CHƯƠNG 19: Bạch phượng tái hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phong Phong quốc, nhân dân kính yêu, thích bắt chước trang phục của nàng, vì vậy người Phong quốc đều thích mặc đồ trắng, mà cũng do vậy mà Bạch Phong quốc được đặt thành tên."

Phong Tịch cúi đầu nhìn áo giáp trên người mình rồi nói: "Năm ấy sau khi Thủy đế ban thưởng tổ tiên danh hào 'Bạch Phượng Hoàng' đã lập tức tự mình tuyển thợ khéo léo chế tạo bộ 'Bạch Phượng nhuyễn giáp' này ban thưởng cho tiên tổ. Cờ Bạch Phượng trở thành ký hiệu của Phong quốc, khi quốc chủ ra trận thì sẽ thấy, nhưng bộ nhuyễn giáp này từ sau thời tiên tổ đã được cất giấu trong cung, bởi không có người nào có khả năng mặc nó."

"Hiện tại không phải là cô đang mặc nó sao? Xem ra lệnh tổ đã có người kế nghiệp." Phong Tức nhìn nàng cười nói, sau đó dường như nhớ tới điều gì đó lại cười vô cùng thần bí.

"Làm chi mà cười như kẻ trộm được gạo vậy." Phong Tịch liếc chàng một cái hỏi.

"Ta đã từng nghe được một tin đồn." Phong tức mỉm cười nhìn nàng, "Nghe đồn năm đó Thủy đế vốn muốn lấy lệnh tổ làm hoàng hậu, ai ngờ lệnh tổ nhất định không đáp ứng, trái lại tuyển một thư sinh không ai biết tiếng làm chồng. Có người nói ngày đại hôn của Phong vương, Thủy đế ban thưởng 'Bạch Bích Tuyết Phượng' độc nhất vô nhị làm lễ vật mừng, rồi lại ném vỡ tan tành toàn bộ số ngọc bích trong Tê Long cung. Còn cô, nghe nói ngày ấy Hoàng Triều cũng đã từng nói đợi y trở thành hoàng đế sẽ lấy cô làm hoàng hậu, cô cũng một mực từ chối. Sao, con gái Phong thị các cô đều không thích cái vị trí mọi cô gái đều ước mơ tha thiết sao? Nên biết rằng đấy chính là vị trí mẫu nghi thiên hạ đấy."

"Những thứ mi biết quả không ít!" Phong Tịch lạnh lùng cười, ngẩng đầu nhìn trời, "Mẫu nghi thiên hạ? Hừ! Nhìn thì giống như tôn quý tột cùng, thật ra cũng chỉ là sống nương nhờ vào hơi thở đàn ông, sau lưng còn phải tranh đấu người chết ta sống với vô số đàn bà! Con gái Phong thị chúng ta chảy dòng máu phượng hoàng trong người, là phượng hoàng tự do bay lượn trên chín tầng trời, hà tất phải hèn mọn uốn gối xem sắc mặt một người đàn ông!"

"Nương nhờ? Đấy là suy nghĩ của cố?" Phong Tức thâm trầm nhìn nàng, "Có lẽ năm đó Thủy đế muốn lấy lệnh tổ làm hoàng hậu là muốn cùng hưởng thiên hạ này với nàng, bằng không cũng đã chẳng phong nàng làm vương một nước!"

"Cùng hưởng?" Phong Tịch ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi, "Thiên hạ không có chuyện như vậy!"

"Không có thế nào? Vì sao lại không có? Chưa từng thử sao có thể chắc chắn..."

Phong Tịch chợt đưa tay cắt ngang lời chàng, ánh mắt tập trung nhìn về phía cửa nam, sau đó vung tay trầm giọng gọi, "Lâm tướng quân!"

"Có!" Lâm Cơ tiến lên.

"Cấp tốc phái người truyền lệnh cho ba người Tề, Từ, Trình! Bảo bọn nọ lưu lại phó tướng thủ vệ, còn lại nhanh chóng tập trung dưới cửa nam!"

Phong Tịch quyết đoán nói.

"Dạ!" Lâm Cơ nhận lệnh rời đi.

"Quân tiên phong của Hoa quốc tới rồi sao?"

Phong Tức nhìn về phía trước, nơi ấy đất cát bụi mù, dường như có đại quân đang tiến tới.

"Quả nhiên là muốn tấn công cửa nam!" Phong Tịch nheo mắt nhìn vào bụi đất tung lên nơi tiền phương, nghe rõ tiếng hành quân trên đất của kỵ binh, "Ba vạn quân tiên phong của Hoa quốc, nhất định ta sẽ cho các người táng thân nơi đây!"

"Cô nói xem khi nào bọn họ sẽ hợp sức công thành?" Phong Tức quay đầu nhìn Phong Tịch hỏi.

"Hôm qua Cửu Dung đã mai phục thành công, ba vạn đại quân tiên phong tổn hại mất năm nghìn. Vị tướng quân tiên phong này chắc chắn sẽ nóng lòng muốn công thành. Hắn cần phải đánh hạ Lệ thành trước khi đại quân Hoa vương tới nơi để lấy công chuộc tội!"

Phong Tịch phóng tầm mắt nhìn về phía trước, nàng tiến lên một bước, vung tay lên, lính liên lạc trên tường thành thấy nàng ra hiệu vội vàng cầm cờ đen vung lên trời cao. Ngay tức khắc, cửa nam mở, binh sĩ Phong Vân kỵ trong thành ùn ùn kéo ra, toàn bộ tập trung trước cửa thành. Phong Tức chăm chú nhìn không chớp mắt hướng đi của Phong Vân kỵ phía trước, toàn bộ sáu nghìn binh sĩ trong khoảnh khắc đều có một vị trí riêng, lặng lẽ đứng, dường như đang chờ đợi mệnh lệnh. Nhìn vị trí của họ rồi lại phóng tầm mắt nhìn toàn bộ trận hình, đó không phải là...

"Đây là 'Huyết Phượng trận' do tiên tổ xây dựng vì Thủy đế, lập vô số công trạng!" Phong Tịch hiểu chàng đang nhìn cái gì, "Ban đầu thế trận này từng được Thủy đế ban danh 'Bạch Phượng trận' . Thế nhưng tiên tổ đã nói trên chiến trường sao có được màu trắng, cho tới bây giờ cũng chỉ có máu đỏ khắp trời, bởi vậy mới đổi tên thành 'Huyết Phượng trận'!

"Không ngờ ngày hôm nay ta lại có may mắn thấy được thế trận này!" Ánh mắt Phong tức sáng như tuyết nhìn binh sĩ dưới chân thành, "Khó trách cô nói muốn toàn bộ tiên phong Hoa quốc táng thân nơi này!"

"Mấy năm nay ta đã thay đổi trận thế này đi chút ít, chỉ là chẳng biết kỹ thuật phá trận của vị tướng quân tiên phong này thế nào, có thể bức ta sử dụng hay không." Phong Tịch ngoảnh đầu lại cười, nụ cười kiêu hãnh tự tin, chói lọi như phượng hoàng trên chín tầng trời.

"Mỏi mắt mong chờ." Phong Tức quay đầu nhìn Phong Tịch lúc nào rực rỡ chói lòa, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này đây, phía tiền phương rợp màu vàng chói mắt, che trời phủ đất mà tới, đại quân Kim Y kỵ của Hoa quốc!

"Tướng quân, phía trước chính là Lệ thành!" Phó tướng báo cáo với tướng tiên phong Diệp Yến,

"Lập tức công thành hay nghỉ lại một ngày rồi nói sau ạ?"

Diệp Yến nhìn Lệ thành rợp cờ xí nơi tiền phương, nhìn mấy nghìn tướng sĩ xếp trận trước thành, xem ra Phong quốc đã sớm có phòng bị, nhất thời y hơi chút chần chừ. Lần trước vì chuyện ở Khúc thành mà Hoa vương đã chẳng hài lòng với y, lần này vất vả mới nhận được ân điển làm tiên phong, muốn thể hiện tốt một phen để khẳng định uy danh đại tướng Hoa quốc của y, để lấy lại được vương sủng! Nhưng hôm qua ở núi Ngật, quân của y đã bị tập kích bất ngờ, thiệt hại mất năm nghìn binh sĩ, nếu không lập công trước khi đại quân Hoa vương đến thì đừng nói đến ân sủng, chị sợ với tính cách cường bạo của vương, tính mạng có lẽ cũng khó giữ nổi!

"Truyền lệnh của ta, ba quân nghỉ nửa canh giờ."

Diệp Yến trầm giọng phân phó.

"Vâng!"

Diệp Yến nhìn tiền tuyến, mấy nghìn binh sĩ Phong quốc tập trung đứng trước cửa thành, không hề nhúc nhích, ngay cả tiếng người cũng không nghe thấy. Lại ngước lên nhìn lá cờ bay trên tường thành, đó là... cờ Bạch Phượng và cờ Phi Vân!

Như vậy quả là Phong vương đã đích thân tới đóng tại tòa thành này! Nghĩ đến đây đáy lòng y không khỏi bồn chồn, thế nhưng lại nhìn thấy phía trước thành bất quá cũng chỉ có mấy nghìn người, lại quay đầu nhìn lại bên mình mấy vạn đại quân y giáp sáng lóa, chiến mã oai phong, đáy lòng dấy lên dũng khí, cũng không tin với ba vạn người mà đánh không lại mấy nghìn người của nhà ngươi, phá không được tòa Lệ thành nho nhỏ của ngươi này!

"Tùng tùng... Tùng tùng tùng..." Trống trận dậy vang, vạn quân xuất chiến!

"Thế trận chỉnh tề, tướng tiên phong Hoa quốc cũng tạm chấp nhận được." Phong Tức đứng trên tường thành quan sát Kim Y kỵ phát động thế tiến công, "Hoa quân tính ra nhiều hơn Phong quân, anh ta lấy trung quân bọc hậu, cánh trái cánh phải nhất tề tiến vào, nhất định là muốn dùng hai quân cánh trái cánh phải vây hãm Phong quân, tiếp đó trung quân sẽ như đại đao cắm thẳng vào!"

"Để người ta liếc mắt đã nhìn rõ ý đồ của hắn, cũng chẳng có gì đặc biệt."

Phong Tịch trầm ngâm nhìn tiền phương, đến khi hai quân cách nhau chừng hơn mười trượng, Phong Tịch vung tay lên, lính liên lạc trên tường thành liền phất cờ đỏ từ trên xuống, Phong Vân kỵ dưới thành cũng bắt đầu tiến lên, từ trên tường thành nhìn xuống, tốc độ cực nhanh nhưng đội ngũ chưa hề có chút biến hóa. Khi hai quân cách nhau không quá mười trượng, Phong Tịch vung tay lên, lính liên lạc trên tường thành lại khua cờ trắng, ngay tức khắc toàn bộ sáu nghìn binh sĩ Phong Vân kỵ đều dừng bước, bộ pháp trật tự, tiếng vang nhất quán!

Đại quân Hoa quốc vẫn toàn lực tiến lên, hai đạo quân cánh trái, cánh phải đều nhằm thẳng tới thế trận của Phong Vân kỵ.

Phong Tịch đứng trên tường thành nhìn rõ mồn một, tay vung lên, lính liên lạc tập tức phất cờ lam, liền lúc đó Phong Vân kỵ vẫn đang đứng yên lặng dưới thành đột nhiên vươn dài sang hai bên, từ trên tường thành nhìn xuống tựa như phương hoàng vừa mới rồi vẫn còn cúi đầu thu cánh nghỉ ngơi, nay bỗng giương ra đôi cánh của nó!

"Xem ai chạy trốn nhanh hơn! Xem ai vây ai nào!"

Trên tường thành, Phong Tịch nhìn hai quân dưới chân, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười vừa tự tin vừa kiêu hãnh.

"Rõ ràng Phong Vân kỵ mau hơn Kim Y kỵ."

Phong Tức trầm ngâm nhìn thế trận của Phong Vân kỵ dưới thành, "Nếu Hoa quân lúc này có thể nhanh hơn chút, không bị Phong Vân kỵ vây lại... thế thì..."

Phong Tịch quay đầu nhìn chàng, đôi mắt lóe sáng như sao, "Mặc Vũ kỵ có tốc độ nhanh nhất trong tứ đại kỵ, chẳng biết..."

"Đối thủ hiện nay của cô là Kim Y kỵ!" Phong Tức chỉ về phía tiền tuyến, khuôn mặt thấp thoáng nở nụ cười trào phúng, "Vào lúc hai quân quyết đấu lại có thể khiến Phong vương phân tâm, phải chăng Tức nên ứng với câu tam sinh hữu hạnh?"

Tam sinh hữu hạnh: có phúc vì đã tu qua ba kiếp

Phong Tịch nghe vậy nhíu mày, sau đó quay đầu tập trung quan sát tiền phương.

"Các anh em, xông lên! Ba vạn đại quân chúng ta sao phải sợ mấy nghìn Phong quân ít ỏi này! Chúng ta nhất định có thể tiêu diệt gọn bọn chúng trong một canh giờ! Chiếm được Lệ thành, bản tướng quân nhất định sẽ xin công cho các người trước mặt đại vương!" Diệp Yến đứng thẳng giơ cao tay hô lớn, lời nói hào hùng, khiến mấy vạn Hoa quân trỗi dậy hùng tâm, tự tin vạn phần!

"Xông lên! Giết!!!!" Tức thì Hoa quân xông lên tựa như thủy triều vàng, hùng dũng hướng về phía Phong Vân kỵ.

"Thu cánh!" Phong Tịch quát lớn đồng thời vung tay, lính liên lạc lập tức phất cao cờ vàng.

Ngay lập tức chỉ thấy phương hoàng vốn đang giương cánh bất thình lình thu cánh lại, tốc độ thu cánh vô cùng thần tốc kéo thành một đường vòng cung thật dài. Tiếp đó cánh phượng gắt gao ôm lấy ngực, chỉ thấy thủy triều vàng tựa như bị bờ đê ngăn trở, bị nhốt lại trong vòng ôm của phượng hoàng. Nhất thời Hoa quân rối loạn, cánh trái cánh phải đều như lũ ruồi bị choáng váng, không phân biệt được phương hướng, nhắm mắt tiến về phía trước, toàn bộ bị Phong quân cuốn vào trong trận.

"Trung quân tiến lên!" Diệp Yến thấy vậy lớn tiếng hạ lệnh, muốn lấy trung quân chia tách thế trận Phong quân, tháo gỡ thế nguy bị vây của hai cánh trái phải.

Tức thì, trung quân vẫn luôn bọc hậu tựa như một ngọn sóng màu vàng, nhằm thẳng về phần bụng phượng hoàng, xu thế ào ào như muốn chọc thủng toàn bộ thế trận, chia Phong quân làm đôi!

"Giương vuốt!" Phong Tịch lại vung tay lên, lính liên lạc lập tức phất cao cờ xanh lá.

Trong tích tắc, chỉ thấy phượng hoàng chìa đôi móng, mở móng vuốt trước leng keng móc sắt, chụp thẳng xuống làn sóng vàng, sóng lớn lập tức tan rã!

"Tướng quân, đây... đây..." Phó tướng chết lặng nhìn nơi tiền tuyến.

"Đây là trận pháp gì?" Diệp Yến đứng trên lưng ngựa nhìn rõ mồn một nơi tiền phương, thế nhưng không rõ vì sao quân số bên mình đông gấp năm lần mà bên bị vây khốn lại là Kim Y kỵ? Đây là trận pháp gì? Trận này phải phá như thế nào? Dường như bên mình có biến hóa thế nào, đối phương cũng lập tức có phương pháp khắc chế! Phía trước bất kể hai cánh Hoa quân có thế nào, trước sau chấn động, Phong quân luôn luôn vững vàng vây trọn, khiến chúng không thể thoát khỏi nửa bước!

"Tướng quân, không bằng... không bằng trước hết hẵng lui binh đã?" Phó tướng đề nghị, "Đối phương không biết đang dùng yêu trận gì, vây khốn quân ta rồi!"

Diệp Yến không nói một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, nhìn Hoa quân bị nhốt trong trận, nhìn thủy triều vàng bị suy giảm từng giọt từng giọt, nhìn trận thế Phong quân thu lại càng lúc càng chặt, hắn nắm chặt trường thương trong tay, trong đầu hỗn loạn!

"Tướng quân! Lui binh thôi!" Phó tướng nóng lòng hô, nhìn chém giết nơi tiền tuyến, run rẩy!

"Không thể lui binh!" Diệp Yến đột nhiêu quay đầu nhìn về phía phó tướng, ánh mắt lạnh lùng khiến phó tướng rùng mình ớn lạnh, "Xông lên cũng chết! Quay đầu cũng là chết! Là thân nam nhi chi bằng chết trên lưng ngựa!"

Y quay đầu nâng cao trường thương, "Là dũng sĩ thì hãy xông lên theo ta!" Sau đó trường thương giương thẳng, xung phong dẫn đường, dẫn ngựa xông về phía tiền tuyến!

"Chúng tôi xin theo tướng quân!" Tức thời mấy nhìn quân Kim Y kỵ còn lại bị dũng khí của y kích thích theo y xông lên phía trước, chỉ còn lại phó tướng chầm chậm dần dần lùi về sau.

"Liều mạng đánh một trận lấy thanh danh sao? Ngu dốt!" Phong Tịch lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay, "Phượng ngẩng đầu!"

Lính liên lạc lập tức khua cờ tím, phượng hoàng vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng nâng chiếc đầu cao quý của nó dậy, mở mắt, một tiếng huýt sáo dài, ngắm chuẩn mục tiêu, trùng trùng điệp điệp mổ về phía con mồi gần nhất! Trong chốc lát, mấy nghìn người vội vàng xông lên phía trước đã bị cái mỏ sắc bén của phượng hoàng mổ trúng tim!

Xa xa, từ trên cao nhìn xuống bao quát chỉ thấy phượng hoàng trắng khi thì giương cánh quét về phía thủy triều vàng, khi thì giương vuốt chụp vào thủy triều vàng, khi thì ngẩng đầu mổ về phía thủy triều vàng, sau đó thủy triều vàng càng lúc càng mỏng manh, từ từ bị phượng hoàng quây lại, từ từ bị phượng hoàng cắn nuốt! Nhưng không nhìn thấy... giữa sắc trắng và sắc vàng là một vùng sắc đỏ, một màu đỏ của máu đặc! Này những đao kiếm tấn công thảm thiết tru tréo làm sao! Này những chân tàn tay cụt chìm ngập vào trong hồ máu nóng! Này những tiếng kêu rên thê lương thê thảm đau nhức tim phổi con người thế nào!

"Ba vạn Kim Y kỵ, phút chốc đã thành hư không!" Phong Tức thu hồi ánh mắt, cảm thán nói, "Huyết Phượng trận, quả nhiên lợi hại!"

"Nghĩ ra phương pháp phá giải chưa?" Phong Tịch ngoái đầu lại nhìn, trên mặt thoáng nở nụ cười trào phúng.

"Trước đây ta từng nhìn thấy miêu tả Huyết Phượng trận trong nhật ký của tiên tổ, Huyết Phượng trận là thế trận lừng danh của Phượng vương, vô cùng phức tạp, trận thế đa dạng, dường nhưng không chỉ có ba dạng biến hóa này. Mà dường như 'biến hóa' theo như lời cô nói cũng không xuất hiện?" Ánh mắt Phong Tức đảo xuống dưới thành, sau đó trở lại trên người Phong Tịch, đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm.

"Rõ ràng là thuật phá trận của tiên phong Hoa quốc còn chưa đạt tiêu chuẩn, chẳng bõ ta bỏ công sức." Phong Tịch nghe thế cười nhạt, "Huyết Phượng trận chân chính đành để lại chờ đối thủ mạnh hơn thôi!" Nói đến đây nàng chợt nhìn Phong Tức, "Mi có muốn dẫn Mặc Vũ kỵ thử trận này?"

"Cô muốn đánh với ta một trận?" Phong Tức nghe thế cũng chẳng đáp mà vặn lại.

"Với mi?" Phong Tịch cười, cười lạnh nhạt, đôi mắt như ẩn sâu sau làn mây, mông lung lay động.

Phong Tức liếc nàng rồi quay đầu nhìn về phương xa, "Chẳng biết lão Hoa vương nói muốn san bằng Phong quốc giờ biểu tình thế nào?"

"Trận chiến đầu tiên này là muốn Hoa Dịch Thiên thấy rõ, Phong quốc thật có phải là không có người không! Đứa con gái Tích Vân ốm đau bệnh tật kia có phải thật sự không chịu nổi một đòn không!" Phong Tịch ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh mặt trời phả lên người nàng nhưng không thể chiếu lọt vào sóng mắt thẫn thờ kia, "Nếu như ông ta chấp thuận lui binh... Cớ gì không tốt..."

...

Sau khi công chúa Thuần Nhiên và Hoàng Triều thành thân, Kim Hoa cung đã tạm trở thành tẩm cung Phò mã.

Trong Dạ Lan các, Hoa Thuần Nhiên đang cùng Hoàng Triều chơi cờ, cách một bức rèm châu có thể nhìn thấy Ngọc Vô Duyên đang ngồi dựa trên nhuyễn tháp kê cạnh cửa sổ phòng đối diện, tay cầm sách, tập trung ngồi đọc.

"Công chúa còn chưa nghĩ ra sao?" Hoàng Triều nhìn ván cờ, rồi lại nhìn Hoa Thuần Nhiên do dự hết lần lần đến lần khác, mỉm cười hỏi, đôi ngươi màu vàng lướt qua dung nhan tựa như hoa, lặng lẽ như làn nước sâu thẳm.

"Ai ôi, dường như cho dù có hạ cờ chỗ nào thì thiếp cũng đều thua cả." Hoa Thuần Nhiên nhấc viên cờ trong tay lên nói.

"Ván cờ này công chúa vẫn còn một đường sống, chẳng qua công chúa hình như đã hoàn toàn không để ý tới." Hoàng Triều bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi nói.

"Thật không? Ở đâu cơ?" Hoa Thuần Nhiên tập trung quan sát bàn cờ, nhìn hồi lâu lại khiến tâm thần mệt mỏi, vô cùng phiền muộn. Đang lúc chẳng biết làm thế nào cho phải chợt thấy một luồng gió mát từ bên cửa sổ thổi tới, mang theo hơi lạnh lẽo. Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sổ, nhìn rồi lại kinh ngạc đến tột cùng.

Chỉ thấy một người từ cửa sổ phi vào, nhẹ nhàng lặng lẽ đáp xuống mặt đất, nước da như tuyết, tóc dài như tuyết, áo chùng xanh nhạt như làn nước trong, dung nhan tinh xảo như thạch anh, khí chất lạnh lùng như băng giá; trong khoảnh khắc nàng cho rằng đó chắc là tiên nhân vụng trộm từ trên thiên đình chạy xuống, nên mới có thể im hơi lặng tiếng đến vậy.

Thế nhưng ngay sau đó bên cửa số lại có thêm một người nữa phi vào, khi đáp xuống mặt đất lại thoáng phát ra âm thanh nhẹ nhàng như tiếng lá rơi, người này cũng mặc áo xanh gọn gàng, trang phục chỉnh tề, tóc dài hơi ánh sắc vàng buộc cao trên đỉnh đầu bằng một chiếc dây màu xanh, trên lưng đeo cung, thắt lưng treo một bó tên lông vũ. Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Hoa Thuần Nhiên nhất thời không biết nên nói là đẹp hay là xấu, mi dày mắt to mũi thẳng, bờ môi dày dặn đường cong rõ ràng, hơn nữa nước da màu lúa mạch, nhìn thế nào cũng là một giai nhân cá tính, mạnh mẽ, đoan chính. Thế nhưng riêng từ dưới mắt trái lại có một vết đao rất dài rất sâu kéo tới tận quai hàm, phá hủy toàn bộ mỹ quan khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy thật thương tiếc.

Vào lúc Hoa Thuần Nhiên đang giật mình vì sự xuất hiện của hai người, hai người kia đã quỳ gối hành lễ: "Bái kiến công tử!"

Hoàng Triều phất tay ra hiệu hai người đứng dậy, sau đó ánh mắt nhìn vào cô gái áo xanh kia, "Cửu Sương, cô bị thương?"

"Vâng." Cô gái áo xanh chính là Hàn Sương tướng quân - Thu Cửu Sương, một trong bốn vị tướng Phong Sương Tuyết Vũ của Hoàng quốc, "Vết thương trên bả vai, nhưng không đáng ngại, chưa thương tới gân cốt."

"Ừ." Hoàng Triều khẽ gật đầu, "Nán lại chút để Tuyết Không đến Lân Quang các lấy Tử Phủ tán cho cô."

"Tạ ơn công tử." Thu Cửu Sương cười cười không chút để ý, "Không cần phải lãng phí Tử Phủ tán, chỉ là một vết thương nhỏ, từ lúc Hàn gia bị diệt môn, linh dược của nhà lão lại càng quý báu hiếm hoi hơn, hãy giữ lại để sau này dùng đi."

"Các người qua đây tiếp kiến công chúa Thuần Nhiên." Hoàng Triều phân phó.

"Tuyết Không, Cửu Sương bái kiến công chúa!"

Tiêu Tuyết Không, Thu Cửu Sương quay về phía Hoa Thuần Nhiên vái chào.

"Hai vị không cần đa lễ." Hoa Thuần Nhiên đứng dậy khẽ nâng tay.

"Công chúa, hai vị này là Tiêu tướng quân Tiêu Tuyết Không và Thu tướng quân Thu Cửu Sương của Hoàng quốc ta." Hoàng Triều giới thiệu với Hoa Thuần Nhiên về hai người.

"Thuần Nhiên ngưỡng mộ anh danh của hai vị tướng quân đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên anh tư bất phàm!" Hoa Thuần Nhiên mỉm cười.

Khẽ dời gót sen tới gần hai người, dù đã nhìn tướng mạo Tiêu Tuyết Không tuyệt đẹp nhưng nàng vẫn có phần kinh ngạc. Người đẹp như vậy mà là một vị tướng quân, sau đó nàng lại quay sang quan sát Thu Cửu Sương, trên trán cô ta có một thứ khí chất hào hùng, khi không cười trên mặt cũng dường như có ý cười sang sảng, âm

thầm đánh giá, hai người này nếu đổi tướng mạo cho nhau thì thật thích hợp, chỉ là nếu vị Thu tướng quân này có dung mạo thế kia... Ánh mắt nàng nhìn sang Hoàng Triều, không khỏi nhếch miệng cười, cười có vài phần thần bí.

Thu Cửu Sương nhìn sang vị tân vương phi này bất giác cười: "Trăm nghe không bằng một thấy, công chúa quả có dung nhan tuyệt thế! Công tử có phúc! Cửu Sương, Tuyết Không tại đây thay mặt cho thần dân Hoàng quốc cung chúc hai vị tân hôn hạnh phúc, cầm sắt hài hòa, tương kính như tân, cử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net