Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30


2 ngày sau, đồn cảnh sát.

Cố Trầm Quang mặc tây trang màu đen, chân mang đôi giày da đen bóng, ngồi nghiêng dựa về phía sau trên ghế dựa, vẻ mặt trầm tĩnh, đôi mắt ở trong tối ẩn dưới ánh sáng, nhìn không rõ ràng.

Lê Tích ngồi bên trái anh, mặc tây trang màu xám, bộ dáng thoải mái ung dung. Lại khó có được vẻ mặt nghiêm túc.

Đối diện, là ba người đàn ông trẻ tuổi. Đầu húi cua, áo ba lỗ màu da cam bên trong, cùng với áo tù nhân màu xanh trắng bên ngoài. *Dieee/...nĐ?:::aaanLee_()eQuuu}+{yĐooo###n* Trên tay mang còng tay, ngồi ở trên ghế, mặt mũi sa sút, ánh mắt tránh né.

Trong căn phòng tra hỏi mờ tối, yên tĩnh, hít thở không thông.

Hai bên trầm mặc, giằng co hồi lâu.

Cố Trầm Quang chăm chú nhìn chằm chằm ba người trước mặt, không tiếng động quan sát, vẻ mặt lại không biểu hiện gì.

Rốt cuộc, anh ngồi dậy, cánh tay đặt ở trên bàn sắt trước mặt, ngón trỏ gập lại, gõ một cái trên mặt bàn. "Cốp cốp cốp" ba tiếng, liên tục mà yên lặng, đánh vỡ không khí yên lặng trong phòng.

Cố Trầm Quang nhìn về phía ba người đàn ông hơi mập, khẽ nhếch càm, giọng nói trầm ổn: "Ngày đó là anh gọi điện thoại cho tôi?"

Người đàn ông kia rõ ràng cứng đờ, hoảng hốt ngẩng đầu liếc nhìn Cố Trầm Quang một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn dưới đất. Tiếp theo hắn quay đầu đi chỗ khác, không lên tiếng.

"Ha." Cố Trầm Quang khẽ cười lạnh một tiếng. "Anh là cảm thấy, anh không mở miệng nói chuyện thì tôi không thể nghe được giọng nói của anh, cũng sẽ không nhận ra anh?"

Thân hình người đàn ông kia rõ ràng dừng lại, đầu lại không động, chết cũng không quay lại nhìn anh. Hắn ta nhìn chằm chằm mặt đất, không mở miệng, không hợp tác.

Tao sẽ không mở miệng, xem mày làm gì được tao.

Cố Trầm Quang thấy thế, nhíu mày, cũng không giận. Không lo lắng lui về phía sau dựa vào ghế, chân trái bắt chéo lên đùi phải, đưa tay vào trong túi quần lấy ra một vật nhỏ hình chữ nhật, cầm trong lòng bàn tay, ngón cái lần đến cái nút, nhẹ nhàng ấn một cái.

"Khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, nếu không......"

"Tự thân khó bảo toàn."

"Mẹ kiếp, mày không xem lời tao nói ra gì đúng không?"

"Có khí phách..... Được, được, mày đừng hối hận!"

......

Âm tiết thứ nhất vừa vang lên, người đàn ông ka chợt đảo mắt nhìn sang, vẻ mặt không nói ra được hoảng sợ, không thể tin nhìn về phía máy ghi âm màu xám bạc trong tay Cố Trầm Quang. Vốn là ba người còn ngoan cố không chịu nói, thoáng chốc đã đồng thời đổi sắc mặt. Sáu con mắt nhìn chằm chằm về phía máy ghi âm đang không ngừng truyền ra giọng nói.

Sắc mặt người đàn ông ở giữa càng ngày càng trắng, mấy giây sua thậm chí đã có mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Phát xong đoạn ghi âm, mặt hắn đã trắng bệch, ác độc trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang: "Mày......"

Cố Trầm Quang cất kỹ máy ghi âm xong, lần nữa bỏ trở lại vào trong túi. Hơi dựa lưng vào ghế, dù bận vẫn ung dung, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt lại mơ hồ lộ ra tia tàn nhẫn: "Nói đi, người chỉ điểm phía sau màn là ai?"

Người đàn ông bên trái mang vẻ mặt ác độc, ánh mắt nhìn về phía Cố Trầm Quang gần như muốn ăn anh. Hắn cắn chặt quai hàm, gằn từng câu từng chữ: "Không có ai ở phía sau chỉ điểm cả, mày đang nói bậy bạ cái gì?"

"À....." Cố Trầm Quang làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trầm xuống, chăm chú nhìn ba người, gằn hỏi: "Như vậy chính là ba người muốn mưu sát tôi?"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt ba người đại biến, thẳng tấp trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang.

Mưu sát!

Đây là tội danh gì, phải gánh chịu trách nhiệm như thế nào, ngồi tù bao lâu, bọn họ rất rõ ràng. Bởi vì Cố Trầm Quang không chết, nhưng mà thương tích trong vụ tai nạn xe cộ, lại có bằng chứng xác thực, bọn họ đợi ở trong ngục, dù chấp cánh cũng khó thoát.

Nhưng đến hiện tại, nửa phần tiền cũng không thấy, phải thật sự thay người khác ngồi tù lâu như vậy?

Ánh mắt người đàn ông hơi mập ở chính giữa đã có phần nới lỏng.

Cố Trầm Quang khẽ mỉm cười, ngón trỏ tay phải gõ mặt bàn một cái, không nhanh không chậm nói: "Đoạn ghi âm ở chỗ này, trên tay tôi có, quan tòa tự nhiên cũng sẽ có. Nếu như phía sau màn có người, các người nhiều lắm được coi là tòng phạm. Không có xảy ra án mạng, như vậy hình phạt cũng sẽ không quá nặng. Nhưng nếu như không có....." Anh dừng một chút, cười lạnh một tiếng: "Mưu sát người khác, hơn nữa còn có kế hoạch, kiến người bị hại bị thương nặng, dẫn đến người vô tội bị tổn thương..... Nên xử mấy năm đây?"

"Hơn nữa tôi với các người không thù không oán, các người như thế nào lại đột nhiên môún giết tôi? Trước đó còn có làm ra chuyện tương tự như vầy hay không? Có thể cùng nhau bị tìm ra rồi định tội? Phải là..... 5 năm? Hay 10 năm?" Cố Trầm Quang thủy chung vẫn cười, nhưng ba người ngồi đối diện nhìn khóe miệng anh cong lên, lại đồng thời cảm nhận được cảm giác rét lạnh.

5 năm, 10 năm...... Thật ra thì, không phải là không được......

Sắc mặt ba người càng thêm tái nhợt. Đột nhiên, người bên phải vẫn luôn trầm mặc chợt mở miệng: "..... Tôi nói, phía sau màn có người chỉ điểm. Người muốn giết anh không phải chúng tôi. Không có quan hệ gì với chúng tôi hết."

"Người kia nói, muốn chúng tôi cho anh chút dạy dỗ, để ah biết có một số việc không thể xen vào. Chúng tôi chẳng qua là.... Chẳng qua là lấy tiền người khác mà làm việc thôi. Chúng tôi không hề có ý định mưu sát như anh vừa nói. Anh đừng có mà vu oan."

Quả nhiên.

Cố Trầm Quang chậm rãi thu lại nụ cười, giận tái mặt.

"Người chỉ điểm là ai?"

Hai người còn lại hiện tại cũng đã phản ứng kịp, người đàn ông trung gian nuốt một ngụm nước miếng, cướp lời đáp: "Chúng tôi cũng không biết...... Hắn chỉ gọi điện thoại cho chúng tôi một lần, bảo chúng tôi giáo huấn anh, nói rằng xong chuyện sẽ cho chúng tôi 5 vạn."

Cố Trầm Quang nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn lạnh, giọng nói lạnh băng: "Anh là nói, các anh không biết là ai, chỉ bằng một cú điện thoại không xác thực...... liền dám trực tiếp lái xe đụng chết người? Không sợ đây là cái bẫy? Hoặc là, chuyện thành rồi không tìm thấy người?"

Vẻ mặt người đàn kia rõ ràng hoảng hốt, tròng mắt liếc qua đồng bọn bên cạnh, rõ ràng là chột dạ.

Cố Trầm Quang móc máy ghi âm ra, bỗng nhiên quăng trên bàn. *Die..?nĐa^^nLe$!$Qu+_+yĐo(/)n* Mở miệng, từng tia lạnh lùng lan ra. "Còn không chịu nói thật? Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, nếu không nói thật, vật này lập tức xuất hiện trong tay quan tòa..... Tôi đảm bảo, âm thanh rõ ràng, không kém chút nào."

"......"

"Hay là nói," Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, nheo mắt lại: "Các người sợ nói ra sẽ có người trả thù?"

"......"

Không lên tiếng, nghĩa là chấp nhận.

Anh đã hiểu, quét mắt nhìn ba người một cái, không còn bộ dáng vân đạm phong kinh, vẻ mặt nghiêm túc: "Cái này các người có thể yên tâm. Tôi tin tưởng, cảnh sát nhất định sẽ phái người bảo vệ mỗi một nhân chứng an toàn."

......

Bọn họ thật ra thì rất muốn nói: Anh nói tin tưởng liền có thể thật sự tin tưởng hay sao?

Nhưng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm tỉnh của người đàn ông trẻ tuổi này, giật mình cảm thấy, anh nói tin tưởng liền thật giống như có thể tin tưởng.

Hồi lâu, trong phòng thẩm vấn mờ tối, một giọng nam do dự vang lên:

"...... Tôi nói."

"Không chỉ gọi điện thoại, chúng tôi đã gặp mặt.... Bởi vì trong chuyện này hy vọng càng ít người biết càng tốt, cho nên mới liên lạc với chúng tôi. Thật ra địa vị người kia rất cao.

"Hắn không biết, thật ra tôi đã biết thân phận của hắn..... Là Trương Giáo, trợ lý của Chu Chấn Quang.

......

Trên đường trở về bệnh viện, Lê Tích lái xe, liên tiếp nhìn sang người ngồi bên cạnh ghế tài xế.

Cố Trầm Quang bị hắn nhìn đến bất đắc dĩ, giơ tay xoa xoa ấn đường: "Tôi không sao."

"Nghĩ gì thế?"

"Nghĩ chút chuyện lúc trước...... Mới vừa đột nhiên nhớ tới, lúc tôi còn nhỏ, đồng hồ đeo tay đầu tiên là do hắn tặng.

"Ai?" Lộ Thịnh Minh hay là Chu Chấn Quang?

"...... Chu Chấn Quang." Giọng nói rất thấp, có chút tình cảm phức tạp đan xen vào bên trong, phận biệt không rõ.

Lê Tích trầm mặc, an tĩnh lái xe.

Cố Trầm Quang nói tiếp, giọng nói càng ngày càng thấp, lâm vào hồi ức: "Tôi nhớ được, khi còn bé hắn đối với tôi rất tốt. Cách 3-5 ngày lại tặng tôi vài món đồ nhỏ. Nhưng kỳ thật so với hắn, tôi thích anh Lộ hơn. Hắn thường sẽ vì chuyện rất nhỏ mà tìm anh Lộ gây phiền phức."

"Anh Lộ rất ít khi so đo cùng hắn. Anh Lộ rất bình thản, đối với người nào cũng vậy. Hơn nữa bộ dáng lại trắng trẻo, đẹp trai. Khi đó chúng tôi thường cười anh ấy trắng giống như Ngọc Bồ Tát. Anh ấy giống như trời sinh liền có năng lực kiên trì, đối với ai cũng có thể bao dung, đối với người nào cũng tốt. Tôi chưa từng thấy nụ cười của người đàn ông nào ấm áp hơn so với anh ấy.

"Dù là sau này bởi vì Nam Nam tôi đã từng oán giận anh ấy. Nhưng mà..... Lô Tích, tôi chưa từng nghĩ tới, một người như vậy, sẽ tự sát."

Lê Tích nghiêng đầu nhìn Cố Trầm Quang.

Anh rất bình tĩnh, thậm chí mắt cũng không có nhắm lại. Một đôi mắt đẹp, ánh mắt thẳng tấp nhìn về phía trước, nhớ lại người anh trai trắng trẻo, vui vẻ giống như gió xuân trong trí nhớ. Trong lòng mãnh liệt, lại theo thói quen che giấu bản thân, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Lê Tích dừng một chút, không lời nào để nói, khẽ thở dài: "...... Nén bi thương."

Cố Trầm Quang không lên tiếng, chậm rãi chợp mắt, yên lặng dưỡng thần.

"Lê Tích, 2 ngày nữa, tôi muốn đến nhà họ Chu một chuyến."

————

Thời điểm trở lại bệnh viện, Lộ Nam Tâm không có ở đây.

Thật may...... Cố Trầm Quang cố ý gạt Lộ Nam Tâm mà rời đi gặp người. Nếu không cô khẳng định sẽ lại lo lắng, sau đó bĩu môi làm ổ trong ngực anh, vẻ mặt buồn buồn oán giận anh không biết tự chăm sóc bản thân.

Tưởng tượng như vậy...... Thật ra thì giống như cũng không tệ, chỉ là phải để cho cô lo lắng một lần.

Trơ mắt nhìn cô đi dạo phố cùng Dịch Sở, không biết lúc nào thì mới có thể trở về. *D??<Đ>>?L{:}Q~!~Đ* Mẹ anh liền thích tinh thần hăng hái của cô, không nói chính xác ngay cả cơm tối cũng muốn ăn cùng nhau.

Cố Trầm Quang thay quần áo bệnh nhân, nằm vào trong chăn, giơ tay gác lên mắt.

Có chút nhớ.

Sớm biết anh đã đổi lại biện pháp lừa cô ra ngoài, cũng sẽ không lâu như vậy.... Thậm chí, bây giờ suy nghĩ một chút, không chừng đi ra ngoài cũng tốt, vừa trở lại đã có người nhào vào trong ngực anh làm nũng.

......

Thân thể khẽ giật giật, có chút thiếu.

Thật ra thì sau khi xảy ra tai nạn xe, anh luôn ở trên giường dưỡng bệnh, thật lâu không có mệt như vậy. Nhưng bây giờ anh nằm ở trên giường, lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Lộ Nam Tâm không có ở đây, tất cả những cảm xúc không tốt ở trên xe lúc nảy lại theo trở lại.

Cố Trầm Quang nhìn một mảnh tối đen trước mắt, cảm thụ sức nặng cánh tay đè trên mắt, có chút vô lực.

Tại sao lại biến thành như vậy chứ?  

------------------------------------------------------

Nội trong tuần này nếu không có gì thay đổi mình sẽ up hết bộ này và tiếp tới là bộ Đôi Nhạn Quay Về của Minh Nguyệt Đang.

Thính nhẹ:

  Sinh ra đã mồ côi mẹ, cha cưới vợ kế bỏ mặc không quan tâm, Mộ Thanh Hề được dì ruột nhận về nuôi, duyên phận của nàng và Phong Lưu bắt đầu từ đó. Phong Lưu hơn Thanh Hề mười tuổi, suốt mười lăm năm chàng luôn che chở, nuông chiều, bao dung nàng. Rồi khi Thanh Hề đến tuổi cập kê, nàng lại trở thành vợ của Phong Lưu, là Tề Quốc công phu nhân cao quý.

Dường như số phận của nàng vô cùng may mắn được mẹ chồng yêu thương, gia đình nhà chồng đều là người thân thuộc. Thế nhưng như người ta nói, số phận là do chính bản thân mình tạo nên. Thanh Hề không biết quý trọng phúc phận vốn có, ỷ vào việc được nuông chiều từ nhỏ, làm nhiều điều quá đáng khiến gia đình chồng thất vọng, cuối cùng nàng bị bỏ và rơi vào kết cục bi thảm, qua đời khi vẫn còn trẻ.Ông trời đã cho Thanh Hề một cơ hội nữa được sống lại để sửa chữa những sai lầm của bản thân. Liệu hai vợ chồng vốn có duyên sâu đến vậy có thể như chim nhạn sánh đôi, sát cánh đến trọn đời?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net