Chương 6: Hụt Lần Một, Hụt Lần Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Note: Bản gốc chỉ có bên Wattpad của @judida. Tất cả các trang web khác mà bạn đọc được truyện này đều là đăng lại không xin phép trước. Nếu bạn đang đọc mảng Note này trên Wattpad, thì mình rất cám ơn bạn đã dành thời gian đọc tác phẩm dịch của mình <3 Nếu bạn đang đọc từ một trang web khác, thì ủng hộ bản gốc bên Wattpad nhé :3 Vì bản gốc lúc nào cũng update nhanh và lắm trò vui hơn nhiều :)))}
______________________
"Đợi đã! Ngưng lại!"

Tôi chạy nhanh xuống vỉa hè. Chân tôi phóng đều đặn nhanh nhất có thể. Mồ hôi chảy ròng rã từng hạt xuống mặt. Tim tôi đập nhanh hơn, mạnh hơn từng giây. Tôi bắt đầu khó thở, phổi tôi mệt mỏi.

"Làm ơn!" Tôi cầu xin. "Ngừng lại!"

Tôi bắt đầu chạy cả xuống đường. Tôi vượt qua làn xe trong trận mưa còi ầm ĩ. Một vài tài xế còn đưa đầu khỏi cửa sổ và mắng tôi điên. Mà có lẽ tôi điên thật.

Đây là một buổi sáng kinh điển của Naomi Lorraine đấy.

Tôi chỉ cần giữ nhịp thôi. Sớm muộn gì nó cũng phải dừng đèn đỏ thôi. Nhưng ngay phút giây ấy tôi lại nghe thấy giai điệu vang ra từ cửa sổ, hướng thẳng vào tôi.

Ôi Naomi Lorraine, Naomi Ngờ Nghệch

Đuổi theo xe buýt trên đường ghềnh

Nhìn nó chạy kìa, chạy, chạy mãi

Xe buýt không thèm chờ con nghệch.

Tôi thậm chí chả còn năng lượng để phí vào việc đảo mắt. Tuyệt chưa, lại bắt đầu hát hò nữa rồi. Cái bài vè ngu ngốc mà đứa nào đấy chế ra. Sau vụ đấy nó nổi tiếng hẳn lên, và ai cũng hát bài đấy. Một bài vè mà tôi là nhân vật chính.

Nếu bạn chưa nhận ra, thì tôi đang đuổi theo xe buýt.
Mỗi sáng, sau khi thay đồ và ăn nhanh bữa sáng, tôi đến trạm mà xe buýt trường đón. Ngay lập tức tôi bỏ kính ra, cột lại dây giày và buột tóc lên. Có một vệt màu vàng phía xa xa đang tiến đến. Mắt tôi kém, không tài nào nhìn xa được, mất một lúc vệt vàng ấy mới ra hình chiếc buýt. Đôi lúc tôi cũng hay tưởng tượng xe dừng lại phía trước tôi. Cửa sẽ mở, và tôi sẽ bước lên tìm chỗ ngồi.

Có mà mơ.

Xe buýt luôn lướt qua mặt tôi. Gió thổi vèo vèo, tôi sẽ hít vào toàn khói xe. Rồi tôi sẽ bắt đầu chạy, đuổi theo trên lề đường. Sau bấy nhiêu tuần, tháng, năm đuổi theo xe, tôi đã ghi nhớ mọi kẻ đường, hòn đá và cả bồn cây.

Thỉnh thoảng xe buýt chậm lại, cho tôi niềm hy vọng, nhưng rồi lại bóp nát nó khi đột ngột tăng tốc. Lâu lâu nó lại chạy đều đều, bọn trên xe đua nhau cá cược xem tôi chịu được bao lâu. Cũng có những lúc hiếm hoi xe buýt dừng lại cho tôi lên. Nhưng cái gì cũng có lý do của nó. Đâu phải có ai tử tế xin tài xế dừng đâu. Chẳng qua là chúng muốn bắt nạt tôi, trấn lột bài tập của tôi, hay chờ tôi với cái bánh kem custard (chuyện dài lắm, nhưng tôi có mùi bánh cả tuần liền).

Rồi tôi nghe tiếng bánh xe thắng lại cái kít. Chiếc xe bên cạnh tôi cũng dừng lại. Tôi cố làm thế, nhưng quá trễ rồi. Người tôi đâm sầm vào lưng xe buýt. Đám trên đấy nghe được tiếng va và cười rầm rộ. Cửa bên của xe buýt mở ra. Tôi chùng vai bước về hướng ấy.

Tôi vừa định bước lên xe, nhưng cửa đóng sập ngay trước mặt. Nó lại mở, rồi lại đóng. Cuối cùng nó cũng mở chắc để tôi vào. Tên lái xe là cựu học sinh của trường Dartwell, tốt nghiệp bốn năm trước. Cứ cho rằng ước mơ làm tay lướt ván chuyên nghiệp của hắn tan tành mây khói nên bây giờ mới kẹt ở đây.

"Naomi," tên ấy rít. "Không thấy cô đấy. Xin lỗi nha."

Tôi rặn ra một nụ cười. "À không sao. Mấy thằng ngu chỉ có thể thấy những gì chúng muốn thấy thôi. Như ước mơ làm tay lướt ván chẳng hạn. Phải rồi, của anh chứ?"

Hắn ta trừng mắt lên liếc tôi. "Con-"

Có tiếng beep sau lưng tôi. Mọi người, cả những đứa trên chiếc buýt nữa đồng loạt nhìn ra ngoài. Một con xe Audi đỏ ngọt đậu đấy với chiếc mui trần. Không thể tin được, tôi chưa từng nghĩ mình có thể tận mắt chứng kiến nó. Xung quanh tôi, bọn con trai đang chảy dãi vì chiếc xe, còn bọn con gái lại thèm thuồng những gì trong xe kìa.

Tôi quay lại với gã tài xế. "Biết gì không? Tôi không ngồi xe buýt hôm nay nữa. Không bao giờ nữa. Từ giờ bạn tôi sẽ đưa đón tôi. Anh có thể bỏ qua trạm của tôi nhé, như vẫn hay làm thôi."

Lại thêm một tiếng beep nữa.

"Đi nào Naomi, trễ mất!"

"Okay, okay."

Tôi đi tới ghế sau của chiếc xe. Cả bốn người bọn tôi đồng loạt nhìn lên và tặng cho bọn kia ngón tay thối. Bỏ lại cái xe buýt và mấy đứa vẫn còn đang đờ đẫn, bọn tôi lướt đi khi đèn giao thông vừa chuyển màu.

"Cô bảo mình đi xe buýt đến trường," Jordan nói.

"Nhưng cô chưa từng nhắc đến việc phải đuổi theo nó qua mười dãy nhà rồi mới lên xe." Declan tiếp lời và nhăn mặt.

"Cô đâu cần phải nói dối chúng tôi hả Naomi," Bennett thở dài. "Đón cô đi cũng không gì phiền cả. Tiện đường mà."

Tôi hạ đầu. "Xin lỗi."

Jordan đảo mắt rồi quay người lại từ ghế trước.

"Không có gì, mà bọn tôi khá ngạc nhiên khi thấy cô phóng qua đấy."

"Thấy được mặt ngu của đám kia thì đón cô là đáng làm lắm," Declan vừa nói vừa cười.

"Nhưng tôi muốn biết," Bennett tiếp chuyện. "Thế quái nào mà cô chạy được nhanh và lâu thế?"

Tôi cười khì. "Ngày nào cũng đuổi theo xe buýt và chạy trốn mấy thằng bắt nạt thì không nhanh cũng khó."

Sự thật là tôi khá tự hào với khoản chạy bộ của mình. Tôi cứ ngỡ ba cậu ấy cũng phải cảm thấy thế chứ. Nhưng họ lại chỉ chùng vai dựa vào ghế và chau mày.

Lông mày tôi đan vào nhau. "Sao thế?"

Jordan mỉm cười. "Không có gì. Bọn tôi tới tháng ấy mà."

Tôi chớp mắt. "Khoan, con trai có tháng à? Từ khi nào thế?"

Tôi là con gái, nên đừng trách vì sao tôi không biết tý gì về bọn con trai. Dù đây cũng mới là lần đầu tôi nghe chuyện này.

"Mỗi tháng một lần," Jordan nói. "Vào đêm trăng tròn-"

"Mấy cậu biến thành người sói à?"

Jordan đảo mắt. "Không, tôi định bảo là bọn tôi dành một đêm ra ăn vặt ăn tạp và chơi trò xích đu cảm xúc."

Tôi nhìn họ, nhún vai. "Nếu cần băng vệ sinh thì nói tôi nhé."

Cả ba ho sù sụ ngay lập tức.

"Hay là các cậu thích tampon-"

"Ê nhìn kìa, tới trường rồi!" Declan hét. "Nhanh nào Bent."

Bennett rồ ga phóng vượt mặt một chiếc xe buýt khác. Cậu ta lái xe vào bãi xe và đỗ ngay một trong những vị trí dành cho giáo viên.

"Bennett, đó là chỗ-"

"Cô nói gì vậy Naomi?" Cậu ấy tỏ vẻ ngây thơ. "Tôi chỉ thấy một chỗ trống, và không muốn phí phạm nó thôi."

Tôi nhún vai. "Xe của cậu, chuyện của cậu."

Jordan tháo dây an toàn và nhảy qua cửa mà chẳng buồn nhấn nút mở. Bennett lườm cậu ta một phát rồi cho qua khi bước khỏi xe. Declan mở cửa hộ tôi.

Cả bốn chúng tôi sánh vai nhau nhìn lên ngôi trường.

"Sẵn sàng chưa? Tôi thì rồi."

"Sao lại hỏi tôi? Tất nhiên là tôi sẵn sàng rồi."

"Chỉ hỏi thôi mà. Còn tụi bây?"

"Ôi, lo thân mình đi."

"Mày?"

"Hoàn toàn sẵn sàng."

Hít sâu một phát, bọn tôi bắt đầu sải bước.

-

Tôi làm rơi tập tài liệu.

Bị ngáng chân, mém nữa tôi ngã nhào xuống đất. May mà Declan nhanh tay chụp balo tôi lại một cách nhẹ nhàng.

"Tôi không phải thể loại hậu đậu đâu," Tôi thề với ba tên kia. "Cả đời tôi chua làm vỡ cái đĩa nào cả."

Có cái nhún vai. "Không sao, có phải lỗi của cô đâu. Chắc là điềm xấu của thằng kia kìa."

"Xin chào Naomi Ngờ Nghệch," Raymond gắt, mặt nhăn như tàu lá.

"Raymond," tôi gầm ghè.

Declan nói đúng, điềm rủi chắc chắn là do tên này.

"Vậy là mấy vẫn bám họ à," thằng đấy mỉa.

Tôi hốt hoàng. "Trời, tài quan sát những điều hiển nhiên của cậu thật tuyệt vời."

"Câm mồm," nó gầm.

"Nè, đừng có nói chuyện với cô ấy như vậy," Declan mắng lại, bước một bước gần thằng Raymond hơn.

Nó lùi về một bước, nhìn thẳng vào mắt Declan. Một vài giây trôi qua, mắt nó lia ngay sang chỗ khác. Nó lùi lại về với đám bạn phía sau.

"Sao cũng được," hắn nói, khoanh hai tay lại. "Nghe đây Naomi. Có ba thằng này làm vệ sĩ cũng không có nghĩa họ sẽ đeo theo mày mà bảo vệ 24/7 đâu."

"Cá không?" Jordan thách thức, nhưng Bennett đã nắm vai cậu ấy kéo về phía sau.

Lần này đến lượt Bennett bước lên đối mặt với thằng Raymond. "Này nhé Rody."

"Là Raymond- ý tao là Ray!" Hắn ta lườm tôi sắc lẹm trong khi tôi cười giả ngốc. Chắc là tôi gọi nó thế nhiều lần quá, đến nổi bản thân nó cũng lịu cả lên.

Bennett làm lơ và tiếp tục,"Đừng nghĩ chỉ vì mày có thể bắt nạt cô ấy mà bọn tao để yên cho mày làm thế. Mày cũng đâu có bắt nạt Naomi 24/7 được. Và ngay cả nếu có, bọn tao sẽ đáp trả mày gấp 10 lần."

"Đó là một lời đe dọa sao?"

"Tao không biết, có phải mày vừa đe dọa Naomi không?"

"Vì cái bọn tao nói là lòi hứa." Jordan tiếp lời.

Thằng Raymond lườm Bennett nhưng không trả lời. Thay vào đó nó hướng sang tôi với một nụ cười đểu trên mặt.

"Trừ phi nó câm mồm đã. Mấy chuyện mà các người làm với nó-" Thằng đấy chả kịp nói nốt câu. Có lẽ vì Bennett đã đấm vào mũi hắn rồi.

Thằng Raymond chửi thề. "Mày làm gãy mũi tao!"

"Thật à? Tao tính băm nát mặt mày cơ đấy ."

Jordan nhún vai. "Cũng mém rồi."

"Vẫn còn phải luyện tập thêm đấy Bent." Declan bảo.

"Đúng. Đúng."

"Vụ này chưa xong đâu," tên Raymond gào lên với bốn đứa bọn tôi.

Nó đang ôm mũi bằng cả hai tay mà máu vẫn cứ chảy. Trên sàn đã lỏng tỏng một vũng máu bé xíu. Đám loi choi của hắn bắt đầu hoảng khi thằng cầm đầu bị thương. Một số chạy vài nhà vệ sinh lấy khăn giấy. Số khác cố khuyên hắn ngửa đầu lên cho máu ngưng chảy trong khi thằng này liên tục chửi thề. Tôi phải cắn môi mới có thể ngăn mình không phát ra tiếng cười. Jordan đứng che chắn phía trước cho tôi xem show.

"Đáng là phải đem bỏng ngô." Jordan bảo cả bọn.

"Tao biết," Declan đồng ý, "Cả đồ uống nữa, chắc chắn phải có đồ uống."

"Có ai đang quay phim không?" Tôi hỏi. "Rất đáng- À mà thôi, đã đang quay rồi."

"Cá 10 đô sẽ có 1000 like trên Facebook nhé."

"Gấp đôi đi, và là hit của Youtube luôn."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy!" Một giọng nói the thé vang lên.

Tất cả mọi người đều đơ ngay lập tức rối nhất loạt quay đầu về nguồn âm thanh. Đoán xem là ai nào? Hiệu trưởng trường cấp 3 Dartwell, Lucinda Barnes. Bà ta lùn, dù đáng lẽ đôi giày cao gót phải thay đổi điều đó. Mái tóc vàng nâu của bà ấy được búi gọn gàng. Dù có tống bao nhiêu mỹ phẩm hoặc mũi tiêm botox thì cũng không thể thay đổi sự thật là bà ta... Tôi không muốn nói 'già', nhưng đúng là vậy, già. Quanh năm suốt tháng bả mặt cùng một kiểu đồ công sở đen, mà lại chẳng phải quần, váy đấy. bạn không nghe nhầm đâu, váy. Cặp giò đó rõ là không hợp, nhưng dù có chuyên gia bảo không hợp đi nữa, thì bà ta cũng nhất nhất mặc thế.

Bạn biết cô Ramos rồi đấy, nhìn cả hai cứ như chị em dù chả có gì giống nhau. Chỉ là tính cách của họ như được di truyền từ dòng dõi xấu xa. Nên hãy thông cảm cho tôi khi miêu tả về bà hiệu trưởng chính xác thế này. Nhiều người cứ ngỡ bà ta cắm cờ ở đây từ thời xưa lắc lơ như trái đất, thời khủng long còn sống ấy, nhưng bà ta lại như con gián. Dù có đạp lên nó bao nhiêu lần, nó vẫn cứ lồm cồm làm phiền trong nhiều ngày tiếp theo. Mà trong trường hợp này đây, là nhiều năm.

"Thôi," tôi lẩm bẩm. "Tệ rồi. Tệ thật tệ lắm rồi."

Tôi đã tưởng tưởng đến cả kết cục của chuyện này rồi đấy. Bà hiệu trưởng Barnes sẽ yêu cầu cả đám kể hết mọi chuyện. Thằng Raymond chắc chắn sẽ mách lẻo rằng Bennett đã cho nó ăn đấm. Hoặc là cậu ta bỏ chạy, hoặc là thú nhận thì bà ta sẽ tống cậu ấy lên phòng giám hiệu. Sau đó sẽ là mời phụ huynh, rồi cha mẹ thằng Raymond sẽ kiện cậu ý vì tội cố ý gây thương tích. Tội trạng sẽ được ghi vào học bạ. Rồi cậu ấy sẽ bị đình chỉ, hoặc tệ hơn nữa là đuổi học.

"Bennett đấm em," Thằng Raymond vừa chỉ vào Bennett vừa mách.

Tôi quay sang cậu ấy và bảo, "Chạy đi."

Cậu nhìn tôi với khuôn mặt trống rỗng không cảm xúc. Thực ra mặt cậu ấy lúc nào chả vậy. KHoan, để tôi nói lại. Cậu ấy quay sang nhìn tôi.

"Cô đang nói gì thế?"

"Biến khỏi chỗ này đi. Dọn nhà qua Mexico. Thay tên đổi họ thành Jeff. Sao cũng được, cứ biến khỏi đây đi," tôi giục, cố đẩy cậu ta ra cửa.

"Tại sao chứ? Có gì đến mức-"

"Bennett Frazier!" Giọng ba ta gào lên. "Qua đây ngay cho tôi!"

"Thôi xong, quá trễ rồi," tôi nói. "Rất vui đã quen biết cậu."

"Cô đang nói-"

"Đi đi, không bà ấy điên tiết lên đấy. Đi nhanh!"

Tôi đẩy cậu ấy về phía trước. Cậu ta hơi loạng choạng. Ở trường hợp khác thì việc này khá là vui, thậm chí là dễ thương nữa kìa. Nhưng trong trường này thì chỉ còn buồn thảm thôi.

"Chuyện gì vậy?" Jordan hỏi.

"Chả có gì cả. Mình chỉ cầu nguyện thôi. Nhìn mọi người kìa. Họ đang làm gì?"

Declan trả lời. "Nhắm mắt lại và hướng xuống đất."

"Đấy. Họ đang cầu nguyện. Làm đi."

Bennett cuối cùng cũng tiến đến trước mặt bà hiệu trưởng Barnes. Đối với bà ta cậu không khác gì một tòa nhà chọc trời. Nhưng sự that này chả khiến bà ta nao núng. Bà nhìn lên, tay khoanh lại, nét mặt lộ rõ vẻ bực bội. Bennett vẫn cứ bình thản như cũ, dường như cậu ta không biết chuyện gì sắp xảy ra.

"Á à, nhìn xem ai kìa. Ngài Bennett Frazier."

Tôi nhìn sang thằng Raymond đang cười nửa miệng. Thật ra cũng hơi khó để xác định nó có đang thế không. Nửa mặt nó đỏ lòe,, còn mũi thì toàn khăn giấy. Cho dù nó cười cười nửa miệng thật đi chăng nữa thì cũng là fail toàn tập. Nếu không làm được thì thôi thà đừng cười cho rồi.

"Cô trò chúng ta vào văn phòng nói chuyện nào?"

Cậu ấy nhùn vai. Đúng rồi đấy, nhún vai. "Sao cũng được."

"Sao cũng được?" Hiệu trưởng Barnes lặp lại. "Sao cũng được à? Đây, để tôi baỏ cái gì là cũng được đấy nhé, cậu Frazier. Không ai được sử dung từ đó với tôi trong trường. Cậu sẽ phải nói chuyện với tôi bằng từ ngữ đàng hoàng và gọi tôi là hiệu trưởng Barnes, cô Barnes, hoặc cô.

"Không phải thầy à?" Ai đó lầm rầm.

Cả hành lang hoảng hồn, tôi thì mém rớt cả quai hàm. Thằng điên nào phát ngôn thế vậy? Tôi quay đầu qua lại tìm người nói. Người đó đứng rất gần tôi. Ai nói đấy?

"Ai nói đấy? Ai?" Bà ta hét lên.

Mắt bà ta bắt đầu lướt qua đám đông, cẩn thận do xét từng khuôn mặt. Mắt tinh như diều hau, tai thính như quạ. Bà ta sẽ tìm được sớm thôi. Rồi bà ta nhìn tôi chằm chằm.

"Trò. Gái ngố."

Tôi nuốt khan và chỉ vào mình. "Em ấy ạ?", tôi sặc.

"Đúng. Nói 'Không phải thầy à' đi?" Bà ra lệnh.

Tôi tự động nghe theo. "Không phải thầy à?"

"Không phải trò, giọng quá léo nhéo."

Vâng, xin lỗi nếu tôi có giọng léo nhéo trong trường hợp này nhé. Cũng không phải là bà làm tôi sợ muốn chết hay gì đâu. Bà ta đã chuyển sang người khác, từng đứa một.

"Trò, Bốn Mắt."

"Trò, Goldilocks."

"Trò, Chewbacca."

"Không phải thầy à?"

"Không phải thầy à?"

"Không phải thầy à?"

Hoặc là giọng quá cao, quá trầm, quá ẻo lả, quá nam tính; hoặc là đứa ấy ngất luôn. Tôi biết là mình đã nghe cái giọng ấy ở đâu rồi. hay là của đứa nào đã từng bắt nạt tôi. Đứa nào đấy từng bắt tôi làm bài tập hộ. Nhưng thằng ngu lại lại dám trả treo bà Barnes chứ? Cuối cùng bà ta cũng hỏi đến Declan.

"Trò, Đầu Thịt, nói đi nào."

Declan nhăn nhó trước cái biệt danh kinh khủng đó, nhưng cũng lên tiếng. "Không phải thầy à?"

"Còn trò nữa, Tóc Vàng Hoe. Nói đi nào?"

Jordan phì cười. "Tại sao chứ?"

Ôi không...

"Tại sao gì chứ? Làm những gì tôi bảo đi."

"Okay, nhưng tại sao-"

"Tôi là hiệu trưởng, trò phải làm đúng như tôi bảo."

"Jordan à, nói đi."

"Đúng, nghe Gái Ngố đây này. Nói."

Trừ phi...Không, không thể thế được. Ý tôi là, nếu suy nghĩ kỹ thì giọng ấy đúng là rất giống Jordan. Jordan cũng đủ ngốc để trả treo. Đã thế còn hỏi ngược lại bà hiệu trưởng như thế...

"Được rồi," Jordan vừa nói vừa cười. "Không phải thầy à?"

Jordan vừa dứt câu. Hiệu trưởng Barnes đã nắm lại cổ áo cậu ấy và lôi đến bên Bennett. Rồi bà ta nắm luôn cả áo hoodie của cậu và lôi cả hai đi. Jordan rên rỉ than làm thế sẽ hư áo. Trong khi Bennett lại bình thản lạ kỳ trong cái tình huống như thế.

"Hai người lên văn phòng cho tôi!" Bà ta gào. "Mấy người còn lại, giải tán!"

Ba người họ đi ngang qua một đám con gái. Jordan giở chiếc nón vô hình ra chào và tặng thêm một nụ cười tán tỉnh.

"Các quý cô," cậu ấy quyến rũ.

Đám con gái quấn qíu và tự lấy tay ra quạt quạt. Tôi đảo mắt. Ngay cả khi sắp vào phòng hành hình tới nơi mà Jordan vẫn cua gái được. Khi đến cuối hành lang, bà Barnes mở cửa, tống hai cậu ấy vào rồi mới bước vào đóng cửa lại. Tiếng sập cửa là âm thanh duy nhất vang vọng trong hành lang.

Mọi người tản ra đi về lớp. Thằng Raymond lướt ngang qua tôi với gương mặt đắc thắng. Tên ấy dùng cùi chỏ đẩy tôi loạng choạng nhưng chưa ngã. Nó thì thầm vào tai tôi rồi bỏ đi, cả đám loai choai bước sát theo sau.

Declan đứng cạnh tôi. Nhìn cậu ấy chả có gì là lo lắng cả, cứ như những vụ việc như vậy chỉ như cơm bữa, dù cậu cũng có chút tò mò. Cậu ta muốn biết hai tên kia bị gì, và việc hai tên kia bị bắt thì to tát ra làm sao. Nhưng câu hỏi của cậu ta chả lọt nổi vào tai tôi. Tôi đứng đó, nhìn cánh cửa văn phòng dẫn vào phòng hiểu trưởng. Tôi lại nghĩ về những gì thằng khốn Raymond vừa nói với tôi, và tôi biết nó nói đúng.

Hụt lần một, hụt lần hai. Hụt lần nữa là tôi đi tong.

"Không có gì. Chúng ta cầu nguyện đi. Nhìn mọi người kìa. Họ đang làm gì?""

Decan trả lời cho câu hỏi đó. "Nhắm mắt lại và nhìn xuống đất."

"Đúng. Họ đang cầu nguyện. Cầu nguyện đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net