5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trách được Na Jaemin, do sắc trời quá tối.

Em vẫn cố chấp lật từng trang, trang trọng như đang tiến hành nghi thức tôn giáo, nước trên đùi dính ướt bìa ngoài, đại dương về đêm vô cùng lạnh lẽo, không có bất kì thứ gì che chở cho em.

Không biết lật qua bao lâu, hôm nay hải lưu quá mạnh, sốt ruột đẩy em vào biển cả bất tận, Hoàng Nhân Tuấn không quay đầu nhìn bờ biển, đó là nơi không còn dành cho em.

Chỉ còn một trang cuối cùng, quyển vở được chủ nhân nó dùng đến lúc cuối đời, không ngờ lại giấu dưới thuyền, khi chôn vùi hết mọi thứ mới được Hoàng Nhân Tuấn phát hiện.

Đôi tay đã được thổi khô của Hoàng Nhân Tuấn lướt nhẹ qua dòng chữ, đây là trang em nhớ rõ nhất trong toàn bộ quyển vở, trong ba ngày kể từ đêm Na Jaemin rời đi, khi ngày và đêm bị đảo lộn, không biết em đã đọc đoạn này tổng cộng bao nhiêu lần, ngồi đọc, ngồi chồm hổm đọc, lúc tỉnh đọc, trong mơ đọc, không ăn không uống đọc, khóc đọc, đến mức khắc cả vào máu thịt.

Dù sao đây cũng là lời chấm dứt sinh mạng của chủ nhân quyển vở.

——

"Nhân Tuấn.

Khoảnh khắc em nói sẽ đi cùng tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi đối với vận mệnh của mình. Từ khi sinh ra tôi đã biết mình sẽ biến mất khi nào, gần đây, tôi còn được biết là bằng cách nào.

Đại dương đối với tôi là nỗi ám ảnh, nói thẳng ra, tôi sợ nó. Một tháng lênh đênh trên thuyền, tôi đều sẵn sàng bị đẩy xuống bất cứ lúc nào. Em có thể không dám tưởng tượng, tôi cũng không muốn nhớ lại cảm giác bức bách kinh khủng đó, không giấu gì em, bây giờ mùi dầu thông hay bông gòn đều làm tôi muốn ói. Thế nhưng chẳng còn cách nào khác, đây chính là số phận của tôi.

Tôi từng nói những người mang tôi đi là hổ, thật ra bọn họ còn có thể là sói đói, là cá mập, nói chung, tôi sẽ chết trước mặt họ, bọn họ đích thị là lũ người man rợ, cách nghĩ của họ cao hơn chúng ta rất nhiều, bọn họ là khối u dám nuốt chửng cả thế giới chỉ vì sự tồn tại của mình. Nhưng em thấy đấy, tôi không có năng lực phản kháng, tôi thậm chí còn phải gọi người ra lệnh cho họ một tiếng cha. Không ai giúp chúng ta đấu tranh, tôi biết em sẽ, nhưng vô ích thôi. Tôi bị coi là cây gậy mà họ dùng để đánh vào thất thốn* của cha tôi, nhưng con mãng xà kia từ lâu đã có ý định bẻ gãy tôi, ông ta không quan tâm tôi, thứ ông ta lo lắng chỉ là danh vọng tiền tài bị tôi hao tổn.

Cuộc đời tôi thật vô nghĩa, mẹ đã tốn mười năm nuôi tôi theo ý mọi người, cũng chỉ vì khiến người kia hồi tâm chuyển ý, nhưng con người là một thể phức tạp, không phải chuyện gì niềm nở dâng lên họ đều sẽ chấp nhận, trong mắt họ tôi là quả bom nguy hiểm đột nhiên rơi vào gia tộc, bọn họ không bao giờ chấp nhận sự thật, rằng tôi sẽ không là mối đe dọa của họ, chỉ cần tôi xuất hiện, thể diện của cha sẽ tổn hại, như lời ông ta nói là tiền thu được từ mỏ sẽ bị cắt giảm, bởi vì ông mang đến một người ngoài. Cả đời mẹ tôi vẫn không tỉnh ngộ, người đã bỏ rơi bà một lần sẽ chẳng thèm bảo bọc bà thêm lần nào nữa, tôi đã sớm không có nơi an toàn để tránh gió. Cả đời bà vẫn chưa tỉnh ngộ.

Tôi rất xin lỗi vì không thể viết nhiều hơn cho em, những dòng này viết ra cũng vì tôi sợ em thật sự sẽ đi tìm tôi, có những điều không cần nói em cũng sẽ hiểu, đối với em, có rất nhiều điều tôi không thể viết thành lời. Có thể do năng lực của tôi không đủ, đó là lí do vì sao lâu như vậy nhưng tôi vẫn chưa xuất bản được quyển sách nào, đó là chọc em thôi.

Tìm tôi là điều không cần thiết, em biết tốc độ tàu chở tôi rất nhanh, cũng biết đại dương mênh mông hơn tôi thế nào mà, tôi biết, ngay ngày tôi rời đi, có lẽ là chạng vạng, có lẽ là đêm khuya, dù thế nào cũng không đẹp đẽ như khi ở cùng em, người đàn ông đứng cạnh tôi sẽ biến thành kẻ hành quyết.

Thế nhưng tôi đã không còn sợ biển nữa, Nhân Tuấn, tôi và thứ vô hồn kia đã thỏa hiệp.

Bởi vì những người có máu thịt kia không thể thỏa hiệp cùng tôi.

Em phải hiểu rằng, nhờ có em, ít ra tôi không đau đớn khi ra đi nữa, tôi không biết hình dung cảm giác bị nước bao phủ thế nào, trải qua một lần là đủ rồi, chính là phút cuối đời này đây.

Nhân Tuấn, nói không chừng dưới biển thật sự có người cá, chúng ta thử vận may xem sao.

Em sẽ hiểu, em là một phần quan trọng thế nào trong cuộc đời tôi, tôi sẽ mang điều ấy chìm vào đáy biển, mặc dù khả năng cao là họ sẽ cột đá vào người tôi, nhưng chẳng cần thiết đâu, dù sao nơi tôi chết cũng là giữa biển, không ai có thể tìm tới, cha mẹ em còn chưa đến nơi ấy nữa là, tôi sẽ đến đó sớm thôi, nó sẽ đẹp như ở vịnh, tôi nghĩ vậy.

Em xem, tôi thật sự không sợ.

—– Chúc em may mắn.

Tôi sẽ viết nó ở đây, không thì đến ngày ấy có thể tôi sẽ nói không nên lời, câu chúc hộ mệnh của ngư dân.

Tôi yêu em, người cá bé nhỏ, dùng cả mạng sống để yêu em."


You know I 'd jump with you

Ngài biết em nhất định sẽ nhảy cùng ngài.

—————

Hoàng Nhân Tuấn hiểu.

Hiểu, vì sao đầu ngón tay ngài trắng bệnh chỉ vì một tờ giấy; hiểu, khi lần thứ hai em nói muốn ra biển giọng ngài lại bình thản như vậy; hiểu, toàn bộ ý nghĩa nụ cười của ngài trên bến tàu trước khi rời đi.

Em không biết hiểu như thế có tính là quá muộn không, em thậm chí không hiểu tại sao sự thật này lại đến.

Vô phương lí giải, lại không cách nào ngăn cản, trơ mắt xem khúc dạo đầu vụ giết người sẽ trở thành cơn ác mộng đến cuối đời của em.

Tựa như sau khi tháp Babel sụp đổ tạo ra hố trời, hy vọng cũng theo đó vỡ tan, vừa lúc em bị ném vào trong, ngọn giáo của Ares³ xuyên qua ngực, đứng trên bờ tuyệt vọng nhưng vẫn sợ cả đời bị ngài Jaemin của em bịt mắt, khờ dại tưởng rằng người luôn ung dung bình tĩnh kia vẫn sẽ êm đềm sống ở một nơi nào khác trên đời, ý nghĩ đó mới thật sự là tội lỗi phải xuống địa ngục.

Sau cùng nàng tiên cá vẫn không thể sánh ngang với thần, nàng cũng không có khả năng cứu người yêu, điều duy nhất có thể làm chỉ là hóa thành bọt biển mà đến cả ánh mặt trời còn không dám đụng.

Người cá cũng không đáng để yêu, ngoại trừ nàng tiên cá bé nhỏ, những người cá khác và con người chẳng khác chỗ nào, bọn họ không thương xót cho tình cảm chân thành của nàng, họ chỉ biết đưa đến con dao sắc nhọn.

Vì sao chỉ gọi em là người cá, sau cùng người bỏ mạng chẳng lẽ không phải ngài? Em chẳng thể cứu bất kì sinh mạng nào, cha, mẹ, còn có cả ngài, toàn bộ đều không thể.

"Đừng sợ."

Quý ngài Jaemin làm việc chu toàn thật không ngờ, lòng biết ơn của ngài dành cho Hoàng Nhân Tuấn lại trở thành ánh mặt trời giết chết nàng tiên cá.

Hoàng Nhân Tuấn đã làm gì.

Làm sao em có thể khiến Na Jaemin cảm thấy tốt hơn về cái chết như vậy chứ.

Ưu điểm duy nhất của người cá chỉ có vẻ đẹp vô dụng và lòng dũng cảm vô dụng, quý giá, nhưng vô dụng, như thói chơi đồ sính ngoại của bọn lắm tiền.

Thật ra Hoàng Nhân Tuấn và Na Jaemin đều là những người cá không đúng chuẩn, nàng tiên cá không ai bầu bạn cuối cùng hóa thành bọt biển, thế gian này cũng không có người nhắc đến, trở thành một phần có cũng được không có cũng được trong tầng khí quyển hư vô.

Kết cục của bọn họ giống nhau.

Một tiếng ùm vang dội, bọt sóng lạnh như băng chỉ còn nâng đỡ con thuyền trống không.

Nước biển lạnh cắt da thịt hung hăng xé rách từng chữ từng chữ Na Jaemin viết ra, vết mực bị tách rời, nát vụn thành vô số mảnh nhỏ, giống như bọt khí dày đặc quấn quanh rong biển.

Gắng gượng, gắng gượng có thể gọi là linh hồn thuần khiết hóa thành bọt biển, càng vỡ tan càng dày, nhưng nó sẽ không bay lên bầu trời và gặp ánh nắng tàn ác đâu.

Có hai chàng người cá say giấc dưới lòng đại dương sâu thẳm, không biết liệu biển cả có nhẫn tâm chia thành hai giọt nước, mượn thêm vài cụm bong bóng lấp lánh để làm nước mắt hay không.

Dù sao, cũng là linh hồn không nơi an táng của bọn họ, là lấy mạng sống đổi lấy viên mãn.

Ngoại trừ con sóng xanh thẳm, liệu còn có ai vì bọn họ mà nguyện cầu?


I 'll be your mermaid

Em sẽ là chàng tiên cá chỉ thuộc về ngài.

—————

Sóng biển nhiều lần giày vò quyển sách nhỏ sắp nát tan, như đang cười nhạo sự bất lực của nó, gió cũng chẳng thể thổi khô những trang giấy ướt đẫm dính lấy nhau, mặt trời mọc rồi, mọi thứ trên biển đều yên bình, duy chỉ một nơi, vẫn luôn kể về câu chuyện cổ tích trên giấy.

"Nàng tiên cá vén bức màn tím lên, trông thấy vị hôn thê xinh đẹp đang gối đầu say ngủ trong lòng hoàng tử. Nàng cúi người xuống, hôn lên hàng mi xinh đẹp của hoàng tử, kế đó ngước nhìn bầu trời —– Nơi hừng đông đang đến. Liếc nhìn lưỡi dao găm trong tay rồi đưa mắt về phía hoàng tử; chàng đang khẽ nhẩm tên người vợ của mình trong mơ.

Bấy giờ mặt trời đã thức dậy từ đại dương, ánh nắng nhẹ nhàng, ấm áp chiếu vào bọt biển lạnh như băng, có lẽ đó là lí do vì sao nàng tiên cá không cảm thấy bị tan biến. Nàng nhìn thấy mặt trời rực sáng, cùng với vô số sinh vật đẹp đẽ, trong vắt bay lượn qua nàng.

Nàng tiên cá giơ bàn tay tỏa sáng của mình lên trước mặt trời, lần đầu tiên đôi mắt nàng đẫm lệ.

Trên tàu, tiếng người và các hoạt động lại bắt đầu. Nàng nhìn thấy hoàng tử và hôn thê xinh đẹp của chàng đang đi tìm nàng. Bọn họ thương tiếc nhìn bọt biển sôi trào, như thể họ biết nàng đã nhảy vào ngọn sóng. Giữa hư vô, nàng hôn lên trán cô dâu, nàng mỉm cười với hoàng tử. Kế đó nàng cùng những người con gái của không trung bay lên, cưỡi trên đám mây màu hồng bay lên trời."

.END.

Nàng tiên cá trích từ Truyện cổ Andersen.

Lời giải thích của tác giả về gia thế của Jaemin: Jaemin là con riêng của một đại gia Bắc Mỹ, giữ lại chỉ thêm vướng bận, mẹ JM vẫn cảm thấy cha ẻm có thể hồi tâm chuyển ý nhưng kết quả chỉ là gia đình bên mẹ hắt hủi JM, những người họ hàng trong nhà cha JM cố ý đem JM đến Bắc Mỹ để làm khó ổng, không đi cũng không được vì lúc này mẹ JM đã mất, mà trước khi lên thớt thì phải xem ổng phản ứng thế nào nên giấu JM đi, chính là chỗ RJ ở. Những người đó gửi thư cho JM vờ như đã an bài cuộc sống sau này của ẻm kĩ lưỡng, nhưng JM cũng gần như hiểu được kết cục của mình là gì, sau đó cha JM viết thư nói chuẩn bị khử ẻm để bớt một điểm yếu, chính là lá thư cuối cùng JM nhận được.

Trọng điểm là JM vẫn luôn biết mình sẽ bị giết hơn nữa khả năng cao là bị quẳng xuống biển, vậy nên ẻm vẫn luôn nhìn ra biển.

Chú thích:

¹Nàng Helen: con gái thần Zeus và hoàng hậu Leda, theo Thần thoại Hy Lạp thì đây là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, cội nguồn của cuộc chiến thành Troy kéo dài suốt 10 năm, trời hồi đó đọc truyện TTHL cảm thấy đây là cuộc chiến tàn khốc và vĩ đại nhất trong lịch sử luôn ấy :'((

²"Đừng chuyện gì cũng để người khác giải đáp cho chứ, mọi thứ đều có trong sách cả." : Lúc đọc đến đây mình cứ không hiểu tại sao Jaemin lại trả lời Tuấn như vậy, xong khi hỏi bạn tác giả thì bạn ấy giải thích là cả hai vẫn còn nhỏ chưa trải đời mà sao Jaemin biết làm tình, Tuấn thắc mắc vụ đó nên hỏi, thì nguyên nhân là do Jaemin học được những điều này qua sách ảnh khiêu dâm, mà nếu nói thẳng ra như vậy thì kì cục lắm nên câu trả lời của Jaemin ngụ ý tự tìm hiểu trong sách đi đừng có hỏi ẻm làm gì người ta ngại lắm =))

³Ares là thần chiến tranh trong Thần thoại Hy Lạp.

*Thất thốn: chà cái này biết giải thích sao đây nhỉ, đại khái thì người xưa hay nói đánh vào thất thốn của con rắn, nghĩa là đánh một đòn chí mạng vào vị trí tim rắn, đó là điểm yếu của nó, rắn bị thương nặng ở đó thì nó sẽ chết. Ở đây ý Jaemin là những người họ hàng bên cha của Jaemin muốn dùng Jaemin để uy hiếp ông cha lắm tiền kia, nào ngờ ổng đã chặn đầu mấy người đó trước bằng việc tự khử con trai mình.

Đọc đến cuối cùng nếu như bạn có thắc mắc không biết số phận của Jaemin và Renjun thế nào thì câu trả lời là: Cả hai người họ đều đã chết, chôn vùi dưới đáy biển sâu thẳm. Theo lời bạn tác giả thì mặc dù cả hai đều đã chết nhưng kết cục của họ không giống Nàng tiên cá trong chuyện cổ tích, họ đã đi theo tiếng gọi của tình yêu, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.

Ok lại hoàn thành xong 1 chiếc 1shot về Najun nữa rồi, lần này có vẻ hơi lâu vì dạo gần đây mình không có thời gian nhiều :((( Cảm ơn bạn vì đã đọc đến tận cùng câu chuyện, yêuuuuu <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net