11-20 Nguyệt hạ chi mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
với vẻ mặt cười mà như không.

Trên đường trở về, buồng xe yên lặng đến đáng sợ.

Trần Trí mấy độ muốn nói lại thôi, rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng: "Cần ta giải thích một chút không?"

Thôi Yên nhắm mắt dưỡng thần mắt cũng không mở, thong thả hỏi: "Bệ hạ cho là, tình hình mới vừa rồi cần giải thích sao?"

Trần Trí hàm súc nói: "Giải thích cũng có thể."

"Giải thích cái gì? Là tay nắm tay, chạy về phía ánh sáng mặt trời? Hay là vào phòng mật đàm, tận đến lúc hở ngực lộ bụng?"

"Chúng ta nói là chuyện trúng độc đêm qua."

Thôi Yên mở mắt ra.

Trần Trí giải thích sự biến hóa khác biệt của pháp bảo của Âm Sơn công, nói: "Đối phương rất có thể muốn giá họa cho ngươi."

Thôi Yên nói: "Ngươi làm sao biết là giá họa? Nếu ta hạ thủ, một là quét sạch thế lực cũ triều Trần, hai là giá họa cho Tây Nam Vương, làm khắp thành cùng chung kẻ thù, nhất cử lưỡng tiện."

Trần Trí nói: "Ta tin ngươi."

"Thật sao?" Đầu Thôi Yên từ từ xích lại gần y.

Trần Trí rúc về phía sau.

"Đừng động." Thôi Yên đè lại chân y, ôn nhu nói, "Trước khi đi, thái độ của Âm Sơn công đối với ta đã thay đổi, không còn như trước, nghĩ thấy hẳn là công lao của Bệ hạ."

Trần Trí nói: "Trong các thế gia Âm Sơn công danh vọng không thấp, có hắn tương trợ, ngươi có thể loại bỏ không ít phiền toái."

Thôi Yên nói: "Người làm bất cứ chuyện gì, cũng có nguyên nhân. Cho dù là trẻ sơ sinh mới vừa sanh ra, cũng là vì các nguyên nhân đói, buồn ngủ, không thoải mái mà khóc lóc. Ngươi vì ta, không chỉ cam tâm nhường ngôi, còn toàn tâm toàn ý giúp ta, là vì ân, hay là vì thù?"

"Ngươi đối với ta có ân huệ hay không, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?"

"Vậy là thù? Ngươi hận triều Trần, muốn trơ mắt nhìn nó rơi vào trong tay địch?" Thôi Yên không đợi Trần Trí trả lời, lại tự động bác bỏ, "Nếu là như vậy, ngươi cần gì phải giúp ta."

Trần Trí nhìn hắn ung dung thong thả quay tơ bóc kén, tựa như dùng ngôn ngữ và ánh mắt, cởi quần áo từ trên người mình từng món một ra.

Thôi Yên nói: "Hoặc là để truy cầu điều cao hơn?"

Trần Trí nuốt từng ngụm nước bọt, nói: "Thật ra thì, ta từ nhỏ đã không muốn làm hoàng đế, muốn ngao du tứ hải, nhìn ngắm giang sơn vạn dặm. Nhưng thân là vạn dân chi vương, ta lại không thể tự do phóng khoáng như vậy, cho nên mới hy vọng ngươi có thể làm một hoàng đế tốt, đảm đương nổi trách nhiệm này."

"Hóa ra là như vậy..."

" Đúng như vậy, chính là như vậy."

"Ta thiếu chút nữa... là tin rồi." Thôi Yên cười híp mắt nhìn Trần Trí nụ cười cứng ở trên mặt, "Nếu như ngươi không có cử chỉ tráng liệt coi cái chết như chốn về ta còn tin tưởng lời ngươi. Nhưng một người ngay cả chết còn không sợ, làm sao lại nghĩ đến việc ngao du tứ hải chứ?"

Trần Trí bị hỏi đến môi khô miệng khát.

"Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do." Thôi Yên nhìn chăm chú vào mắt y, ôn nhu hỏi, "Là bởi vì... Yêu sao?"

Trần Trí bị sặc nước miếng, phun ra đằng mũi.

Thôi Yên bị phun chính diện, mặt nhất thời tối sầm.

Trần Trí vội vàng dùng tay áo lau chùi: "Xin lỗi xin lỗi, yên tâm, ta lau lỗ mũi hàng ngày, rất sạch sẽ rất sạch sẽ."

...

Thôi Yên đột nhiên miết lấy môi y, hung hãn cọ xát một chút, mới hôn xuống.

Long khí trong cơ thể tựa như bị kêu gọi, lập tức vọt tới cổ họng, Trần Trí nhớ tới Giai Vô nói long khí của Hàn Khanh sẽ ngược lại trợ giúp yêu đan, trong lòng cả kinh, vội vàng dùng tiên khí đem nó đè xuống, lực đạo mút vào ngoài miệng lập tức nặng hơn, môi bị hút đến biến dạng, hồi lâu mới thả ra.

Trần Trí vừa muốn thở phào, một cái lưỡi chợt xông vào giữa răng môi, hung hăng đè lại đầu lưỡi y, long khí trong cơ thể lại lần nữa bị kêu gọi.

Hai người ngươi tới ta lui "vật lộn" thật lâu, cuối cùng Thôi Yên ngừng công kích mới chấm dứt.

Giây phút môi tách ra, Trần Trí như đoạt được sinh mạng mới.

"Vì sao không cho ta?" Thôi Yên âm trầm hỏi.

Trần Trí tận tình khuyên bảo: "Người và yêu dù sao cũng khác loài, yêu đan dù sao cũng là yêu vật, dùng long khí áp chế không bằng loại bỏ nó. Lần trước ta nói ngươi là 'Yêu quái', ngươi rất tức giận, nhưng nói cho cùng, là do ngươi từ đầu đến cuối cảm thấy mình là người mà xem thường yêu quái phải không ?"

Một đao vào bụng, đánh trúng chỗ yếu hại.

Thôi Yên hơi biến sắc mặt, tay đặt ở trên đùi Trần Trí dùng sức đè một cái, mới cười lạnh nói: "Vậy Bệ hạ thì là cái gì chứ? Vết thương lớn do cắt một khối thịt cũng có thể một đêm khôi phục."

Trần Trí ngơ ngác cúi đầu nhìn tay hắn đè bắp đùi mình, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, đang muốn lên tiếng hô to, liền nghe đối phương lạnh lùng nói: "Kêu nữa ta hôn ngươi."

Trần Trí ngoan ngoãn im miệng.

Thôi Yên nói: "Lần đầu gặp mặt, ta chữa trị vết thương trên bụng ngươi, khiến cho ngươi 'Cải tử hồi sinh', ngươi lại không chút sợ hãi; lúc trước không có long khí, nhưng ta truy hỏi chút đột nhiên lại có; một chữ 'Định', làm binh sĩ giáp đen cùng Khương Di không thể cử động, còn bây giờ, vết thương trên đùi không thuốc mà khỏi... Ngươi rốt cuộc là ai?"

"... Bắp đùi ta có được đắp thuốc." Trần Trí trợn to hai mắt, giơ ngón cái lên nói, "Thần y! Đúng là thần y mà!"

Thôi Yên mắt lạnh nhìn diễn xuất vụng về của y: "Coi mạng sống của bề tôi như cỏ rác, không coi trọng sinh tử của bản thân, ngươi như một bức tường đồng vách sắt, mềm rắn đều không ảnh hưởng, khiến cho người ta không biết nên xuống tay từ đâu, ta nghĩ rất lâu, làm thế nào để công phá phòng ngự của ngươi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có... Cự tuyệt lên ngôi."

Trần Trí ngay tức thì lòng trầm xuống.

"Ngươi rất căng thẳng." Thôi Yên giơ tay lên, ôn nhu vuốt ve gò má y, phun ra lời như băng lãnh như sương tuyết, "Ta không thể nào tin nổi một thứ là người là yêu hay là ma cũng không biết."

Trần Trí hít một hơi thật sâu, đầu quay thật nhanh hai vòng, mới quyết định nói: "Ta khi còn bé từng đi theo sư phụ tu luyện, cho nên biết một chút pháp thuật. Cắt thịt thật ra thì... Cắt không phải thịt chính ta, mà là một loại pháp thuật che mắt tương tự với ngũ quỷ chuyển dời."

"Sư phụ ngươi là ai ?"

"Sư phụ ta? Sư phụ ta..." Trần Trí trong lòng căng thẳng, trong đầu hỗn loạn, nhớ tới Âm Sơn công mới vừa nhắc tới Thượng Dương Quan, bật thốt lên, "Là Thượng Dương Quan chủ. Lần trước ta không phải nói có thần tiên báo mộng sao? Nhưng thật ra là sư phụ ta. Chọn trúng ngươi làm hoàng đế, cũng không phải ta, mà là sư phụ ta. Hắn nói ngươi thiên đình đầy đặn, xương cốt thanh kỳ, môi đỏ răng trắng, sắc mặt quang nhuận... Là đế vương chi tướng, " thấy Thôi Yên sắc mặt cổ quái, vội vàng nói, "Là lời sư phụ ta nói."

Thôi Yên nói: "Lời này nghe có chút quen tai."

Trần Trí căng thẳng hơn: "Phải không? Không thể nào? Lời này nghe rất cao cấp, hẳn hẳn không phải là mấy lời nghe nói đầy phố đâu."

Thôi Yên giơ tay lên giúp y xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Từ lúc nào đã học phải tật xấu của Khương Di rồi, căng thẳng một chút liền cà lăm."

Trần Trí gằn từng chữ nói: "Ta, không, có, cà, lăm."

Thôi Yên nói: "Nếu như ta lên ngôi hoàng đế, ngươi sẽ cùng sư phụ ngươi dạo chơi tứ hải sao?"

"Bảo đảm cút thật xa."

"Vậy ta không lên ngôi."

Trần Trí sắp khóc đến nơi: "Những gì nên nói những gì không nên nói, ta nói hết rồi, ngài còn có chỗ nào không hài lòng, cho lời dứt khoát, ta đổi!"

Thôi Yên nói: "Ta muốn ngươi ở lại."

Trần Trí làm bộ trăn trở, chần chờ hồi lâu, mới "thống khổ" gật đầu: "Có thể thì có thể, nhưng mà, mấy năm một lần phải để cho ta đi ra ngoài một chút."

"Ta đi cùng ngươi."Thôi Yên sau khi đạt được thỏa thuận hài lòng sờ sờ tay y "Xuống xe đi."

Trần Trí xuống xe, phát hiện trở về hoàng cung.

Thôi Yên nói: "Nếu thân thể ngươi hết bệnh, cũng không cần ở chỗ Thôi Giảo, đỡ dơ mắt."

Trần Trí giữ hắn lại: "Chuyện chân ta..."

"Ta là Thiên sư, chữa một cái chân của ngươi, không phải chỉ là chuyện nhấc tay hay sao?"

Trần Trí lúc này mới yên tâm.

Sau khi hai người nói hết ra xong, Trần Trí liền tích cực tìm kiếm cơ hội hiện, hỏi thăm được Niên Vô Hà sau khi dự yến đóng cửa không ra, xin Thôi Yên cho phép, đến cửa thăm hỏi.

Thôi Yên không đồng ý cũng không từ chối: "Bệ hạ muốn viết tiếp hẹn hò dưới ánh trăng hai?"

Trần Trí nói: "Nhất định đi ban ngày."

"Ban ngày tuyên dâm càng không nên."

"Ta muốn thuyết phục hắn đến trận doanh chúng ta."

Một từ "Chúng ta" lấy lòng Thôi Yên biết bao nhiêu. Chân mày hắn biến chuyển chút: "Hôm nay ta hẹn Cao Đức Lai cùng Trương Quyền, ngày mai hãy đi."

Trần Trí nói: "Ngày mai ngày mốt ta còn phải gặp những người khác, mỗi ngày đều xếp lịch kín rồi."

Thôi Yên nói: "Bệ hạ thật là ngày bận trăm việc. Như vậy so sánh, ta lại chăm sóc không bằng Dương Trọng Cử."

"Độc của bọn họ một ngày chưa giải, tin vịt trong thành một ngày không thể lắng xuống."

"Bệ hạ thật lòng vì ta, ta há có thể không cảm kích. Ta phái Khương Di đi cùng ngươi, gã tinh thông đạo luyện chế, có lẽ có phương pháp ứng đối."

Sau thời gian xảy ra vụ "trúng độc", Thôi Yên thái độ mập mờ, một mực không nghe không hỏi, hiển nhiên không coi trọng sinh tử những người đó, hôm nay phái Khương Di đi là một dấu hiệu tốt. Trần Trí vui vẻ đồng ý.

Nhưng không bao lâu, y liền hối hận.

Long xa dù rộng cũng không tránh nổi ánh mắt soi mói trần trụi của Khương Di.

Trần Trí tự tìm chuyện để nói: "Nghe tiếng Khương đạo trưởng giỏi đạo luyện chế đã lâu, không biết am hiểu nhất là gì?"

Khương Di tự hào nói: "Nhiều lắm. Thống triệt phi tâm đan, đoạt hồn túc mệnh hoàn, canh sống không bằng chết..."

Trần Trí: "..." Ban đầu mẹ kế Thôi Yên đã nghĩ không thông đến bực nào, mới mời một người như vậy vào trong phủ.

"Nghe nói Bệ hạ biết đạo thuật?"

"Vậy vậy."

"Có thể cho ta mở mang kiến thức ..."

"Định!" Đây là yêu cầu hiểu ý người khác nhất mà Trần Trí từng nghe qua.

Trần sự

(Chuyện nhà Trần)

17. Nguyệt hạ chi mưu (7)

Tác giả: Tô Du Bính
Dịch: Phong Bụi

"Không biết là vì ai!"

Cho đến cửa phủ Niên gia, Trần Trí còn do dự có nên mang Khương Di xuống xehay không.

Y lễ phép hỏi: "Ngươi có muốn xuống xe hay không? Muốn liền gật đầu một cái."

Khương Di không phản ứng chút nào.

"Vậy thì ở trên xe nghỉ ngơi một chút." Trần Trí trong lòng vừa cảm khái định thân thuật quả nhiên đáng tin, vừa một mình xuống xe ngựa —— vì khiêm tốn, chẳng những ngồi là xe ngựa thường, ngay cả binh sĩ giáp đen cũng thay hình đổi dạng một phen, không có thống nhất ăn mặc.

Lúc đầu, binh sĩ giáp đen bị người giữ cửa của Niên phủ ngăn lai: "Hôm nay Niên phủ có chuyện, không tiếp khách bên ngoài, kính xin thông cảm, ngày khác trở lại"

Binh sĩ giáp đen chờ đợi chỉ thị củaTrần Trí.

Trần Trí xoay người hủy định thân thuật trên người Khương Di: "Niên phủ lại dám cản ngươi ở ngoài cửa, thật là không coi ngươi ra gì!"

Khương Di xuống xe, sửa sang lại quần áo, mới âm trầm nói: "Lời ngươi mới nói, ta đều nghe được."

Trần Trí vừa định khuyên gã đại địch trước mặt, không nên nội bộ lục đục, tận lực nhịn, liền nghe gã nói: "Ta muốn gật đầu, nhưng không nhúc nhích được."

Trần Trí nói: "Thì ra ngươi muốn xuống xe? Nói sớm mà, nào nào nào, ngươi đi trước."

Khương Di hất áo khoác một cái, ngược lại có mấy phần phong thái tiên phong đạo cốt, đi tới trước cửa, đang định mở miệng nói, liền nghe người trông cửa kích động nói: "Đạo trưởng có nhận được thiệp mời?"

Khương Di còn chưa hiểu tình huống, Trần Trí đã giành trước trả lời: "Đúng, đương nhiên có. Chúng ta có thể vào chưa?"

Người trông cửa nói: "Xin đưa thiệp mời ra."

Trần Trí nói: "Chúng ta lên đường vội vàng, sư phụ quên đưa cho chúng ta."

Người trông cửa nửa tin nửa ngờ, bảo bọn họ chờ một chút, lập tức đi vào bẩm báo.

Khương Di quay đầu nhìn Trần Trí: "Thiệp mời gì?"

"Trời mới biết, vào rồi nói sau."

"... Bệ hạ phản ứng nhạy bén, khiến ta tự thẹn không bằng. Không trách có thể ở bên Thiên sư như cá gặp nước."

"Quá khen quá khen."

"Bệ hạ có muốn hơn như cá gặp nước chút?" Khương Di cười hết sức thân thiện.

"Không muốn." Trần Trí đáp hết sức dứt khoát.

Khương Di nụ cười khẽ sụp: "Bệ hạ không cần trả lời nhanh như vậy. Trời không thể lường phong vân, người khó đoán họa phúc, thêm một người bạn thêm mấy phương pháp, vẫn là tốt hơn."

"Nói có lý." Trần Trí khiêm tốn thỉnh giáo, "Định thân thuật không dạy, thỉnh giáo Khương đạo trưởng, phương pháp ở nơi nào?"

Khương Di dứt khoát trả lời: "Không có."

Khi ngưởi canh cửa đi ra mời bọn họ, hai người đứng bên hai đầu sư tử cách biệt, một người nhìn trời, một người ngắm đất.

Trần Trí làm hoàng đế giả lâu như vậy, đã gặp không biết bao nhiêu phủ đệ, so sánh với Niên Phủ, đều có chỗ không bằng. Dương phủ bá khí hùng vĩ, nhưng tích lũy không bằng; nơi Âm Sơn công ở sang trọng hoa lệ, nhưng đoan trang không bằng; Liêu phủ thư hương nhiều đời, nhưng khí phái không bằng. Nội hàm nguồn gốc của Niên gia có thể nói là không tầm thường. Chẳng trách, Dương Trọng Cử như mặt trời lúc ban trưa, cũng phải nể bọn họ ba phần.

Hai người được dẫn tới phòng phụ, người tiếp đãi là ma ma quản sự.

Bà ta mời hai người ngồi xuống: "Không biết đạo trưởng từ nơi nào đến?"

Khương Di nói: "Đến từ nơi chúng sinh luôn hướng tới."

Trần Trí: "..." Mặc dù hình dung hoàng cung như vậy dường như không sai, nhưng... thanh lâu cũng có thể phù hợp.

Ma ma nhíu mày một cái, lại hỏi: "Vậy đạo trưởng vì sao tới đây?"

Khương Di nói: "Phụng thiên..."

Trần Trí nhẹ giọng nói "Định", túm lấy cái tay vuốt chòm râu của Khương Di, gắng gượng ấn lên chân của gã, trước ánh mắt quái dị của ma ma cười cười nói: "Phụng thiên chi mệnh, đến để độ khổ ách cho chúng sinh."

Ma ma nói: "Già đây học thức nông cạn, xin nói rõ."

Trần Trí nói: "Quý phủ không phải đã gửi thiệp mời cho sư phụ ta sao?"

Ma ma nói: "Nguyên nhân đúng là trên thiệp mời có nói rõ, chẳng qua già đây trí nhớ không tốt, mời khách quý nhắc nhở một chút."

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là đánh cược một phen, nói: "Là vì bệnh lạ của Niên công tử."

Khuôn mặt già lão của ma ma khẽ run, gật gật đầu nói: "Thì ra là như vậy, đạo trưởng chờ một chút, ta đi hồi bẩm chủ mẫu, rồi định đoạt tiếp."

Trần Trí cảm thấy hỏng chuyện rồi, vừa lấy ra túi càn khôn đựng vận xui giấu ở trong tay áo, vừa giải trừ định thân thuật cho Khương Di.

Khương Di giận đến có chút run rẩy cả người, nhưng vẫn có chút lý trí, ngăn ma ma, nói: "Ta là Khương Di thuộc hạ của Thôi Thiên, phụng mệnh đi cùng hoàng đế Bệ hạ tới thăm Niên công tử. Không cần hoài nghi, vị này chính là hoàng đế Bệ hạ."

Trần Trí: "..." Thấy người ta hoài nghi chỗ nào?

Ma ma tựa như mộng du cáo lui, không bao lâu, Niên gia liền phái một người phụ nữ đẹp phảng phất mùi phấn thơm dẫn theo một đám thanh niên chạy tới vây xem —— bái kiến Trần Trí. Sau khi bái kiến, Trần Trí nói: "Thiên sư nghe nói Niên công tử trúng độc, hết sức quan tâm, đặc biệt cho ta cùng Khương đạo trưởng tới thăm một chút."

Người phụ nữ cực kỳ cảm động nhưng sau đó liền từ chối. Nàng nói: "Khuyển tử triệu chứng hơi nhẹ, cũng không dám phiền đến Khương đạo trưởng, ngược lại là Trương đại nhân, Lữ đại nhân cách vách tình trạng không được tốt, làm phiền Bệ hạ cùng Khương đạo trưởng đi qua thăm một chút."

"Phu nhân nói chi vậy, ta cùng Niên công tử là chỗ thâm tình đêm trăng không người, thì thầm chuyện riêng! Không bệnh cũng phải tìm bệnh tới thăm, huống chi có bệnh, vậy nên không thăm cũng phải thăm."

Chiêu đẩy họa về phía đông này của Niên Mẫu dưới sự kiên trì của Trần Trí lại bị đẩy trở về. Suy nghĩ của Trần Trí hết sức đơn giản, bất kể Niên Vô Hà ước hẹn dưới ánh trăng là hư tình hay là giả ý, ít nhất là cũng có lòng tốt. Ngoại trừ Âm Sơn công ra, thì những người khác đều thuộc phạm vi và có khả năng y phải lôi kéo.

Niên mẫu không còn cách nào khác, Trần Trí chiếm danh phận vua tôi, Thôi Yên chiếm thế lực kinh thành, hai người liên thủ, nói phải cũng thành trái, ra tay cũng không thể, ngay cả Niên gia cũng không dám đối chọi trực diện.

Niên mẫu mặc dù đồng ý, nhưng vẫn rất chần chừ. Một lát mời hai người dùng trà ăn điểm tâm, một lát nói Niên Vô Hà chưa tỉnh, một lát...

Trần Trí nói với binh sĩ giáp đen cùng tới: "Trở về nói với Thiên sư, Niên phu nhân thịnh tình khó chối từ, ta cùng Khương đạo trưởng ở lại nơi này."

"Bệ hạ." Niên mẫu miễn cưỡng nở nụ cười, "Tính toán thời gian, Vô Hà có lẽ cũng sắp tỉnh rồi."

Trần Trí bưng điểm tâm lên, chưa thỏa mãn: "Không sao, giữ cho ta. Thăm bệnh trở lại ăn tiếp."

Niên mẫu không khỏi nhớ nhung Dương Trọng Cử.

Ngoài viện của Niên Vô Hà, trúc xanh thành rừng, bên trong viện, hoa mai thành khóm, giống như một tòa thế ngoại đào nguyên. Vào phòng, còn có hương lan ngập tràn, chính là mùi thơm hôm đó lúc hắn đỡ mình ngửi được.

Nha hoàn đặt bước không tiếng động, bốn người lấy áo khoác; bốn người bày chậu, hầu hạ bọn họ rửa tay; hai người đỡ dèm; hai người dọn ghế... được huấn luyện bài bản nghiêm chỉnh, ra ra vào vào mười mấy người, cũng không sợ chật chội.

Niên Vô Hà ngồi dựa trên giường, dáng vẻ tiều tụy, yếu ớt chắp tay: "Thứ cho vi thần không thể đứng dậy nghênh tiếp. Tuy cùng Bệ hạ chỉ có duyên mấy lần gặp mặt, nhưng mỗi một lần gặp mặt, đều làm vi thần kích động vạn phần..."

Trần Trí đầu óc choáng váng nghe hồi lâu, không nhịn được ngắt lời nói: "Không cần đa lễ."

"Bệ hạ có thể đích thân tới Niên phủ, vi thần thật sự là kích động vạn phần..." Lại là một phen lải nhải thổi phồng không ngừng.

Trần Trí lại lần nữa cắt ngang: "Được rồi được rồi."

"Bệ hạ không biết, hôm đó vi thần thấy Bệ hạ cắt thịt cho hổ ăn, lòng đau vô cùng! Nếu không phải Âm Sơn công ở phía trước, vi thần không dám cướp công lao, tất không để cho Bệ hạ chịu đại nạn này, hôm nay thấy Bệ hạ thương thế không còn đáng lo, vi thần kích động vạn phần..." lải nhải trách cứ bản thân.

Trần Trí bị "kích động" của hắn khiến vạn phần nghe không nổi nữa: "Khụ khụ! Vị này là Khương Di đạo trưởng, tinh thông y lý cùng thuật đan dược, trước hết ngươi để cho hắn xem xem."

Niên Vô Hà từ chối nói: "Bệ hạ gặp nạn mà thần không thể tương trợ, trong lòng thật sự sợ hãi bất an. Hôm nay, vua tôi cùng chung hoạn nạn, vừa hợp ý ta."

"Cần ta hạ một đạo thánh chỉ sao?" Trần Trí hỏi.

Niên Vô Hà khẽ nhíu mày một cái, với một Trần Trí mạnh mẽ như vậy có chút không quen: "Nếu là chỉ ý của Bệ hạ, vậy thần từ chối là bất kính rồi."

Khương Di bắt mạch, xem tướng, lại yêu cầu Niên Vô Hà ói chút nước miếng cho gã nếm thử.

Yêu cầu kỳ lạ như vậy, Niên Vô Hà cùng Niên mẫu dĩ nhiên thẳng thừng cự tuyệt.

Trần Trí hỏi: "Cần ta hạ một đạo thánh chỉ để cho các ngươi hôn nhau sao?"

...

Niên Vô Hà chịu thiệt nhổ một bãi nước miếng vào trong bát, nhìn Khương Di "thô bỉ" đưa ngón tay ra dính một chút, bây giờ đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó cho vào đầu lưỡi liếm một cái, sắc mặt rất là khó coi.

Khương Di nói: "Quả nhiên là 'Nhất nhật hư' ."

Niên Vô Hà sắc mặt đại biến.

Trần Trí nhìn hết sức sung sướng, thân thiết hỏi: " 'Nhất nhật hư' là gì ? Có phương pháp chữa trị không?"

Khương Di cười mà như không: "Là thuốc đại bổ. Sau khi uống, yếu ớt một ngày, nhưng được cả trăm ngày dưỡng thân."

Kết quả này, Trần Trí sớm đã đoán ra.

Đến Âm Sơn công cũng biết mang bảo bối đi dự tiệc, nguồn gốc sâu xa như Niên gia làm sao có thể không nghĩ tới? Cộng thêm Niên mẫu thái độ chần chần chừ chừ, chối đưa chối đẩy, Niên Vô Hà tám chín phần mười không trúng chiêu. Sở dĩ "bị bệnh liệt giường", một là không tách rời đám đông, "có nạn cùng chịu" cùng đồng liêu, hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net