Chương 5: Một Người Vì Mọi Người Mọi Người Vì Một Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Note: Bản gốc chỉ có bên Wattpad của @judida. Tất cả các trang web khác mà bạn đọc được truyện này đều là đăng lại không xin phép trước. Nếu bạn đang đọc mảng Note này trên Wattpad, thì mình rất cám ơn bạn đã dành thời gian đọc tác phẩm dịch của mình <3 Nếu bạn đang đọc từ một trang web khác, thì ủng hộ bản gốc bên Wattpad nhé :3 Vì bản gốc lúc nào cũng update nhanh và lắm trò vui hơn nhiều :)))}
____________________
Tôi thò đầu ra khỏi lớp học, kiểm tra xem có an toàn không. Tôi nhìn trái, liếc phải, rồi lại quay sang trái. Tôi nhắm mắt, thở dài an tâm. Có lẽ đi với tốc độ bình thường và nhìn xuống đất thì sẽ ổn. Nhưng không, họ vẫn tìm thấy tôi.

Tôi ré lên một chút khi nhận thấy cái gì đấy đang túm lấy cổ áo trùm của tôi. Tôi bị kéo giựt lùi lại và nâng khỏi mặt đất. Thằng giữ cổ, đúng hơn là những thằng giữ cổ tôi đứng ngay phía sau. Ba Chàng Lính Ngự Lâm cùng nhìn tôi với ba nụ cười y chang. Declan là tên đang nắm cổ áo tôi đây này.

"Hello, Naomi," Jordan nói một cách vui vẻ.

"Tôi thở dài chịu thua. "Chào."

"Cô biết không..." Jordan ghẹo. "Cả ngày hôm nay bọn tôi chả thấy cô đâu cả. Nếu không biết thì tôi đã nghĩ là cô đang chạy trốn rồi."

Tôi cười lên. "Tôi? Trốn mấy cậu? Mấy cậu đang nói gì vậy?"

"Tôi cũng nói thế với hai thằng này nè," Jordan chỉ ra. "Làm gì có lý do để cô trốn tránh bọn tôi chứ."

"Cho đến khi thấy cô đi hướng khác trên hành lang," Bennett bảo.

Cả ba tên cùng gật đầu đồng tình.

Tôi lại thở dài. "Được rồi. Đúng là tôi đang trốn. Nhưng mà nó không phải chuyện cá nh- Okay, cứ coi như là chuyện cá nhân cũng được."

Jordan khoanh tay lại và lắc đầu ra vẻ thất vọng. "Ôi Naomi, cô không đùa chứ?"

Tôi lườm cậu ấy. "Sao?"

Cậu ta cười gian xảo. "Cô làm gì mà thoát khỏi Ba Chàng Lính Ngự Lâm được."

Lần thứ ba trong ngày, tôi lại thở dài chịu thua. "Tôi cũng nghĩ vậy."

Declan thả tôi xuống đất và vỗ nhẹ đầu tôi, vừa làm vừa cười thoảng một cái.

"Bây giờ thì..." Jordan nói, đi vòng vòng quanh tôi. "Tại sao lại trốn bọn tôi hả?"

"Hôm thứ Bảy cô đâu có ngại đi với tụi này," Declan bảo.

"Và cô còn bảo hôm nay chúng tôi có thể qua nhà đón cô," Bennett nhắc. "Nhưng khi đến, bọn tôi chờ cả tiếng đồng hồ mới biết là cô đã đi rồi."

Cả ba người nhìn tôi với khuôn mặt đầy thắc mắc.

"Tôi đi xe buýt đến trường," tôi nói sự thật. Nhưng không phải cái mà bạn đang nghĩ nhé.

"Cũng không giải thích được tại sao cô lại trốn tránh bọn này." Jordan tiếp.

"Ừ, thì..." tôi hạ giọng xuống và nhìn sang chỗ khác. "Vì tôi không muốn làm phiền."

"Làm phiền?" Cả băng cùng hỏi.

Tôi chớp chớp mắt. "Mấy cậu tập dợt trước rồi à?"

"Không," lại đồng thanh.

Bọn họ nhìn nhau. "Ngưng coi."

"Không, mày ngưng ấy."

Bennett làm lơ hai tên đang cãi nhau kia.

"Tao bảo mày ngưng."

"Không phải tao, mày kìa."

"Mày!"

"Sao cô lại nghĩ là làm phiền chứ?" Cậu ấy hỏi.

Declan và Jordan ngưng giữa chừng và quay sang bọn tôi.

"Tôi cũng không biết nữa," tôi trả lời thật lòng, hơi xấu hổ một tẹo. "Chỉ là - chỉ là tôi không muốn người ta bắt gặp bọn mình đi với nhau. Hôm trước xuất hiện ở tiệc trước mặt cả trường đã tệ lắm rồi. Bây giờ ở trường, tôi nghĩ bọn mình nên tránh mặt nhau."

"Và tại sao chúng ta phải làm vậy chứ?" Bennett hỏi.

"Bắt đầu bằng vị trí xã hội này," Tôi bảo. "Mấy cậu nổi tiếng hơn tôi. Đứng cạnh tôi thôi cũng đủ khiến các cậu rớt hạng lăng lốc."

Jordan phì cười. "Đây là cái lý do ngu ngốc nhất tôi từng nghe."

"Không có đâu," tôi nghiêm túc. "Đó cũng không phải lý do duy nhất tôi tránh các cậu nữa. Tôi chưa từng có bạn trước đây, okay?" Tôi gắt, làm cả bọn nhăn mặt lại vì ngạc nhiên. "Nên đừng có đổ cho tôi nếu tôi không biết nên xử trí sao với mấy vụ bạn bè này. Bọn mình có đến lớp cùng nhau không? Hay là đi chơi chung? Hay là ngồi với nhau trong giờ ăn trưa? Tôi không biết."

Trong khoảng khắc ấy cả ba tên kia không ai lên tiếng.

'Tôi xin lỗi, Naomi" Jordan bảo, hạ đầu xuống vì xấu hổ. "Tôi không nên nói như vậy."

Tôi khoanh tay và nhìn sang hướng khác. "Ừ...sao cũng được. Có sao đâu, chắc vậy."

"Hay là vậy?" Bennett noii1. "Bọn tôi sẽ làm những gì cô cho là đúng. Cô không cần lo tới việc làm bạn là thế nào. Chuyện này nên diễn ra tự nhiên."

"Được," Jordna đồng ý, xoa đầu tôi. "Ý tôi là... lúc mới gặp, bọn tôi cũng ghét nhau như quỷ."

"Thật à?" Tôi ngạc nhiên. "Thế quái nào mà bây giờ lại làm bạn thế?"

Cậu ấy nhún vai. "Cứ cho là bọn tôi bị ép buộc bởi 'hoàn cảnh', và từ từ thân với nhau." Cậu ấy ngừng lại và cười với hai thằng còn lại. "Nhưng đó lại là một câu chuyện khác."

"Okay," tôi nói, rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ tưởng tượng trên cổ tay. "Ai cha, nhìn thời gian kìa." Tôi quay gót bỏ đi. "Tới giờ đi-"

Một lần nữa, tôi lại cảm thấy cái gì đấy nắm cổ áo tôi, kéo tôi quay về.

"Không, không," Jordan nói như hát. "Bạn bè thì không tránh mặt nhau, trừ khi vừa làm gì đó khó nói. Lúc đó thì nên tránh nếu cô quý trọng mạng sống của mình."

"Ừ, như làm mất tai nghe của người ta," Declan ví dụ.

"Đúng, như khi làm mất - " Jordan nhìn Declan. "Khoan, cái gì cơ?"

Declan nhún vai tỏ vẻ ngây thơ. "Mới ở đây, mà chưa gì đã biến mất rồi."

"Mày bảo có thể là tao vô tình bỏ quên ở đâu đó," Jordan nói.

"Thật ra là tao vô tình bỏ quên ở đâu đó. Mày nên thay đổi đại từ."

"Cái thằng-" Jordan vừa tính nhảy chồm lên người Declan thì Bennett đã túm cổ áo cậu ta lại và kéo, khiến Jordan ngã rầm xuống sàn.

"Ê, không đánh nhau," Bennett bảo. "Nhất là khi-" cậu ấy dừng lại và nhìn quanh. "Khoan đã, Naomi đâu?"

Tôi đã biến đi từ lâu rồi.

-

Tôi thành công né tránh mấy tên này cả ngày. Chỉ có hai tiết học cuối hơi phiền phức vì tôi gặp Jordan ở tiết năm, môn Hóa và Declan ở tiết sáu, môn Thể dục. Nhưng con gái thì luôn có cớ bỏ tiết mà Mẹ Thiên Nhiên ban cho...

Cái khoảng thời gian ấy trong tháng.

Nhờ cái này mà tôi có thể trốn tiết dù chỉ là đau bụng chút xíu xiu. Tất nhiên đây không phải là khoảng đấy của tôi, nhưng làm gì có ai biết, đừng nói chi đến việc kiểm tra xem tôi có nói dối hay không. Đáng lẽ phải ngồi trong tiết Thể dục, nhưng tôi lại đang trong phòng y tế, mà lần này lại không phải do những vết thương vì bị bắt nạt. Tôi làm công việc tình nguyện, nghĩa là thỉnh thoảng lại làm trợ lý cho các văn phòng, làm việc vặt như sắp xếp và dọn dẹp. Tôi thường trực với cô y tá Matthews dễ thương. Đây không phải lần đầu tiên tôi giở những trò như vậy. Nhưng cô không quan tâm lắm. Cô ấy chỉ đơn giản là mừng vì có người ở bên.

Tất nhiên chuyện một con ngố trốn tiết thì đúng là hơi lạ. Nhưng với cái đà tôi bị bắt nạt thì đây chỉ là chuyện bình thường. Hơn nữa, tôi có trốn học cả tuần thì điểm không không rớt tí nào đâu. Với cả cũng chả ai để ý việc tôi có đi học hay không, trừ khi chúng muốn có bao đấm bốc hoặc ăn cắp bài tập của tôi. Nhưng còn những đứa ngố khác để dùng mà.

Chỉ là tôi là đứa ngố nhất, và là đứa bị ghét nhất.

Chuông reng báo hiệu một ngày học kết thúc. Tôi chào tạm biệt cô Matthews trước khi rời phòng y tế. Tôi lo rằng nếu bây giờ mà ra ngoài, ba tên kia có thể đang đợi tôi. Thay vì bước ra khỏi cửa nhà tù, tôi lại quay về hướng tiến sâu vào, đến nơi thánh địa.

Thư viện.

Đó là chốn thần thánh của đám ngố. Không chỉ yên lặng và bình an, nó còn có hằng hà sa số sách vở đang chờ đợi. Không ai dám bước chân vào đây. Không ai lại vào thư viện để vui cả. Có mấy đứa ngố mới thế thôi. Đây chính là nơi mà tôi hay trốn mỗi khi bị bắt nạt. Thật ra cũng có dãy nhà phía tây của trường nữa, những bên đây được ưu tiên hơn. Đây hẳn là nơi ba thằng kia không thể tìm thấy tôi, đây là lãnh địa của tôi.

Tôi quyết định chờ vài tiếng đồng hồ trước khi ra về. Nhiêu đây có thể là nhiều với bạn, nhưng với tôi nó chỉ là khoảng thời gian ngắn. Tôi có thể dành cả ngày trong thư viện này, hoặc thư viện công cộng, vùi đầu trong chồng sách vở. Thậm chí nếu tôi có xong mọi việc, vẫn còn hàng loạt sách dành cho tôi. Dành cho công cộng, nhưng chủ yếu là tôi.

Tôi đã hoàn thành bài tập cả rồi, học cho cả bài kiểm tra anh Văn ngày thứ Sáu. Nhưng với một con ngố chính hiệu, chả có gì gọi là xong cả.

Thay vì ngồi không chả làm gì, tôi làm bài tập cho tuần sau và cả tuần tới nữa. Tôi hay hỏi giáo viên liệu mình có thể nhận trước bài tập không. Hơn nữa, làm thế giúp tôi nắm vững kiến thức để thi cử dễ dàng hơn.

Ngồi ở chiếc bàn phía sau thư viện, tôi bắt đầu công việc. Tôi treo túi mình lên ghế, mở tập tài liệu ra. Tôi lấy hết tất cả sách giáo khoa cần thiết và ghi chép phần học hôm ấy ( tôi giữ tất, nhưng chỉ đem ghi chép của tuần này và bỏ đống còn lại ở nhà), một xấp giấy, cây bút chì tím yêu thích, một cây dự phòng màu xám, và ngòi chì 0,7 cùng một đống lặt vặt khác như bút và bút dạ quang. Tất nhiên là cả món quan trọng nhất nữa, não tôi.

Tôi vỗ tay vào nhau. "Bắt đầu nào," tôi tuyên bố đầy tự hào.

"Shh," thủ thư nhắc.

"Xin lỗi," tôi lầm bầm. "Bắt đầu nào," tôi hạ giọng.

Một hoặc hai, thậm chí là ba giờ đồng hồ trôi qua. Bạn hoàn toàn có thể mất khái niệm thời gian khi ở đây. Như người ta nói đấy, lúc vui thì thời gian bay. Dù tôi có cái định nghĩa vui khá là lạ đời. Tôi đã làm xong bài tập cho các môn Văn, Hóa, Toán, và tất nhiên, Lịch sử.

Hiện giờ bọn tôi đang học về quyền con người. Quyền con người đâu chí có nghĩa là quyền làm người, là cả một bài văn. Tuần trước bọn tôi được giao một bài văn về chủ đề này, tôi đã hoàn thành nó rồi đây. Nhưng tôi vẫn muốn ghi nốt một chút những gì tìm thấy trong sách và nguồn, và sửa bài văn của mình bằng bút đỏ. Sau đó tôi viết lại bài văn bằng bút đen. Cô Davis luôn yêu cầu bài văn phải được viết tay bằng bút mực. Bạn không biết bao nhiêu lần cô đã từ chối chấm những bài văn viết bằng bút chì hoặc đánh máy đâu.

Tôi vừa đọc to vừa viết. "'Loài người được sinh ra tự do và bình đẳng về mọi mặt. Ta được trời ban tặng cho lý luận và sự nhận thức để có thể đối xử với nhau như những người anh em.' Trích từ đoạn 1 của Tuyên ngôn Toàn cầu về Quyền Con Người..."

Tôi dừng lại xoa bóp bàn tay đang đau nhức, rồi lại tiếp tục viết. "...Điều này có nghĩa tất cả con người sinh ra đều bình đẳng về mặt quyền lợi và tinh thần. Chúng ta đáng giá như nhau và có quyền lợi như nhau. Chúng ta có thể phân biệt đúng sai và nên chấp nhận mọi người xung quanh...Lý do, mục đích của quyền con người chính là để con người học cách tôn trọng lẫn nhau, không phải vì bị ép buộc làm thế, mà là do chúng ta là con người. Sự phân biệt không có nghĩa lý gì khi bạn là con người. đoạn văn trên không chỉ nói lên quyền con người, mà còn nói lên cả nhân tính..." Giọng tôi nhỏ dần đi. Cuối cùng tôi lại nhìn chằm chằm vào bài viết của mình.

Tôi không thể ngăn mình cười khúc khích trước sự trớ trêu này. Mấy tên bắt nạt tôi đâu có tôn trọng tôi. Chúng nó không đối xử với tôi bình đẳng như những người khác. Trong đây, người ta bảo vi phạm những điều trên là có thể tống cổ bạn vào tù.

Thế tại sao cái trò bắt nạt vẫn chưa chấm dứt?

Tôi lắc đầu và tiếp tục viết. Sắp xong rồi, chỉ vài câu nữa là tôi có thể tự do đọc sách trong thư viện rồi.

"Naomi."

Ngạc nhiên quá, tôi vô ý làm vỡ cây viết. Mực nhỏ giọt xuống bài văn của tôi rồi lan rộng khắp tờ giấy. Phí cả một cây bút đẹp...

Tôi nhìn lên. Ba Chàng Lính đang ngồi ngay đối diện tôi. Declan nhìn khá chán chường, liên tục đập nhịp trên bàn và cố gắng giữ thăng bằng ghế bằng một chân. Nếu không phải vì ngồi xa quá, tôi cũng chả ngại ngùng mà đẩy cậu ta một nhát. Bennett dựa vào thành bàn, một tay cầm quyển sách Ngữ Văn của tôi, một tay đút túi quần. Cậu ta như bị cuốn vào trong sách, nhẹ nhàng lật từng trang bằng ngón cái. Cả Jordan nữa, ngồi ngay đối diện tôi. Chính cậu ta là người dọa tôi một phen đến nỗi học cả bài viết. Cậu ấy gác tay lên đầu và nhìn tôi.

"Chào mấy cậu." Tôi trả lời với giọng điệu chán ngắt. 

Tôi ngã người vào bàn và đẩy tay Jordan ra. Cằm cậu ấy đập thẳng xuống bàn, khiến cho Declan cười ầm lên còn Bennett hướng mắt khỏi quyển sách. 

"Sao cô lại làm vậy hả?" Cậu ta rên rỉ, xoa xoa cằm.

"Giấy," tôi trả lời, lấy vài tờ bị chặn dưới cùi chỏ cậu ấy. 

Tôi bỏ tờ giấy đầy mực sang một bên và quấn nó quanh tờ giấy sạch. Rồi tôi sử dụng tờ khác để thấm sạch mực dư. Tôi vo tròn tất cả lại và quẳng vào thùng rác chỉ cách vài bước chân. Một cú ném ngọt xớt.

Cả ba thằng cùng huýt sáo nhẹ nhè, ngay cả Bennett cũng dừng việc đọc sách để làm thế. 

Tôi lau hết vết mực trên tay bằng quần jean, rồi đưa tay cho Jordan. Cậu ấy hiểu ý và đưa tôi tờ giấy mới. Với lấy cây bút dự phòng, tôi bắt đầu ghi lại từ đầu. 

"Đây chúng ta có thể thấy," Jordan giả vờ ghi chép. "Một con ngố ở môi trường tự nhiên của nó. Cô ấy đang viết lại bài văn..." Cậu ta bắt đầu to tiếng hơn. "với tốc độ rất nhanh. Ô khoan, con ngố đang đặt bút xuống bàn. Cô ấy cầm lấy một quyển sách bìa cứng, khá là to và dày hơn bình thương. Nhìn kìa, cô ấy nâng nó lên và-"

Cậu ta ngưng bặt khi gáy sách đập thẳng vào đầu. Trán Jordan hạ cánh ngay trên mặt bàn. 

"Ow."

Declan lại phá lên cười, gần như rơi khỏi ghế. Bennett lia mắt khỏi quyển Odyssey , cười khinh thường một cái rồi lại quay trở lại tiếp tục đọc. 

"Đến đây bao lâu rồi?" Tôi hỏi một cách lơ đãng trong khi tay vẫn lia lịa viết. 

Jordan thẳng người lên và nghĩ ngợi một hồi. "Cũng khá lâu."

Tôi khì mũi. "Ba cậu làm gì ở đây chứ?" Tôi hỏi, thậm chí còn không thèm nhìn lên. "Tôi tưởng mấy cậu về rồi chứ?"

"Ngược lại," Bennett bảo, hạ sách xuống để nhìn tôi. "Chúng tôi tìm cô suốt đấy."

Tôi ngưng bút giữa câu, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và viết tiếp. "Có à? Chi vậy?"

"Rõ ràng là bọn tôi muốn đi với cô đến hết ngày," Declan nói, dừng lại để ngáp một lượt. "cái trường này không nhỏ như tôi tưởng. Tụi tôi đã tìm khắp nơi, đúng nghĩa là khắp mọi nơi luôn ấy."

Tôi hơi khựng lại, ngẫm nghĩ về việc đó. Bọn họ phí thời gian để tìm tôi. Tôi cứ ngỡ họ đã về từ sớm, không thèm đã động gì tôi. Trong khi sự thật là họ vẫn tìm kiếm tôi. 

"Cho đến khi chúng tôi ngộ ra cô ở cái nơi ít ai ngờ đến nhất," Bennett tiếp lời, lắc đầu than vann4 cho sự ngu ngốc của cả đám. "Thư viện."

"Xin lỗi, nhưng mấy cậu phí thời gian rồi," tôi chỉ ra. "Vốn là mấy người nên về ngay khi tan học. Nếu muốn về, cửa ra bên kia kìa."  Tôi nói nốt, chỉ hướng cửa thư viện bằng cây bút. 

Ba người không đi theo hướng ấy, họ vẫn chưa rời mắt khỏi tôi. 

"Chuyện là," Jordan vừa nói vừa xoa nơi quyển sách đập trúng. "Bọn tôi không muốn."

 Thật sự là lúc ấy tôi chẳng biết nên xử trí ra sao. Ba tên này vốn đã chịu mất thời gian tìm tôi khắp trường. Và họ đồng ý đợi tôi đến khi tôi xong việc. Đây có phải việc mà bạn bè thường làm cho nhau không? Liệu bạn bè có phí thời gian cho nhau như vậy? Tôi cứ tưởng họ sẽ bỏ rơi bạn. Có lẽ tôi đã sai, việc này hóa ra lại tốt.

"Cái gì đây?" Jordan cằm xấp ghi chép môn Anh Văn lên.

"Ghi chép của tôi cho quyển Odyssey, quyển Bennett đang đọc ấy," tôi nói, giật chúng khỏi tay cậu ta. "Giúp chúng ta hiểu thêm về-" Bennett đột nhiên giựt chúng khỏi tay tôi và đọc.

"Còn cái này?" Jordan hỏi, nhìn xuống đống bài tập. "Nhìn khó quá."

"Ừ, cậu nên hy vọng nó dễ hơn," tôi bảo. "Đó là bài tập của tuần sau."

"Cái này hả?" Mặt câu ta ra vẻ khó tin. "Tôi chép nhé?" Cậu ấy năn nỉ, phụng phịu hai má. 

"Không," tôi bảo, giựt lại chúng. "Cậu phải tự làm-" có tiếng camera cắt ngang lời nào của tôi. Jordan lật tay tôi, chụp hình liên tiếp. Nhưng trước khi cậu ấy kịp làm gì, tôi gạt tay cậu ấy ra và nhét bài tập vào cặp. 

"À..." Jordan nói. "Cô đang làm gì thế?" Cậu ta nghiêng đầu hỏi.

"Viết bài," tôi trả lời.

"Về gì?"

"Quyền con người."

Jordan nhăn mặt. "Quyền làm người hay là quyền của con người?"

Tôi không thể ngăn mình khúc khích trước câu nói đó. "Không, không phải phần cuối. Nó là..." tôi thở dài, thừa biết mình sẽ phải giải thích. "Nhưng là cái thứ nhất đấy, cơ bản là quyền và tự do mà con người sở hữu."

"Tôi biết."

Tôi chớp mắt. "Cái gì cơ?"

"Tôi nói là tôi biết rồi," Jordan cười. "Chỉ là muốn nghe cô giải thích thôi."

Tôi liếc cậu ta, nhưng quyết định bỏ qua. Tôi không hiểu sao lại có người muốn nghe giải thích về điều mà mình đã hiểu. 

"Nhưng tôi muốn biết," Jordan nũng nịu. "Quyền con người để làm gì cơ chứ, người ta đâu có tôn trọng cô?" Tôi biết cậu ta đang ám chỉ tôi. 

Tôi mở miệng toan trả lời, nhưng không tiếng nào được thốt ra. Tôi cũng vừa tự hõi mình câu hỏi ấy. Quyền con người có tác dụng gì cơ chứ? Nếu tôi sở hữu nó, tại sao không ai quan tâm?

"Mục đích của quyền con người chính là để cho mọi người đều được đối xử công bằng, không phân biệt đối xử. Quyền con người không chỉ dành cho toàn nhân loại, mà còn dành cho từng cá nhân. Đó là ý tưởng mà con người nên được tôn trọng ngay từ phút giây vừa chà đời. Không phải vì quyền ép ta làm thế, mà là vì ta nên làm thế. Cậu phải tôn trọng người ta. Thế thôi." Tôi bảo. "Nhưng trường hợp của tôi thì không. Mấy đứa đó phá hỏng điều luật trong khoảng ba, bốn đoạn văn khi bắt nạt tôi- " ý tôi là đoạn một, năm, sáu và bảy. "Ngay từ đầu họ đã không nên bắt nạt tôi, tôi có quyền con người rồi. Nhưng họ có quan tâm đâu."

"Bọn tôi quan tâm," Bennett nói, bỏ hết giấy tờ và sách xuống. "Bọn tôi quan tâm tới quyền của cô. Bọn tôi tôn trọng cô." 

"Cũng sẽ có nhiều người quan tâm," Declan chỉ ra. "Như ba mẹ cô, gia đình, hay thậm chí một người lạ qua đường."

Tôi lắc đầu. "Ừ, cũng tính. Nhưng mấy người khác thì sao? Không phải chỉ mình tôi, những người khác kìa. Một vài quốc gia thậm chí còn không công nhận quyền con người, và ngay cả nếu có, người ta vẫn cứ vi phạm. Quyền con người đâu có nghĩa lý gì?"

 Cả ba người họ im lặng hoàn toàn, không biết trả lời thế nào.

"Có được điều đó rất dễ," tôi tiếp tục. "Mới sinh ra đã có rồi. Vì ta là con người. Nhưng hành xử cho ra con người lại là một chuyện khác. Nếu có người vi phạm quyền ấy, thì kẻ ấy có được hưởng quyền không? Tất nhiên là có, vì họ vẫn là con người? Họ có xứng đáng không? Tùy trường hợp? Nhưng kẻ đó vẫn là con người, nên họ vẫn xứng đáng được hưởng quyền. Nhưng những gì họ làm là vô nhân tính, không thể tha thứ, và không xứng đáng hưởng tẹo nào. Mà cuối cùng vẫn có đấy thôi. Tôi nghĩ đó chính là lỗi duy nhất trong quyền con người. Ừ thì cái gì cũng có lý do của nó. Nhưng không ai quyết định được một người có thể được hưởng quyền hay không, đó mới là vấn đề. Thật không  công bằng nếu có thể quyết định, nhất là khi rơi vào tay kẻ xấu."

Jordan xoa vầng thái dương. "Cũng không giải thích được việc lý do có quyền nếu không thèm tôn trọng nó?"

"Có lẽ là vậy," tôi cãi. "Có lẽ quyền con người đúng là tùy thuộc vào mỗi cá nhân. Tùy vào người đó có tôn trọng người khác hay không.. Với cái đám kia thì tôi không xứng đáng được hưởng quyền hay được tôn trọng. Nhưng đồng thời chúng nó cũng cho rằng các cậu nên được thế. Với bọn mình, bọn nó cũng không đáng. Nhưng với chúng, chúng lại nghĩ mình hoàn toàn xứng đáng. Tóm lại cũng chỉ có nhiêu đấy thôi."

"Gì nào?" Declan hỏi.

"Chung quy lại, độ nổi tiếng nói lên tất cả." tôi kết luận, không hề hài lòng. "Nó không nên được liên kết như thế. Bọn trên cùng không bao giờ nhìn bọn dưới cấp hơn một cái, nghĩ rằng đó là hạ đẳng, và không xứng đáng được tôn trọng. Cứ thế tiếp diễn. Họ đều suy nghĩ như nhau."

"Nhưng vẫn luôn có những đứa ở cả hai tầng lớp không thèm quan tâm," Bennett bảo. "Một người cấp trên có thể làm từ thiện, hoặc người cấp thấp sẽ ngượng mộ lên. Cô không quên đám trung cấp chứ, với họ cả hai trường hợp đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net