Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Lộ Nam Tâm nắm chặt tay, đứng ở cửa nhìn Cố Trầm Quang. Đột nhiên cô có chút xấu hổ. Hai tay giấu ra sau lưng, mười đầu ngón tay xoắn xuýt, tất cả đều rối rắm cùng một chỗ. Lúc này cô mới yên lặng giương mắt nhìn thiếu niên trước mặt giống như tự nhiên cao hơn.

Anh nhìn qua rất mệt mỏi.

Ánh mắt ngược lại vẫn như cũ, trầm tĩnh lại sáng rực. Chẳng qua là bên dưới vành mắt thâm đen, còn sâu đến không cách nào xem nhẹ.

Lộ Nam Tâm hơi áy náy, vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy thân hình cao lớn trước mặt đột nhiên ngồi xổm xuống, chiếc va li màu đen bị tiện tay đẩy sang một bên. Cố Trầm Quang vẫng mang vẻ mặt lạnh lẽo đánh giá cô, nhẹ nhàng ôm cô, vươn tay vỗ nhẹ đầu cô gái nhỏ trong ngực mình, khẽ thở dài, mở miệng: "Tiểu bảo bối, sao lại không thể để cho người khác yên tâm được vậy......"

Âm thanh khàn khàn, giọng nói bất đắc dĩ, cũng là cảm xúc dịu dàng nhất.

Lộ Nam Tâm đứng trong ngực anh. Một câu nói của anh càng làm cô thêm xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi....... Nam Nam không phải cố ý......." Nói xong, tay bé nhỏ không tự chủ được vòng lấy cổ anh, vỗ một cái lại một cái.

Vẻ mặt của cô mang theo tia áy náy phát ra từ trong lòng, không có nửa phần cố ý làm ra vẻ. Cố Trầm Quang nhìn lại muốn cười, làm sao anh lại so đo những thứ này với cô chứ. Kéo người từ trong ngực ra, véo khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một quả trứng của cô, thấp giọng hỏi: "Có phải bị dọa sợ hay không?"

Lộ Nam Tâm trầm mặc chốc lát, gật đầu.

Thời điểm phát hiện bản thân bị sốt, cả người, thần trí đầu chia năm xẻ bảy. Cứ như vậy mấy giây, toàn thân cũng ra đầy mồ hôi, cô thật sự cho là bản thân sẽ chết.

Cũng may, một phen hú vía.

Trong nháy mắt đó Lộ Nam Tâm như rơi xuống đáy vực sâu tuyệt vọng, nào nghĩ tới bất quá chỉ là một chuyện hiểu lầm. Hiện tại nhớ lại, làm cho cô không nhịn được vô cùng sợ hãi. Bàn tay nắm chặt sau lưng buông ra, ngược lại nắm chặt ống tay áo của Cố Trầm Quang, hít hít nước mắt nước mũi cố nhịn, dùng sức gật đầu. Lộ Nam Tâm khó có được trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng lên tiếng: "Dạ, đặc biệt sợ......"

Đứa nhỏ cho tới bây giờ ánh mắt đều trong suốt, đen trắng rõ ràng. Cho nên giờ phút này Cố Trầm Quang nhìn thấy rõ ràng không xót chút gì trong đáy mắt cô là sự sợ hãi. Không tiếng động thở mạnh một cái, ổn định lại cảm xúc có chút rối loạn của bản thân. Anh vò rối tóc của cô. "Không sao, không cần sợ. Có chú ở đây."

"Dạ!" Lộ Nam Tâm gật đầu, nghĩ đến cái gì, mang theo tia mong đợi hỏi: "Chú Tiểu Cố lần này trở về liền không đi nữa phải không?"

"Không phải." Cố Trầm Quang lắc đầu. "Xem tình huống, chờ khi tình huống ở Bắc Kinh ổn định một chút, chú liền rời đi."

"...... À." Cô có chút thất vọng.

Cố Trầm Quang cười cười, đứng dậy. "Nam Nam không cần sợ, có chuyện gì liền tới tìm chú. Trong khoảng thời gian ngắn đoán chừng chú sẽ không rời đi."

Lộ Nam Tâm đồng ý. "Được."

"Vậy chú Tiểu Cố trước về nhà ngủ một giấc." Anh thật sự là quá mệt mỏi. Cơn buồn ngủ không thể khống chế đánh tới, một chút thời gian này anh đã mạnh mẽ chống mí mắt rồi.

Trong lòng Lộ Nam Tâm có chút không nỡ, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi rõ ràng giữa hai lông mày của anh, lập tức ngoan ngoãn gật đầu. "Dạ, chú mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Được." Cố Trầm Quang xốc chiếc va li lên, "Chú đi đây, tỉnh ngủ sẽ đến chơi với Nam Nam."

Kết quả vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước đi, liền cảm giác tay mình bị một bàn tay bé nhỏ mềm mại kéo lấy. Cố Trầm Quang dừng lại, tay của anh lạnh như băng, nhưng được bàn tay bé nhỏ kia nắm lấy, ấm áp mềm mại.

Anh quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, rất có kiên nhẫn: "Sao vậy?"

Vẻ mặt Lộ Nam Tâm có chút do dự, suy tư mấy giây, dũng cảm nói: "Nam Nam có thể đi theo chú Tiểu Cố hay không?"

Cố Trầm Quang sửng sốt: "Cùng chú về nhà?"

Lộ Nam Tâm gật đầu.

Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, đồng ý. "Được. Có muốn nói một tiếng với người nhà Nam Nam hay không?"

Lộ Nam Tâm ngẩng ra, suy nghĩ một chút, gật đầu. Cô chạy vào phòng bếp nói một tiếng với dì Trương, sau đó mới ngoan ngoãn đổi giày, dắt tay Cố Trầm Quang cùng nhau về nhà.

————

Rời đi không xa, rất nhanh liền đến. Cố Trầm Quang lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy cửa vào nhà đã nhìn thấy Dịch Sở sớm chờ ở cửa.

Dịch Sở vốn là nghĩ sẽ dạy dỗ con trai vài câu —— Thời điểm nguy hiểm như vậy, sao có thể tùy tiện như thế. Nói trở về liền trở về, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ. Nhưng chớp mắt nhìn thấy sau lưng con trai dắt theo cô gái nhỏ, lời nói lên đến miệng nửa ngày cũng không thể nói ra, chợt nuốt xuống.

Vậy làm sao......

Cố Trầm Quang nhìn mẹ một cái, buông lỏng va li cùng cô gái nhỏ, bình tĩnh dựa vào cửa đổi giày. Âm thầm thay xong liền đi vào nhà, cầm dép lê đặt xuống trước mặt cô gái nhỏ, "Đổi giày."

Lúc này mới xoay người, nhìn về phía người mẹ trầm mặc nhìn mình nảy giờ, tươi cười một tiếng gọi: "Mẹ"

"...... Ừ."

"Thân thể ba mẹ thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không? Ba đâu? Lúc này như thế nào không ở nhà?" Nhìn một chút, giọng nói đột nhiên tốt lên, bộ dạng chân thành nói ra những lời thăm hỏi nên có của một người con mới vừa về nhà.

Mà dù sao là con trai của mình, tính tình bà dĩ nhiên là rõ ràng.

Anh lấy lòng rõ ràng như vậy, Dịch Sở trừng Cố Trầm Quang một cái, ngọn lửa trong lòng nhất thời tiêu tán hơn phân nửa. Chẳng qua là rốt cuộc cũng không ủng hộ anh đột nhiên lại chạy về chỗ nguy hiểm như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác có Lộ Nam Tâm ở chỗ này, giọng điệu của bà không thể quá kém. Không thể làm gì khác hơn là cứng rắn nói: "Ba mẹ không sao, ba con đi công ty, một lúc nữa sẽ trở về."

Ngụ ý rất rõ ràng, chờ ba con trở lại xem có mắng chết con hay không.

Cố Trầm Quang dẫn Lộ Nam Tâm chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nghe vậy liền quay đầu lại cười một tiếng với Dịch Sở. "Lúc con trở lại, ba đã kêu tài xế đến rước con."

Dịch Sở: "......" Liếc xéo một cái, trong lòng lại bốc lửa, muốn đi lên hỏi đến cùng.

Lúc này Lộ Nam Tâm mới ló ra, cười híp mắt chào hỏi: "Chào bà nội Cố."

Bộ dáng ngây thơ đáng yêu.

Dịch Sở vô cùng thích Lộ Nam Tâm. Vào lúc này nhìn thấy bộ dáng cười híp mắt của cô, thở sâu một cái, trong lòng đúng là mềm mại không ít. Chẳng muốn để ý đến hai cha con to gan qua mặt mình, gật đầu một cái, giọng điệu so với vừa rồi không biết là dịu dàng bao nhiêu. "Ừ, chào Nam Nam..... Con đi lên chơi với chú Tiểu Cố của con đi, bà nội làm đồ ăn ngon cho con."

Lộ Nam Tâm tự nhiên ngoan ngoãn gật đầu. Cố Trầm Quang dương dương tự đắc lôi kéo cứu tinh nhỏ của mình vào phòng, không quên thuận tay xách theo va li hành lý.

Dịch Sở đứng tại chỗ nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ tay trong tay dắt nhau đi lên lầu, có chút nghi ngờ. Bà như thế nào lại cảm thấy lời nói của chồng lúc trước có chút....... Đúng đâu......

Trở lại cũng không muốn gặp mẹ đầu tiên....... Lại đi gặp vợ?

————

Cố Trầm Quang vào phòng, hành lý cũng không có sức dẹp, trực tiếp ném một bên, lấy bộ đồ ngủ ra ngoài, nhanh chóng đến phòng tắm thay ra, sau đó đi ra ngoài.

Nằm soài trên giường, đại não đã hoàn toàn hôn mê, dính vào gối đầu, dùng chút ý chí cuối cùng dặn dò cô gái nhỏ bên cạnh: "Chú Tiểu Cố ngủ một giấc trước, nếu Nam Nam nhàn chán liền đi xuống lầu tìm bà nội Cố chơi nha."

Nói xong không đợi đáp lại, trực tiếp ngủ say.

Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn ngồi ở mép giường một chút, nhìn anh đã ngủ say. Khuôn mặt nhỏ nhắn tiến tới gần nhìn, không tự chủ càng nhìn càng đến gần..... Đến cuối cùng, gần đến có thể dùng mắt của mình đụng vào lông mi của anh. Lộ Nam Tâm chợt phát hiện, lông mi chú Tiểu Cố thật sự rất dài.

Bình thường gặp được anh đều là lúc thần chí thanh tỉnh, con ngươi đen bóng, khóe mắt hơi nhếch lên lúc nhìn sang, trầm tĩnh lại cứng rắn. Tất cả lực chú ý đều bị ánh mắt anh dẫn đi, đâu còn tâm tư xem lông mi của anh.

Lúc này anh đang nhắm hai mắt trước mặt cô. Lộ Nam Tâm mới rốt cuộc phát hiện, thì ra lông mi của anh cũng đẹp mắt như vậy.

Coi như là vui mừng ngoài ý muốn.

Lộ Nam Tâm chơi đùa như vậy mấy phút, liền cũng mệt mỏi —— Buồn ngủ cũng là một loại bệnh có lực lây lan mạnh mẽ, nhất là đối với đứa nhỏ mà nói.

Cô ngáp một cái, nhẹ nhàng dụi mắt, nhìn người trên giường vẫn ngủ say sưa. Xoắn xuýt mấy giây, sau khi xác định quần áo trên người mình sạch sẽ, Lộ Nam Tâm liền như một làn khói bò lên giường, cẩn thận vén chăn mền của Cố Trầm Quang lên, sau đó chui vào. Cô giật giật người, ôm lấy thiếu niên trước ngưười, nhắm mắt lại, yên tâm thoải mái ngủ.

......

Dịch Sở chuẩn bị salad trái cây, cố ý cầm lên. Bà đẩy cửa ra, nhìn vào trong một cái, liền nhìn thấy trên giường lớn, hai người ôm thành một đống cùng một chỗ, ngủ đến say sưa. Cả thân hình nho nhỏ của Lộ Nam Tâm vùi vào trong ngực Cố Trầm Quang, chỉ có một cái đầu nhỏ lộ ra khỏi chăn, giống như quả bóng nhỏ đặt trên ngực anh.

Dịch Sở bưng salad trái cây đứng ở cửa: "......"

Sau mấy giây kinh ngạc, thần chí trở về chỗ cũ. Dịch Sở không lên tiếng, bưng salad trái cây, yên lặng lui ra, đóng cửa, đi xuống lầu dưới. Bà không khỏi cảm thấy đứa cháu nội trắng mập chỉ còn cách bà mấy năm không xa.......

————

Cố Trầm Quang vừa ngủ liền cảm giác đã ngủ thật lâu. Lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối đen, chỉ còn dư lại tiếng gió liều lĩnh gào thét, không biết mệt mỏi.

Thần chí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ màng màng cảm giác trong ngực có thứ gì đó, theo quy luật phun vào trái tim, ấm áp, mềm nhũn..... Anh cả kinh, vội vàng lật chăn ra nhìn thử.

Quả nhiên, Cố Trầm Quang liền nhìn thấy hai tay cô gái nhỏ vòng lấy anh, nằm úp sấp trên ngực anh. Cằm nhỏ đặt trên tay bé nhỏ, cả người giống như là một con lười nhỏ. Cái miệng nhỏ theo hô hấp nhẹ nhàng khẽ mở, hơi thở toàn bộ phun trên người anh. Xuống chút nữa, một cái chân ngắn nhỏ không biết lúc nào thì gác trên đùi anh. Ngủ rất là an tĩnh.

Cố Trầm Quang quả thật dở khóc dở cười.

Chân đã bị đè đến tê rần, muốn động thân thể, lại sợ làm tỉnh cô gái nhỏ nào đó. Suy nghĩ thân thể mình còn có chút mệt mỏi, liền dứt khoát tiếp tục lưu lại trên giường ngủ cùng với cô gái nhỏ này.

Lộ Nam Tâm vùi trong chăn thời gian quá dài, cả khuôn mặt cũng ửng hồng mất tự nhiên. Cố Trầm Quang nằm nghiêng ở bên cạnh không có việc gì chăm chú nhìn cô. Càng xem càng cảm thấy trong đầu như nhũn ra. Khuôn mặt cô gái nhỏ mũm mĩm tựa như..... Cố Trầm Quang rốt cục không nhịn được, cúi đầu, nhẹ nhàng đụng vào má trái Lộ Nam Tâm, hôn một ngụm nhỏ.

Cố tình trong giấc mộng Lộ Nam Tâm cũng giống như có cảm ứng, môi anh vừa mới rời đi, bàn tay bé nhỏ của cô liền lập tức chụp lên.

Cố Trầm Quang sửng sốt một chút, bật cười, mặt mày dịu dàng.

Trở tay rút quyển sách, tựa vào đầu giường lẳng lặng lật xem. Bộ dáng nhàn nhã tự nhiên, cảm giác tê dại như kim châm trên đùi cũng giống như không tồn tại.

Bóng đêm đen tối khó phân biệt được thời gian. Không biết qua bao lâu, Lộ Nam Tâm ngủ cũng không thành thật, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, chợt xoay người. Lúc này Cố Trầm Quang mới được giải phóng.

Anh vội vàng nhẹ nhàng lật người xuống giường.

Chân tê càng lợi hại hơn, Cố Trầm Quang đứng tại chỗ hoạt động một lúc, cảm giác tê dại đau đớn lúc này mới dễ dàng biến mất.

Xoay người nhìn thấy người trên giường vẫn còn ngủ say sưa, anh chỉ muốn bật cười. Ngay cả chính anh cũng không ngờ sẽ lại là loại tâm tình như vậy.

Cố Trầm Quang có tính sạch sẽ nhẹ. Nhất là đối với giường. Bình thường ngay cả Dịch Sở cũng rất ít đến gần giường của anh. Bởi vì anh không thích ngoại trừ mình có người khác tiếp xúc. Thậm chí cho dù là bản thân anh, không đổi quần áo ngủ cũng tuyệt đối sẽ không nằm lên giường.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cô gái nhỏ đơn giản để nguyên quần áo ngủ ở trên giường mình như vậy, nửa phần không vui cũng không có.

Cố Trầm Quang bất đắc dĩ cười cười, cầm tay nhỏ của cô nhét vào trong chăn, đứng dậy xuống lầu.

************

Đến dưới lầu Cố Trầm Quang nhìn thấy Cố Dương đang cùng Dịch Sở xem TV. Anh tùy ý liếc nhìn một cái, không có gì bất ngờ nhìn thấy TV đang phát nhạc kịch.

Cố Trầm Quang không biến sắc gởi tới một cái liếc mắt đồng tình với ba Cố. Ánh mắt vừa mới chuyển lại, liền phát hiện ánh mắt mẹ Cố có chút ý vị thâm trường nhìn mình.

Anh tiện tay cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ, lười phải vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Làm sao vậy?"

Mắt Dịch Sở không rời khỏi TV, vẻ mặt nghiêm túc dị thường, ngoài miệgn lại nửa phần không khách khí chế nhạo con trai của mình. "Mẹ chính là đang suy nghĩ, giữa vợ chồng nếu là hơn kém tuổi nhau một chút, cảm giác cũng rất hợp. Trầm Quang, có nói có đúng hay không?"

Cố Trầm Quang ngẩn ra, dao đang gọt vỏ táo trên tay khẽ dừng. Ngay sau đó liền tiếp tục công việc. Anh biết mẹ là nhìn thấy anh ôm cô gái nhỏ nào đó ngủ.

Vì vậy mở miệng gọi: "Mẹ."

Vẻ mặt Dịch Sở giương lên, nhíu mày: "Hả?"

Cố Trầm Quang buông dao trong tay ra, bỏ cái vỏ táo đầy đủ trên bàn, nhíu mày, không nhanh không chậm nói: "Con chỉ là rất tò mò, người mỗi ngày xem nhạc kịch cổ điển, như thế nào trong đầu lại tưởng tượng ra loại tình tiết này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net