Bài thơ: TRÂM ANH (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trâm Anh!

Dễ đánh vần song khó nắm bắt;

Dễ định nghĩa song rất lâu quên;

Dễ gọi tên song đầy cách biệt;

Dễ gặp gỡ song chỉ trên đài.


Trâm Anh!

Nàng sinh vào ngày sáu tháng Mười hai;

Tôi phán đoán mong sao là đúng thế!

Người con gái thành Vinh giàu trí tuệ;

Bởi vậy mà tôi đã trót si mê.


Trâm Anh!

Tôi muốn nói hết bao điều không thể

Những lời yêu dành tặng nàng diễm lệ

Con tim tràn niềm vui hóa ngô nghê,

Còn ưu tư kề sát những đêm dài.


Trâm Anh!

Trùng tên với bao nhiêu là cô gái,

Song đẹp nhất MC đài xứ Nghệ

Trong bản tin thời sự em hạ thế,

Hồn tôi về kể lể giữa ngu ngơ.


Trâm Anh!

Nàng có biết hồn tôi giờ thơ thẩn,

Kể từ khi chọn cuộc tình lận đận?

Nâng chữ yêu dần tạo thành số phận

Nỗi đau gần tôi đến mức bâng khuâng.


Trâm Anh!

Nàng tiên nữ mà tôi giờ vương vấn,

Đã hạnh phúc thời tôi ở trong trường

Mỗi bóng đêm dại khờ ngồi tưởng tượng

Tình một phương sao chẳng thể phôi pha?


Trâm Anh!

Là tất cả song cũng đầy nghiệt ngã;

Là khúc ca vang lên tuổi phai nhòa;

Là giá băng chiếu rọi đời trắng xóa;

Là nàng tiên cao cả tỏa hương hoa.


Trâm Anh!

Xin cho phép tôi được thầm thương nhá?

Chỉ vậy thôi đã đốt hết mai này

Tỷ ngôn từ cũng không diễn giải được;

Tại vì em, tiên sa hay giai nhân?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net