Chương 8: Không, Tôi Không Phải Là Nomi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Note: Bản gốc chỉ có bên Wattpad của @judida. Tất cả các trang web khác mà bạn đọc được truyện này đều là đăng lại không xin phép trước. Nếu bạn đang đọc mảng Note này trên Wattpad, thì mình rất cám ơn bạn đã dành thời gian đọc tác phẩm dịch của mình <3 Nếu bạn đang đọc từ một trang web khác, thì ủng hộ bản gốc bên Wattpad nhé :3 Vì bản gốc lúc nào cũng update nhanh và lắm trò vui hơn nhiều :)))}

------------------------------------

Mình bỏ qua phần đầu của chap này được không :(( Thảm thê lắm, chả muốn dịch đâu :(( Mọi người thông cảm nhé.

------------------------------------

Mắt tôi mở bắn ra. Phải mất đến vài giây tôi mới có thể để đôi mắt điều chỉnh ánh sáng. Khi nó ổn định, điều đầu tiên tôi làm là nhìn chằm chằm vào là một trần. Đèn chùm. Tại sao lại có đèn chùm? Phòng tôi đâu có đèn chùm. Thậm chí nhà tôi cũng không có đèn chùm. Tôi không quen bất cứ ai có đèn chùm cả.

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể tôi giữ tôi lại. Cơ bắp tôi nhức mỏi, cơ thể tôi đau hơn tất cả. Tôi lầm bầm và cố nâng đầu mình dậy . Nhưng tôi lại từ bỏ và thả phịch đầu của tôi trở lại trên gối. Gối. Giường. Đây không phải là giường của tôi. Thứ nhất, giường của tôi không phải là một chiếc giường king size. Tôi nhìn vào trong chăn. Không phải quần áo của tôi. Không phải quần áo của tôi.

Tôi nhìn quanh phòng. Căn phòng này trông hiện đại. Tường màu xám, cửa sổ từ trần kéo xuống tận sàn nhà. Không phải đèn chùm của tôi. Không phải giường của tôi. Không phải cửa sổ của tôi. Không phải tranh treo tường của tôi. Không phải hình nền của tôi. Không phải rèm cửa của tôi. Tôi nhìn xuống bản thân mình một lần nữa, và không phải quần áo của tôi.

"Mình đang ở cái xó nào vậy?" Tôi cất giọng khàn khàn.

Đột nhiên cánh cửa bật mở. Tất cả chỉ diễn ra trong một giây. Có người nhảy lên giường. Tôi bị dội ngược rồi lại hạ cánh bằng lưng. Tôi ngượng nghịu trước những cú sốc đột ngột. Nhưng trước khi tôi có thể bình tĩnh lại, một cái gì đấy lớn tổ chảng nhảy lên người tôi. Tôi đã sẵn sàng để chiến đấu chống lại kẻ tấn công mặc dù thực tế là tôi đã bị thương, cho đến khi tôi nhận ra có người ôm mình, và người đó là Jordan.

"K-Không thể thở được," tôi nghẹn.

"Này, nhảy ra!" giọng của Declan.

"Mày đè cô ấy bẹp dúm mất", Bennett nói với cậu ấy.

"Làm gì có!" Jordan chối. Tôi thở hổn hển, không khí bớt căng thẳng lại. Jordan nhìn lại. "Tôi đâu có làm cô bẹp dúm, đúng không?"

"Có đấy. Bây giờ đi xuống đi. Làm ơn."

"Được rồi, được rồi. trạm Naomi, đây là điểm dừng của tôi. Xuống ngay bây giờ đây."

Jordan nhảy ra khỏi giường và đoàn tụ với hai người kia. Tôi chớp mắt vài lần khi tôi thấy họ. Họ mặc quần áo khác với ngày hôm qua. Hôm qua

."Hôm nay thứ mấy?" Tôi hỏi, nhưng giọng nói của tôi vang lên khàn đặc.

"Thứ năm", Bennett trả lời. "Cô đã ngủ suốt hai ngày."

Tôi sặc sụa. "Hai ngày?" Tôi kêu lên. Mắt tôi mở to ngạc nhiên. "Trường! Tôi đã vắng mặt đến trường trong hai ngày!" Tôi cố gắng để ra khỏi giường một lần nữa. "Mấy giờ rồi? Tôi không thể vắng mặt một ngày nào nữa. Tôi phải đi to-"

"Cô đùa à?" Declan hỏi. "Cô đã bất tỉnh hai ngày liên tiếp!

"Tôi lưỡng lự. Bennett và Jordan không nói gì. Hai người nhìn xuống đất, không giao tiếp bằng mắt với tôi. Declan đi hai bước về phía trước, siết chặt rồi thả lỏng nắm đấm của mình.

"Chúng tôi đều lo lắng đến phát ốm sau khi thằng Raymond bắt cô! Khi bà phù thủy cuối cùng cũng tha cho cả bọn, chúng tôi tìm khắp nơi. Ý tôi là khắp nơi luôn đấy. Khi tìm thấy cô, cô đang nằm chỏng chơ trên mặt đất! Bây giờ cô đang nói với tôi rằng cô sẽ trở lại nơi mà những thằng chó đó mém giết cô à? " Khi cậu ấy kết thúc bài la hét của mình, cậu quay mặt đi, hít một hơi thật sâu.

Nước mắt trào vào mắt tôi. Tầm nhìn của tôi mờ căm. ÔI, lại nữa rồi. Tôi nghẹn lại tiếng nấc. Đừng làm điều đó, Naomi. Thôi nào, không- ah, quá muộn rồi. Tôi bắt đầu khóc. Tôi nắm lấy một cái gối và nhét mặt vào nó. Tôi cảm thấy giường nhún về một bên, rồi một bên khác,rồi một bên khác nữa. CẢ ba người đều ngồi cạnh và ôm lấy tôi..

"Tôi xin lỗi," Tôi ôm gối khóc. "Tôi rất xin lỗi."

"Không, tôi xin lỗi," Declan nói, vuốt ve mái tóc của tôi, tôi nghĩ đó là Declan. "Tôi không nên làm bất cứ điều gì để bị bắt."

Lời xin lỗi chỉ làm tôi khóc to hơn.

"Giỏi lắm thằng ngốc," Tôi nghe nói Bennett nói. "Bây giờ cô ấy khóc còn nhiều hơn."

"Ừ," Jordan đồng ý, sau đó cậu bắt đầu bắt chước giọng Declan. "Xin lỗi bì bị bắt, tôi không có các kỹ năng tuyệt vời của Jordan. Tôiquá loáng choáng so với cậu ấy."

"Tao sẽ choáng mày!" Declan kêu lên.

Tôi ngừng khóc và nhìn lên. Declan đuổi theo Jordan. Jordan cầm ghế ném, nhảy qua bàn, nhảy lên giường trong khi Declan đã cố hết sức mình để theo kịp với cậu ta. Jordan chỉ toàn ghẹo Declan.

"Declan điên. Declan đuổi Jordan. Declan chậm. Declan không đuổi được Jordan."

Tôi bật cười khúc khích. Tôi nháy mắt với âm thanh, sau đó bắt đầu đỏ mặt. Tôi không biết lần cuối cùng tôi cười khúc khích là khi nào. Tôi thậm chí không biết lần đầu tiên tôi làm vậy. Những âm thanh đó hoàn toàn xa lạ với tôi. Bennett vẫn còn bên cạnh tôi, cậu ấy mỉm cười.

"Cô không sao chứ?" Cậu hỏi.

Tôi ôm gối chặt hơn. "Ừ. Tôi đoán vậy."

Một vài giây trôi qua giữa chúng tôi. Jordan và Declan vẫn còn ở đó làm cho căn phòng bừa bộn hẳn lên. Nhưng một ý nghĩ ập đến và tôi nhìn Bennett.

"Quần áo của tôi đâu?"

Bennett hắng giọng khó chịu. "Đó là phần rắc rối."

Jordan cười một cách lo lắng. "Đừng lo, chúng tôi nhắm mắt rồi."

"Đừng hòng tôi tin."

"Bọn tôi thề," Declan nói. "Bằng cả trái tim."

Tôi lắc đầu. "Tôi chỉ cảm thấy bị động chạm, và," tôi nói, ôm mình. "Và chờ đợi thứ hai", tôi nói, nhận ra một cái gì đó. "Nếu tôi đã ở đây hai ngày, ba mẹ nghĩ tôi đang ở đâu chứ?"

Jordan và Declan đóng băng. Tôi nhìn chằm chằm vào ba người họ.

"Làm ơn nói tôi nghe đi."

Jordan cười. "Đừng lo."

"Tôi chết chắc", tôi lẩm bẩm.

Jordan lờ tôi với một nụ cười. Cậu ta nhảy lên giường và ngồi xuống đối diện tôi.

Bây giờ, ngay lúc này, cô đang làm bài kiểm tra Văn ", Jordan thông báo.

"Tôi?" Tôi nhìn xung quanh. "Nhìn không giống văn học."

"Đúng, cha mẹ của cô nhận được một cuộc gọi từ một người bạn tốt hỏi xin nếu cô có thể có ngủ qua đêm cùng cô ấy cả tuần. Cô không thể nói chuyện với họ vào lúc này vì cô đang rất lo lắng và nhờ hỏi giúp. Rõ ràng là họ đã vui mừng rằng có một người bạn và cho phép bạn ngủ qua đêm, miễn là cô vẫn đi học. "

"Nhưng tôi không có đứa bạn gái nào," tôi nói, ám chỉ một người bạn là một cô gái. Tôi có một ba người bạn trai, đề cập đến ba người bạn là con trai.

"Ừ, Jordan cũng thế, nhưng cậu ta vẫn sống cuộc đời bình thường," Declan lẩm bẩm, sau đó tự cười.

Jordan nhìn trừng trừng rồi tiếp tục. "Tôi có thiết kế một phần mềm có thể thay đổi giọng nói của tôi thành bất cứ ai khác. Tôi chỉ cần thực hiện một vài điều chỉnh từ mẹ tôi thành một cô gái tuổi teen. Làm cho giọng nói cao hơn khó chịu hơn, và tada, giọng con gái."

"Và tại sao lại có một phần mềm như vậy?" Tôi hỏi, nhìn cậu ta.

Cậu ấy cười một cách lo lắng. "Không phải để giả dạng ba mẹ báo cho trường học rằng tôi bị bệnh hay gì đâu."

"Nhưng còn nhà trường? Tôi rõ ràng là không có mặt. Họ phải đánh dấu tôi vắng mặt và sẽ tự động gọi điện chứ."

"Đó mới là phần tuyệt nhất !" Cậu ấy kêu lên. " Tôi đột nhập vào mạng của trường bằng cách sử dụng mật khẩu barnes_rocks314, và thay đổi tất cả các lần điểm danh của cô là có mặt và hủy bỏ các cuộc gọi điện thoại tự động về nhà . Cô gái à, cô hoàn toàn vô hình! Ah, nghe hơi sai, nhưng cô biết tôi nói g-- "

Tôi ôm cậu ấy chặt nhất mà cánh tay thâm tím của tôi cho phép. "Cậu thật tuyệt vời, Jordan! Cảm ơn rất nhiều!"

"Aw, không có gì đâu Nomi." Tôi căng thẳng hẳn lên. "Bạn vừa nói gì vậy?"

Declan khịt mũi . "Nomi á? Mày không còn cái tên nào nữa à?"

Bennett nhướn mày. "Mày mất bao lâu để chế ra cái tên đó thế?"

Jordan nhún vai. "Tự nhiên nghĩ ra. Cô có thích không Nomi , Nomi?"

Tôi chớp mắt, không ai gọi tôi như thế từ khi-

"Nomi! " Ai đó reo lên. "Oh, Nomi! Ra đây nào!"

Tôi ngăn bản thân cười khúc khích, nhưng tôi đã không trả lời. Khi chơi trốn tìm, bạn phải thực sự yên tĩnh hoặc người tìm kiếm sẽ tìm thấy bạn.

"Nomi, mình sẽ tìm được bạn!" Tôi mỉm cười và ngồi đằng sau những bụi cây. Cậu sẽ không bao giờ tìm ra mình-

"Tìm ra rồi nha."

Tôi nhảy lại về phía sau. Không thể tin được! Tôi ré lên và chạy. Nhưng cậu ấy nắm lấy tay tôi và ôm tôi từ phía sau. Tôi đã cố gắng vặn vẹo, nhưng cậu ấy không để cho tôi đi.

"Được rồi, được rồi, bạn bắt được đâu!"

"Vâng, bởi vì mình là nhà vô địch trốn tìm!" Cậu ấy reo lên, và bắt đầu cười như một trong những nhân vật phản diện trong những phim hoạt hình.

Tôi bĩu môi. "Làm thế nào mà bạn tìm ra mình mãi thế?"

"Bởi vì mình là nhà vô địch trốn tìm!" Cậu kêu lên một lần nữa, và bắt đầu cười phá lên một lần nữa.

"Không đùa đâu! Bạn làm thế nào vậy?"

Cậu ấy mỉm cười."Không nói."

"Cái gì? Tại sao chứ?"

"Bạn không giỏi giữ bí mật."

"Không đúng! Mình giỏi giữ bí mật mà! Như chuyện Dean và Molly thích nhau..." Tôi thở hổn hển và kẹp chặt tay lên miệng. "Mình không nên nói ra."

Cậu ấy bật cười. "Thấy chưa? Mình nói rồi mà! Bạn không thể giữ bí mật!"

"Mình làm được. Có xíu tai nạn thôi mà. Nói đi?"

Cậu khoanh tay. "Không được."

"Đi mà?"

Cậu quay đi, vẫn khoanh tay lại. "Không là không."

"Đi mà đi mà đi mà?"

Cậu ấy do dự rồi thở dài. "Được rồi, mình nói. Nhưng bạn phải hứa sẽ không bao giờ nói cho ai biết điều này."

"Được."

"Hứa danh dự còn không là chết?"

Hàm của tôi rơi xuống. "Mình không muốn chết."

Cậu ấy cười và lắc đầu. "Không, nói vậy thôi. Bây giờ cứ nói đi."

"Được rồi. Hứa danh dự còn không là chết, mặc dù mình không muốn chết."

Domi mỉm cười và ra hiệu cho tôi đến gần hơn.

"Bạn sẵn sàng chưa?"

Tôi gật đầu. "Sẳn sàng."

Cậu cúi xuống bên cạnh tôi. Những ngón tay của cậu vén tóc ra sau tai tôi. Tôi có thể cảm nhận mùi bánh quy socola mà cậu đã chia cho tôi trong bữa ăn nhẹ từ hơi thở. Sau đó, cậu thì thầm.

"Mình luôn luôn có thể tìm thấy bạn trong trốn tìm vì..."

"Ừ?"

"Mình là siêu nhân.."

"Này!" Tôi kêu lên. "Đó không phải sự thật!"

"Chứ không thì sao?"

"Mình cũng muốn có siêu năng lực," tôi nói đầy ghen tị.

"Tự tìm nha. Của ai nấy giữ nha."

"Tại sao bạn không chia sẻ! Chia sẻ là quan tâm!"

"Tôi thực sự không thể. Bạn phải tự tìm của riêng của mình."

Tôi im lặng một lúc rồi hỏi anh. "Bạn không nói dối? Bạn hứa không?"

Cậu ấy tự hào nói, "Hứa danh dự còn không là chết."

"Mặc dù bạn không muốn chết."

Đôi mắt cậu sáng lên. "Yup! Bây giờ tụi mình chơi một lần nữa. Đến lượt bạn!"

"Đuợc." Tôi chạy đến bên cái cây và nhắm mắt lại. "Một hai ba-"

Và lần này, tôi biết tôi sẽ tìm thấy cậu ấy. Tôi biết tôi sẽ tìm ra anh ấy vì tôi biết bí mật rồi.

"Sẵn sàng chưa, Domi, mình tới đây!" Tôi gọi to.

"Tôi không nghĩ Nomi là kiểu tên của tôi," tôi nói, nhún vai. "Nomi không phải là tôi."

"Không à?" Jordan hỏi, khuôn mặt rơi vào sự thất vọng. "Mia thì sao? Hoặc Noa? Ooh, chờ đã, tôi biết! Nay-Nay!"

Tôi khịt mũi. "Đùa à?"

"Được rồi, cho tôi một giây, tôi làm được mà, thề đấy."

Tôi trợn tròn mắt. "Uh-huh."

Nhưng thực sự là cậu đã làm được. Cậu ấy đã tìm thấy một trong những cái tên tốt nhất. Nomi. Tôi không nghe cái nghe tên đó trong nhiều năm. Không ai gọi tôi bằng cái tên đó trong nhiều năm. Nó mang lại rất nhiều kỷ niệm. Một số tốt, cũng có một số xấu. TRong lúc ba thằng kia nghĩ từ tên này sang tên khác, tôi biết chắc không cái nào trong số đó có thể so sánh được với biệt danh của tôi. Biệt hiệu mà không ai có thể gọi trừ cậu ta.

Tất cả chỉ vì tôi đã hứa với cậu ấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net