thuận này nọ là việc của tôi. Bản hợp đồng này gồm vài phần và đoạn mà cô cần phải biết."

Tôi nhìn bản hợp đồng kỹ hơn và thấy nhiều hơn vài đoạn. "Nhưng cái này công phu thế, cậu chắc là chỉ mất có một ngày chứ?"

"Thì hôm nay là thứ bảy, hôm qua là thứ sáu, tôi gặp cô vào thứ sáu. Dù không thích Toán nhưng tôi nghĩ đó là một ngày," cậu ta vừa nói vừa cười. "Mà thôi, bản hợp đồng này có thể được điều chỉnh với điều kiện là cả bốn đứa đều phải đồng ý với nó."

"Điều chỉnh?"

"Cô biết Hiến pháp-?"

Tôi đảo mắt. "Cậu nghĩ tôi là ai hả? Tất nhiên là tôi biết Hiến pháp nước Mỹ, nó là-"

"Vậy thì cô phải biết điều chỉnh là gì, bất cứ thứ gì thêm vào hay cải thiện của Hiến pháp. Giả sử rằng tôi quên mất cái gì đó hoặc chúng ta muốn thêm vào, thì chúng ta điều chỉnh."

Tôi cười to. "Wow, tôi đã đánh giá thấp cậu đấy. Cậu thông minh hơn vẻ ngoài."

"Cám ơn, mà khoan, cái gì cơ!"

"Vậy là tôi chỉ cần ký tên thôi đúng không?" Tôi nói.

"Ừ, Jordan bắt bọn tôi ký trước hết rồi, nhưng chúng tôi cũng chả biết bên trong ghi cái gì đâu," Declan nói. "Trừ Jordan ra, cậu ta viết nó mà."

"Vậy chúng ta cùng đọc lại nhé?" Tôi hỏi, tỏ ra vẻ mặt. "Dù thích đọc sách, nhưng đây chắc chắn không phải là thể loại tôi chọn."

"Tôi sẽ chỉ cho cô những phần quan trọng. Mấy phần vặt vãnh khác thì cô đọc lại sau cũng được, đây là bản gốc, tôi sẽ đưa cô bản sao sau. Cứ đọc và ký đi."

Cậu ta ngồi sát rìa ghế và đưa tay cho tôi. Rồi cậu ấy đưa tay ra phía sau đầu tôi và cây bút xuất hiện.

"Ta da!" Cậu ấy lúc lắc tay, hai người kia vỗ tay nhè nhẹ.

Tôi khúc khích, vừa lắc đầu vừa với lấy cây bút. Rồi tôi lật trang đầu tiên của bản hợp đồng. Tôi biết tôi đang mong chờ điều gì. Mấy câu "ký ở đây" và "bắt đầu ở đây" hay "bỏ qua đi, chỗ đó không quan trọng". Jordan là người hướng dẫn cho tôi, mà tôi vẫn chưa tin được đây là bản hợp đồng cậu ấy làm. Từ vựng quá người lớn và chuyên nghiệp so với Jordan mà tôi biết. Câu cú trôi chảy, trình bày tuyệt vời và viết rất hay. Tôi liếc sang Bennett và Declan, họ chẳng có tý gì là ngạc nhiên và chỉ nhún vai trước cái nhìn đầy thắc mắc của tôi. Tôi lật sang trang tiếp theo trước khi ký thì-

"Bỏ qua cái đó!" Jordan hét lên, cố lật sang trang.

Suốt bản hợp đồng Jordan rất bình tĩnh, bảo tôi bỏ qua chỗ này chỗ nọ vì nó chán hoặc không quan trọng. Nhưng lần này giọng điệu cậu ấy đã làm rõ rằng thật sự không muốn tôi đọc nó.

Tôi giật bản hợp đồng đi. "Cho tôi lý do đi."

Jordan cố với lấy nhưng tôi kẹp chặt nó trước ngực.

"Không được-"

Bennett chớp chớp mắt. "Khoan, có phải-"

Jordan gật gật, rồi cúi đầu xấu hổ.

Declan chửi thề, cố đọc bản hợp đồng. "Đưa đây đi, thật sự là không quan trọng mà."

Tôi nhìn cả đám và lắc đầu, "Không."

"Lấy được rồi!"

Declan nhào tới và tôi nhảy sang một bên, lăn xuống đất. Jordan cố đuổi theo tôi và tôi bắt đầu nhảy từ bàn này sang bàn khác. Tôi đá bàn về hướng cậu ta để câu thêm chút giờ.

"Naomi, đưa đây!"

"Nó viết cái gì vậy hả?" Tôi đòi được biết.

"Không có gì hết!"

Tôi đang đứng trên chiếc bàn cuối cùng nơi Bennett đang chờ tôi. Cậu ấy nhìn có vẻ chán chường, dù đôi mắt có vẻ thốt lên rằng trò này cũng khá vui. Cậu ta cố lấy bản hợp đồng, nhưng tôi giơ chân lên và đá tay cậu ấy ra. Rồi tôi nhảy lên vai cậu ấy, khá là rộng và chắc và chồm qua. Tôi hạ cánh ngay trên quầy nước và nhảy ra phía sau. Tôi vây vẫy bản hợp đồng qua đầu rồi cười sảng khoái.

"Chịu thua đi!"

Declan khoanh tay. "Đúng là không phải dạng vừa."

"Ừ, nặng không phải dạng vừa đâu." Bennett vừa lầm rầm vừa xoa vai.

"Đừng!" Jordan hét, quỳ sụp suốt diễn sâu.

Tôi nhìn bản hợp đồng, và đọc nội dung trang đó. Tôi im lặng trong suốt khoảng thời gian đó, không nói lên lời nào. Mấy thằng kia nhìn tôi bất an, không rõ phản ứng của tôi sẽ ra sao.

Tôi đập bản hợp đồng xuống bàn. "Mấy người nghĩ gì vậy hả?"

"T-Tôi..."

Tôi nhảy bật qua bàn quầy nước. "Phần 15, đoạn 5," Tôi đọc to. "Không được động vào Naomi. Không ai trong Ba Chàng Lính Ngự Lâm được phép có bất kỳ cảm xúc lãng mạn nào với cố ấy. Nếu có, điều này sẽ làm rạn nứt tình bạn với hai thành viên còn lại, phá hỏng mục đích của bản hợp đồng. Sẽ không được: nhìn đắm đuối, khen, tán tỉnh, thở dài, theo dõi ( kiểu quái đản, biến thái đang yêu ), cố gắng ngăn cô ấy có mối quan hệ, và vân vân. Naomi không là gì ngoài một người bạn bị friendzone, không hơn không kém!"

"Thật ra thì không tệ thế đâu," Jordan trấn an, cố làm tôi bình tĩnh lại.

"Ờ, không," Tôi nói, nghe như đang bình thường, "Rất tiếc là không! Cái gì vậy hả? Không được động vào? Cảm xúc lãng mạn? Tán tỉnh? Friendzone? Cứ như mấy người muốn chết ấy!"

Jordan thở dài. "Như cô nói đấy, làm thì làm cho trót. Tôi thêm vô đề phòng thôi."

"Thật sao?" Tôi hỏi, rõ là hơi bức xúc. "Có cần phải viết tới như vậy không?"

Cậu ta nhún vai. "Tôi chỉ là người thỏa thuận thôi mà."

"Ý cậu là sao? Cậu bảo việc thỏa thuận là của cậu cơ mà. Tại sao lại thế?"

Cổ họng Jordan đỏ lên, giật lên giật xuống.

"Sao nào?" Tôi hỏi, tiến tới gần.

"Phần 9, đoạn 17, gạch đầu dòng 3!" Jordan thốt ra.

Tôi chớp mắt. "Cái gì cơ?"

"Đọc đi!"

Tôi lật qua và đọc phần 9, đoạn 17-

"Gạch bao nhiêu?" Tôi hỏi.

Cậu ấy thở hắt. "Ba."

Gạch đầu dòng ba.

Tôi lầm rầm đọc chữ trong tờ giấy. "Naomi sẽ được bảo vệ khỏi cuộc sống "không nên biết" của Ba Chàng Lính Ngự Lâm. Cô ấy không cần biết đến công việc của lính ngự lâm, cuộc sống khác của lính ngự lâm, tất cả những thứ khác. Cô ấy không được nhìn thấy những vết thương hoặc lính ngự lâm nếu "vì một lý do nào đó" mà họ bị thương. Cô ấy phải được tách biệt với các hoạt động của lính ngự lâm bằng mọi giá, không bao giờ được tham gia. Naomi không được bị thương với cùng "lý do nào đó". Nếu trường hợp trên xảy ra, cô ấy sẽ được bảo vệ bằng mọi giá vì ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về cuộc sống ấy..." Tôi nhìn họ, rồi lại quay sang bản hợp đồng.

"Làm ơn đừng giận," Jordan thé lên.

"Vì một số lý do nào đó?" Tôi hỏi.

"Đọc cả cái câu phía dưới đi." Bennett bảo, dựa người vào bàn.

Jordan nghiêng đầu. "Sao vậy?"

"Tao đã đọc hết bản hợp đồng khi mày ra khỏi phòng rồi," Bennett bảo. "Tao có viết thêm một chút."

"Mày làm gì cơ!" Jordan hét lên. "Mày không được làm thế! Đó là việc của tao mà, nhớ không?" Cậu ấy chạy về phía tôi và giật lấy tờ giấy. Mắt cậu ta lướt qua trang và chỉ vào Bennett. "Cái đệt gì đây hả? Mình đâu có được-"
"Mày nói mình được điều chỉnh nếu quên mất hoặc thêm điều khoản," Bennett từ tốn giải thích. "Mày quên mất, nên tao thêm vào."

"Nhưng cả bốn đứa đều phải đồng ý-"

"Vậy thì cùng đọc đi, rồi đồng ý." Bennett đề nghị.

Tôi nhìn qua vai Jordan và đọc to lên. "Nhưng nếu Naomi sẵn sàng tham gia vào cuộc sống đó, được quyết định bởi Ba Chàng Lính Ngự Lâm, cô ấy sẽ được biết mọi thứ."

Declan nhún vai. "Tao đồng ý."

"Tao thì không!" Jordan thốt lên. "Thật là ngu ngốc! Tao sẽ không 'quyết định' rằng cô ấy có được tham gia hay không với tụi bây đâu. Quá nguy hiểm, tao không cho phép điều này."

Khuôn mặt Bennett nở một nụ cười hiếm có. "Trang đầu của hợp đồng, chỗ tiết lộ ấy."

Mắt Jordan nheo lại nhìn Bennett. "Ừ, sao?"

"Thì lúc mày không thấy..." Cậu ta bắt đầu.

"Mày lại thêm thắt vào đó," Jordan đoán, "Hay, hay ghê." Cậu ấy lật sang trang thứ nhất. "Có thấy gì đâu."

"Đọc phần chú thích."

"Chú thích? Chú thích gì- À, cái chú thích đó." Cậu ấy đọc và nghiến răng. "Mày ngon lắm, Bent, mày ngon lắm. Tao sẽ đặt mật mã cho máy tính."

"Là gì nào?" Declan hỏi, cuối cùng cũng tỏ vẻ hứng thú với cuộc trò chuyện.

"Ha, làm như t sẽ cho mày biết mật-"

"Không phải cái đó, chú thích nói gì hả?" Declan hỏi, hơi buồn bực.

"Nó bảo chúng ta có thể bỏ phiếu," Bennett trả lời. "Cả ba chúng ta sẽ quyết định, còn Naomi là người gỡ hòa."

"Chả có công bằng," Jordan gầm ghè. "Tất nhiên là cô ấy sẽ đồng ý rồi."

"Và nếu như 'cô ấy' đồng ý thật," Tôi nói, trước khi thêm vào. "Đằng nào tôi cũng sẽ làm thế. Làm gì mà cậu phản đối cái ý tưởng cho tôi biết chuyện dữ thế?"

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Jordan không nói lên lời. "Tôi... um, nhưng-"

Declan cắt lời. "Nó cứ bất công thế đấy."

"Vậy là ba chọi một, Naomi sẽ được biết," Bennett nói. "Giờ thì kết thúc bản hợp đồng được chưa?"

Jordan tự lấy lại bình tĩnh. "Ờ, cô ấy ký một thứ nữa là xong."

"Cuối cùng!" Tôi reo lên. "Tay tôi đang đau muốn chết. Lần cuối mà tôi bị thế là khi cố làm hết bài tập cho cả tuần vào ngày tôi nhận được chúng..." Tôi lặng dần đi khi thấy ba thằng con trai nhìn mình. "Gì? Tôi là con ngố mà."

Họ cùng cười to lên giống tôi. Lần đầu tiên tôi cười với Ba Chàng Lính Ngự Lâm, bất kỳ ai.

Declan lấy bản hợp đồng khỏi tay Jordan. "Giải quyết luôn đi." Cậu ấy vừa nói vừa lật nhanh hợp đồng. "Cái trang đó đâu rồi? Tao không-"

Jordan giật lại hợp đồng từ tay Declan ngay lúc cậu ấy lật nó đến trang đúng. "Đó là tại sao tao là não còn mày là nhão đấy, não hơn nhão."

"Mày dám- Đưa lại đây!"

Cậu ta đảo mắt rồi quăng bản hợp đồng cho tôi. " Cô chỉ cần ký nó thôi và cô sẽ là của bọn tôi, bọn tôi sẽ là của cô."

Tôi lật sang trang sau và đọc to đoạn cuối.

"Đây sẽ là chữ ký cuối cùng để hoàn tất bản Hợp đồng Starbucks." Tôi nói. "Sau đó cô sẽ chính thức trở thành gái ngoan của ba chàng trai hư, và họ sẽ trở thành trai hư của cô gái ngoan."

Tôi giương mày nhìn Jordan. "Thiệt hả?"

Jordan nhún vai. "Nó là bản hợp đồng phút chót, er- ngày chót, tôi hơi vội và viết ngay những gì có trong đầu."

Tôi thở dài. "Okay."

Tôi ngồi xuống, đặt bản hợp đồng trước mặt. Tôi nhìn chằm chằm vào nó, cứ thở dài nhè nhẹ.

"Cô chần chừ gì thế? Cô đã ký những trang trước đó rồi, cái này là cái cuối." Bennett nói.

"Ừ, tôi biết, nhưng đó chỉ là mấy thứ lặt vặt."

"Ê!" Jordan nói, có vẻ như bị xúc phạm.

Tôi làm lơ. "Ừ thì chỉ là quyết định thay đổi cuộc đời thôi, cũng không có gì to tát."

Thở dài lần cuối, tôi ký tên mình vào cuối trang.

"Chính thức rồi!" Jordan reo lên vừa nhặt lấy bản hợp đồng và cho nó vào túi của chiếc áo khoác da.

"Yay," Tôi bảo, không chút năng lượng. "Giờ sao?"

"Bọn mình có thể đi tiệc..." Bennett đề nghị.

Tôi chớp mắt. "Khoan đã, cái gì cơ?"

"Ừ, trên Facebook, cái thằng tên Rider hay Rodney gì đấy tổ chức tiệc lúc tám giờ tối nay." Declan nói.

"Facebook?"

"Ừ, cô không được mời-"

Tôi nhìn thẳng mặt họ như họ là những thằng ngốc, à mà đúng là thế thật. "Tôi không có Facebook vì tôi chưa muốn chết vì bị bắt nạt online, mấy cậu nên biết."

Declan cười trừ. "Bây giờ có chúng tôi rồi, cô đâu phải lo mấy chuyện ấy nữa."

Cậu ấy nói cũng đúng. Tôi có tận ba thằng trai hư, ba thằng vệ sĩ ngầu lòi. Tôi không còn phải lo đến việc bị bắt nạt ở trường như trước nữa, vì đã có họ rồi.  Đời tôi sẽ khác...

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đấy." Tôi thủ thỉ.

Jordan quàng tay qua người tôi. "Nghĩ lại đi, Naomi Lorraine. Vì cô sẽ đi tiệc cùng chúng tôi."

Tôi mỉm cười. "Okay."

"Xéo khỏi đây thôi," Bennett bảo.

"Ờ, tao không nghĩ đó là ý kiến hay đâu," Declan nói, đưa đầu nghía qua tấm màng che cửa sổ. "Có cả một đám người ở bên ngoài, nhìn có vẻ khá bức xúc."

Tôi đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ. "Bọn mình ở đây quá một tiếng rồi."

"Chắc ông quản lý không dám vào mà nhắc." Jordan nhún vai.

"Vòng ra cửa sau đi," Bennett đề nghị, "Để còn tránh-"

"Thây ma nổi loạn, đồng ý.", Jordan nói luôn.

"Jordan-"

"Rất sexy, đồng ý."

"Đừng có-"

"Tuyệt vời như vậy nữa, đồng ý."

Bennett lườm Jordan nhưng không nói gì cả.

"Đi nào," cậu ấy lầm bầm, lướt qua chúng tôi.

Chúng tôi lẻn ra khỏi quán Starbucks qua cửa sau. Bennett giữ cửa cho cả bọn đi qua, khi tôi nhìn vào đôi mắt cậu, cậu ấy quay đi.

"Cái xe đâu nhỉ?" Jordan the thé giọng.

"Cách một hai dãy nhà gì đó," Bennett bình tĩnh trả lời.

Cậu ta rên than vãn. "Phải đi bộ!" Jordan gào lên. "Ugh."

Declan cười nửa miệng. "Mày nên tập thể dục."

"Nè, chỉ vì tao không phải thằng quái dị mê thể thao như mày không có nghĩa là-"

"Mày bảo ai quái dị!"

"Tao, được chưa!"

"Lúc nào họ cũng vậy à?" Tôi lặng lẽ hỏi Bennett.

Cậu ấy nhún vai. "Có cô ở đây thì tốt tính nhiều rồi. Thực ra nó còn đấm đá-"

Jordan làm Declan vấp ngã đáp đất bằng mông. Declan bắt đầu tuôn ra một tràng chửi thề nói tục nặng đến nổi thủy thủ cũng phải đỏ mặt, rồi quay sang nhìn tôi ngượng ngùng.

Tôi nhún vai. "Tiếp đi, tôi cũng có thêm từ vào từ điển trong đầu rồi."

Declam hướng lại về phía Jordan và bắt đầu lại một lần nữa. Rồi cậu ấy đứng dậy và đuổi theo Jordan. Họ chạy ra khỏi con hẻm và rẽ mất dạng.

"Nhìn kìa, lại bỏ rơi tôi," Bennett thở dài.

"Chúng ta cần phải đi theo để chắc là họ không bị vướng rắc rối."

"Chính xác là những gì tôi nghĩ. Đi nhanh không kẻo mất dấu nữa."

Chúng tôi ra khỏi hẻm và rẽ ngay góc đường. Không khó để đi theo họ vì ở đâu cũng thấy manh mối dấu tích. Dấu tích đó, ý tôi là cả một bãi chiến trường trên con đường. Bàn ghế bị xô ngã, người choáng váng, thùng rác bị lật đổ, thùng thư xiên vẹo ( lạ ghê ), và hai người họ gào thét hù dọa chửi thề vang vọng khắp phố. Tôi bước ngang một bậc phụ huynh cố lấy tay bịt lấy tai đứa bé trong khi cố nín cười.

"Jordan!" Declan gào lên cách mấy dãy nhà. "Trả giày cho tao!"

"Làm sao mà Jordan lấy được giày hay thế?" Tôi thắc mắc.

Bennett nhún vai. "Nó có cách."

"Thế thì còn tin được," Tôi đồng tình. So ra thì việc cậu ấy đánh cả một bản hợp đồng đầy ngữ nghĩa phức tạp thì việc thó giày của Declan cũng đâu phải là lạ.

"Cô có hối hận không?" Bennett hỏi tôi.

"Hối hận gì cơ?"

"Ký bản hợp đồng, đi với bọn tôi?"

"Không biết nữa..., tôi có nên không?"

"Có thể," Cậu ta ngừng lại một chút. "Và cũng có thể không. Chuyện này vừa có lời vừa có hại.'

"Gì nào?"

Bennett nhún vai. "Cô có thể gạch đi nhiều món trong danh sách những việc cần làm trước khi chết của mình, cô sẽ có thêm nhiều chuyện để chia sẻ, cô có thể làm một người vui vẻ vô lo bên chúng tôi."

"Nhưng," Tôi đoán.

"Nhưng, cô cũng có thể bị tổn thương, thậm chí là tệ hơn nữa," Cậu ấy nói, mắt hướng xuống đất. "Vì vậy mà Jordan phản đối ghê gớm lắm. Tại..."

"Tại sao?"

"Tôi không có quyền kể cô nghe cái đó," Bennett bảo.

"Ừ, thế thôi."

"À kìa, tới rồi này."

Tôi nhìn quanh xem cậu ấy đang nói gì. Rồi tôi nhìn theo hướng cậu ấy đang nhìn và choáng váng. Nó là một chiếc xe đỏ chói hãng Ashton Martin, người bình thường cũng biết đấy không phải là hãng thường thấy ở đây.

Tôi quay lại và hét. "Ê, Declan, Jordan, chạy lố rồi!"

Jordan và Declan chết đứng ngay lập tức cách đó mấy dãy nhà. Tôi không rõ họ có nghe gì không, nhưng hai người hét lại cái gì đó, rồi cùng nhau đi trở về.

Jordan cười lớn. "Chạy ngang qua luôn hả? Ha, tôi không để ý luôn ấy."

Declan hậm hừ. "Ờ, vì mày quá bận chạy trối chết." Cậu ấy đang thở dốc.

Cả đám bọn tôi nhìn trừng trừng vào nhau, Declan, Jordan và tôi. Nó như một cuộc thi nho nhỏ để đe dọa nhau. Bọn tôi đang ngầm thách thức nhau, xem ai dám làm trước. Có mấy giây, vài phút mà cảm giác như hàng giờ đồng hồ. Cho đến khi-

"Tôi vào trước!" Tôi reo lên.

Jordan và Declan chửi thề ngay cùng một lúc, tôi không nhịn được cười. Chiếc xe có bốn chỗ và hai cửa, thành thử có hai mạng người bất hạnh phải trèo vào băng ghế phía sau. Declan lầm rầm mở cửa leo vào. Nhưng cậu ấy khá to con, nên cứ chật vật mãi. Tôi phải quay lưng lại để ngăn mình không cười vào mặt cậu ta.

"Tao ghét cái xe này!" Declan gào lên. "Thằng khốn nào lại thiết kế bốn ghế ngồi mà chỉ có hai cái cửa thế hả?"

Jordan than vãn. "Lại phải đến lúc-" Cậu ấy ngưng lại và để tay lên hông tạo dáng kiểu siêu nhân "Jordan ra tay!"

"Không, không, không!" Declan thốt lên. "Đừng-"

Jordan giơ chân và đạp thẳng vào mông Declan. Cậu ấy nhích vào phía trong thêm được một đoạn nhỏ. Nhưng cũng để lại một dấu giày to bự.

Declan nhắm mắt thở dài. "Làm ơn nói là không có dấu giày trên mông tôi đi."

"Um..."

"Làm ơn nói là không có dấu giày trên mông tôi đi." Cậu ấy lặp lại.

"Không có dấu giày đâu?" Tất cả đồng thanh ngập ngừng.

Cậu ấy quay ra sau nhìn. "Giúp tôi-"

Jordan lại giơ chân lên, sẵn sàng bồi thêm một cú.

"Trừ thằng Jordan ra!" Declan nói nốt. "Jordan bỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net