IX. NHƯỢC VI TY BẤT ĐOẠN: Âm mưu và con người thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạo đó, còn cách ngày giỗ tổ nhà Hoàng hậu hai tháng, trong cung bỗng xôn xao hẳn lên.

- Vi thần... Tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Bệ hạ vui mừng chạy lại. Đỡ tay Thái sư đứng dậy, ngài tươi cười nói:

- Thái sư, ngài không cần hành lễ như thế! Có việc gì cứ đứng lên thong thả nói, trẫm từ lâu đã xem ngài giống như phụ hoàng mình vậy.

- Tạ bệ hạ! Sắp tới là ngày giỗ tổ nhà Nguyễn thị, tức là tiền triều Lý thị. Theo thông lệ các năm trước triều đình chỉ cho họ làm lễ nhỏ. Năm nay, ta vừa cho đổi họ Lý thành họ Nguyễn để tránh phạm húy với tổ phụ bệ hạ. Ta nghĩ cũng nên cho họ về quê cũ làm lễ lớn để trình lại sự việc với tổ tiên chăng?

Thấy vua còn có ý do dự, Thủ Độ nói tiếp:

- Bệ hạ còn do dự điều gì nữa? Chẳng lẽ lại là vì Hoàng hậu? Ta nghe nói về việc ngài giáng cho Nguyễn Thượng hầu một bạt tai ở cung Long Đức cũng là vì Hoàng hậu. Ngài có biết hắn cũng là người của chúng ta không?

Bệ hạ cúi mặt, tay ngài siết chặt thành nắm đấm.

- Bang Cốc! Nguyễn Bang Cốc! Trẫm biết, trẫm biết chứ!

- Ngài biết vậy thì tốt! Ngài không nên...

Thủ Độ đang nói thì đột nhiên bị bệ hạ ngắt lời. Ngài đứng bật dậy, điên cuồng hét một tràng dài và lớn:

- Tại sao? Nhưng tại sao? Tại sao lại là hắn! Tại sao ngươi lại đưa một nam nhân vào làm hoạn quan hầu cận nàng chứ? Hắn thì có gì tốt đẹp chứ! Để mà nàng gặp hắn thì cười tít mắt, kể về hắn cũng cười tíu tít. Thậm chí khi ngủ cũng nghĩ về hắn, lại còn cười tình nữa!

Mặc cho Hoàng thượng có tức giận đến sùi bọt mép, Trần Thủ Độ vẫn điềm nhiên đối diện:

- Ngài vẫn còn không thừa nhận ngài đang ghen, không muốn cho nàng ta về quê giỗ tổ cùng hắn? Hoàng thượng, vậy để ta nhắc cho ngài nhớ tại sao Tiền triều Lý thị lại để mất giang san. Ngài chắc không quên Thiên Cực, mẹ ả, là thanh mai của ta, lại gả cho Lý Sảm?

Thường ngày, Hoàng thượng ngài vẫn là một vị Hoàng đế biết ẩn nhẫn, kín kẽ, chẳng để lộ chân tâm dành cho nàng. Nhưng hôm nay, vì quá đỗi lo lắng cho nàng nên dường như trong tim ngài như cháy bùng lên một rừng lửa. Không! Không, ngài không muốn nhận là mình đang ghen, cũng vẫn không nhận là đang bảo vệ cho nàng. Ngài sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm. Chồng nàng là một người cố chấp như vậy đấy!

Bệ hạ tức giận đập bàn đánh rầm một cái.

- Vậy thì đã sao? Ngươi dụ dỗ ả xin với Lý Sảm lập Thiên Hinh làm hoàng đế, mưu đồ soán ngôi, ngươi thành công trong việc phế Lý, lập Trần. Vậy, trong thâm tâm ngươi, ngươi có bao giờ ngồi lại ngẫm nghĩ, nếu như ả biết ý đồ đen tối đó của ngươi, liệu ả có để yên cho ngươi dễ dàng hành động?

Thái sư nghiến chặt răng. Trong đôi mắt lão lóe lên sự gì đó. Dường như là không cam lòng, dường như là tức giận. Lão im lặng không nói, đức vua lại tiếp lời:

- Ngươi yêu thị Dung như thế, cố gắng cưỡng đoạt ả về làm phu nhân ngươi, vậy có bao giờ ngươi nghĩ đến cảm nhận của ả? Ngươi có từng nghĩ xem còn ả, ả có yêu ngươi không? Hay người ả yêu là Lý Sảm? Là Phùng Tá Chu? Hay ngươi chỉ là lợi dụng tình cảm của mình, lợi dụng ả, xem ả như một con cờ giống như trẫm và Bang Cốc? Không - Hơn - Không - Kém!

- Hoàng thượng!!!

Trần Thủ Độ không còn giữ được bình tĩnh nữa, thét lên. Lão run run nắm chặt quyền. Gân xanh trên mu bàn tay và bên hai thái dương nổi lên, giật giật. Trông thật đáng sợ.

Cảnh cười nhạt.

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo, đan xen trong bóng nắng đổ trước thềm. Trong cơn gió thoảng, ngài như nghe được tiếng cười thanh thuần của nàng ngày ấy.

"Chàng là phu quân của ta mà!"

"Thiên Hinh, nàng có biết rằng... từ lâu... hai tiếng 'phu quân' của nàng đã không còn đủ với trẫm nữa rồi..."

"Thiên Hinh! Đừng rời xa trẫm! Trẫm cần nàng..."

Bệ hạ lại nói với Thái sư:

- Ngươi không cần hét lên như thế, tai trẫm vẫn còn dùng tốt!

Ngài lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai với tư thế ung dung thong thả, cố ý như chọc tức Thái sư. Thái sư cũng tự biết mình vừa rồi yếu thế, bèn thu lại tức giận, song trong giọng nói vẫn mang chút nóng nảy.

- Lý Sảm hắn không có con trai, cuối cùng mất nước, mất mạng vì tin tưởng đám đàn bà con gái họa thủy là vợ con hắn đấy thôi. Ngài không sợ bản thân rơi vào hoàn cảnh của Lý Sảm ư? Ngài không sợ Chiêu Thánh của ngài giống như Thiên Cực của ta, nghe lời dụ dỗ của Bang Cốc, âm mưu phế lập Đế vương, đang đêm xông đến hành thích ngài ư?

Cảnh chỉ tay vào lão cáo già trước mặt, gằn giọng:

- Trẫm nói cho ngươi biết, Thiên Hinh của trẫm không phải là họa thủy! Nàng ấy sẽ không giống với ả thanh mai đó của ngươi. Nàng cũng sẽ không nghe theo Bang Cốc phản bội lại trẫm, cũng giống như ả ta đã từng nghe theo ngươi mà phản bội Lý Sảm!

Nhìn thấy cuộc nói chuyện dần đi vào thế bí, lão cáo già Thủ Độ bèn hạ một đòn quyết định, đánh vào tình cảm của bệ hạ dành cho nàng:

- Hoàng thượng, người muốn nghĩ sao thì tùy người. Nhưng cổ nhân có câu: "Con hư tại mẹ". Hoàng hậu của người, cuối cùng là con gái của ai, người không cần thần nhắc lại chứ? Người cũng nên nhớ câu này của ta: Bao nhiêu năm nay, ngài yêu thương Hoàng hậu thế nào, đã làm những chuyện gì để bảo vệ Hoàng hậu, đối phó với ta, ta đều biết. Năm xưa, ta để cho ngài toàn quyền quyết định hậu cung của ngài đã là nước đi quá mạo hiểm rồi. Bởi ta nghĩ bệ hạ còn trẻ, thiếu hiểu biết, sau này lớn lên chắc sẽ khác. Nhưng ta thật không ngờ con cờ ngày xưa mình chọn lại yếu nhược, thiếu dã tâm như thế!

Thấy đối phương có ý xuống nước, bệ hạ cũng không khoan dung, trái lại còn cố ý nói móc:

- Trẫm mà yếu nhược, thiếu dã tâm ư? Vậy còn ái khanh thì thế nào? Không lẽ khanh tự cho mình là kẻ hèn nhát sao? Trẫm nghe kể chuyện hồi trẻ, khanh đã từng đứng rất lâu trước cửa nhà thị Dung có ý cầu thân mà không thành. Nhiều lần bị thị sai người ra đuổi, cuối cùng chỉ đành bỏ về thôi chứ gì? Ha...ha...ha...

- Hoàng thượng, ta không nói đùa! Nếu ngài không thể xuống tay với tộc nhân nhà Hoàng hậu thì ta sẽ gánh tiếng xấu giúp ngài. Đến ngày đó ta chỉ cần ra lệnh đào một cái hố, lấp cành lá khô lên, dựng nhà trên ấy. Xong việc, đợi bọn họ tới rồi giật máy chôn sống.

- Thái sư, khanh mới nói cái gì? Khanh muốn tạo phản à?

- Không, thưa bệ hạ. Thần làm việc này cũng chỉ là củng cố lại ngai vàng cho nhà họ Trần mà thôi. Và đương nhiên, Hoàng hậu sẽ không là một trong số đó. Nếu như ngài có thể giữ kín việc này với nàng ta! Còn không thì đừng trách thần ra tay tàn bạo!

Nói rồi, Thái sư phất tay áo bước nhanh ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC