Chương 4. Kaeya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: MinKyu

---

Aether lúc nào cũng tò mò về Albedo.

Hầu hết những người quen của cậu đều phải nhắc tới anh ta ít nhất một lần, kể cả là Xingqiu sống ở tận Liyue cũng vậy. Mỗi khi tên của anh được gợi lên, kéo theo sau luôn là những lời tán dương rực rỡ cùng sự kinh ngạc. Điều này càng làm Aether muốn gặp gỡ vị giả kim thuật sĩ bí ẩn kia hơn.

Aether nâng ly đồ uống không cồn và nhấp một ngụm nhỏ.

Cậu đang đi 'nhậu' với Kaeya, mà chính ra chỉ có Kaeya mới là người đang thật sự 'nhậu'.

"Này, Kaeya." - Cậu gọi

"Hm?" - Kaeya vừa ậm ừ vừa nuốt xuống ly rượu bồ công anh thứ... năm hay sáu gì đó

Dù gương mặt anh khuất sau chiếc ly thủy tinh, Aether cũng tưởng tượng ra được khóe môi anh đang kéo lên một đường cong quyến rũ.

"Anh có quen Albedo đúng không?" - Aether mơ màng lướt đầu ngón tay trên vành ly - "Anh ấy là người thế nào vậy?"

Một giây thoáng qua, Kaeya dường như cứng đờ người, sau đó liền xoay mình để đối diện với Aether. Anh chống khuỷu tay lên quầy bar và vắt chéo chân, chiếc ly rượu trên tay cũng uyển chuyển lắc mấy vòng.

"Albedo ấy hả?" - Anh lẩm bẩm - "Điềm tĩnh, thích sưu tầm, và cực kỳ tài giỏi." - Câu sau lại càng nói to hơn câu trước - "Anh ta là mẫu người mà ai cũng yêu thích, chỉ có người thích hơn chứ không có người thích bớt."

Đột nhiên, Kaeya rướn người về phía Aether, gần đến nỗi cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa đầy khiêu khích trên người anh.

"Sao, cậu cũng thích anh ta à?" - Kaeya hỏi với tông giọng trầm trêu chọc

Hơi thở của Aether dồn dập. Cậu cố lùi về phía sau nhưng thật không may là hai người lại ngồi ở cuối quầy bar. Cậu bị kẹt giữa bức tường sau lưng và thân hình vạm vỡ của Kaeya chắn trước mặt, không còn nơi nào để chạy trốn.

Tông giọng Kaeya nghe có vẻ không khó chịu chút nào, nhưng... đôi mắt Aether lại vô tình dán vào ly rượu đang bị siết chặt trong tay anh.

Kaeya nhích người khiến đầu gối của họ va vào nhau. Anh chuyển ly rượu sang tay kia và chống cánh tay rảnh rỗi cạnh đầu Aether. Aether lảng tránh ánh nhìn cháy bỏng và bất giác liếc xuống.

Đập vào mắt cậu là làn da rám nắng rắn chắc cùng bờ ngự...

Kaeya đã hạ đồ uống xuống bàn từ lúc nào. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Aether và thì thầm với nụ cười gian xảo.

"Mắt tôi ở trên này cơ mà, Kỵ sĩ Danh dự."

Mặt Aether chợt đỏ bừng.

Trước khi cậu kịp mở miệng và tự đào cái lỗ chôn thân của mình sâu hơn, Kaeya đã ngắt lời.

"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cậu có thích anh ta không, Aether?"

Aether khó khăn lắm mới đối mặt được với cái nhìn chăm chú của Kaeya, rõ ràng là cậu đã cố hết sức rồi. Kaeya hiếm khi gọi thẳng tên cậu, vậy nên câu hỏi này hẳn phải quan trọng lắm, dù cậu cũng chẳng hiểu là tại sao.

"Anh ấy có vẻ là một người rất thú vị." - Aether cuối cùng cũng đáp lời

Kaeya chăm chú quan sát Aether. Ánh mắt của anh giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy, chỉ là có chút dịu dàng hơn.

"Tôi hiểu rồi." - Kaeya đáp cụt lủn

Có vẻ như đã tìm ra được bằng chứng nào đó mà mình cần, Kaeya nghiêng người và quay lại với ly rượu của mình. Chỉ với một nụ cười mỉm, dường như anh đã trở lại với phong thái thường ngày.

Họ không còn nhắc đến Albedo trong suốt phần còn lại của ngày hôm đó.

---

Albedo quả nhiên giống y hệt những gì Kaeya miêu tả, thậm chí còn tuyệt hơn thế nữa.

Mặc dù Paimon không ngừng nghi ngờ Albedo khi họ gặp nhau lần đầu ở Long Tích Tuyết Sơn, nhưng với vô vàn lời tán thưởng mà mọi kỵ sĩ dành cho anh ấy, Aether biết người này có thể tin cậy được.

Đó là lý do cậu không hề hoài nghi thứ chất lỏng đáng ngờ mà Albedo bắt cậu uống hay buông bất cứ lời phàn nàn nào khi phải thử nghiệm thứ được cho là gây kịch độc cho người bình thường, thanh kiếm Răng nanh rỉ sét.

(Cậu thậm chí còn không hỏi về hình xăm trên cổ anh ấy, hay cả lý do tại sao Albedo không có hơi thở)

Khi nhiệm vụ kết thúc, Aether có thể quả quyết khẳng định rằng, Albedo đúng là một mẫu người tuyệt vời, sẵn sàng cống hiến cho những đam mê của mình và cho cả những người anh coi là bạn bè, gia đình. Anh ấy rất dễ bắt chuyện và dường như cả hai đều có chung khiếu hài hước.

Chẳng bao lâu sau, Albedo ngỏ lời muốn giúp đỡ cậu với những ủy thác, thậm chí là cả nhiệm vụ danh vọng.

Đó là lý do tại sao lúc này Aether được chiêm ngưỡng cách Albedo tạo ra những bông Hoa Mặt Trời đặc trưng, hất văng con rồng đất ra xa, đồng thời giam hãm nó với một phạm vi sát thương nguyên tố Nham. Con rồng đất bật dậy, lắc lắc thân hình to lớn. Nó gầm lên giận giữ và lao thẳng về phía Aether. Ngay lập tức, một ngọn thương băng giá khổng lồ chặn thẳng trước mũi nó. Rosaria nhảy lùi lại để né nanh vuốt sắc lẻm, rồi nhanh nhẹn dịch chuyển ra sau lưng nó tung một đòn tấn công chớp nhoáng. Nhân lúc nó bị làm choáng, Kaeya uyển chuyển nhảy bật lên bông Hoa Mặt Trời. Khi đã đạt độ cao phù hợp, anh lao xuống với thanh kiếm trên tay, gây một lượng sát thương đáng sợ lên con quái vật. Nhận thấy nó đang hấp hối, Aether liền tung đòn kết liễu với một tảng đá choảng từ trên cao xuống và không quên kích cho phát nổ.

Aether vui vẻ định cúi xuống nhặt những món đồ rớt ra từ con rồng đất, nhưng đột nhiên bị chặn lại bởi một cánh tay mát lạnh vòng qua eo cậu.

"Để tôi." - Kaeya nói một cách đầy quyến rũ

"Ưm..." - Anh ta đã nhặt hết đồ trên tay trước khi Aether kịp trả lời - " ... Được thôi."

Rosaria đảo mắt và thở dài ngao ngán trước cảnh tượng ấy, trong khi Albedo chỉ lặng thinh nhìn chằm chằm vào cánh tay của Kaeya.

Aether vừa xoa gáy gượng gạo vừa cất những món đồ thu thập được vào trong túi. Tay của Kaeya vẫn ở nguyên vị trí suốt từ nãy tới giờ.

Vì một lý do nào đó, dạo này Kaeya rất hay động chạm một cách bất thường - dù điều này không khiến Aether bận tâm cho lắm. Chỉ là Aether vẫn luôn giữ một ấn tượng về Kaeya, là một đàn anh thân thiện song cũng luôn vẽ ra khoảng cách vô hình với người khác, cả về cảm xúc lẫn thân thể. Aether cảm thấy khá là thành tựu khi nhận ra mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển thân thiết tới mức có thể ôm nhau thế này.

"Nhà lữ hành." - Albedo chợt lên tiếng làm gián đoạn suy nghĩ của Aether

Aether quay về phía Albedo và gạt cánh tay của Kaeya qua một bên. Khóe miệng Kaeya khẽ giật. Anh mong là không ai để ý tiểu tiết này, nhưng tiếng cười thầm hiếm thấy của Rosaria đã chứng minh điều ngược lại.

Albedo bước tới gần hơn và đối diện với Aether.

"Tôi có một số cải tiến với thuốc giữ nhiệt. Liệu cậu có thể giúp tôi thử nghiệm nó trên Long Tích Tuyết Sơn không?" - Albedo nói

"Chắc chắn rồi, Albedo." - Aether đáp - "Tôi luôn sẵn lòng giúp anh mà."

"Ồ?" - Kaeya xen ngang - "Đã muốn rời đi rồi sao? Chuyện gì nghe gấp gáp thế?"

"Những cải tiến với thuốc giữ nhiệt sẽ giúp rất nhiều nhà thám hiểm cũng như những người khác trụ được lâu hơn dưới nhiệt độ giá rét. Có thể họ sẽ không cần phải đi tìm nguồn nhiệt để sưởi ấm nữa."

"Nghe đỉnh chóp đấy, nhưng cậu không nghĩ là Nhà lữ hành đã kiệt sức sau cuộc chiến vừa rồi sao? Nghỉ ngơi một chút sẽ giúp ích hơn cho tất cả chúng ta đấy. Ăn trưa một bữa ở quán của Sarah thì sao? Tôi mời." - Kaeya vừa nói vừa khoác tay lên vai Aether

"Nhà lữ hành có thể nghỉ ngơi ở chỗ của tôi, và mặc dù tôi không phải vua đầu bếp, chắc chắn rằng tôi vẫn có thể nấu cho cậu ấy những món ăn không tồi." - Albedo trả lời

Anh hướng phía Aether.

"Tôi định sẽ thử nghiệm độ hiệu quả của nó trong môi trường có nhiệt độ cao nhất và thấp nhất trên Long Tích Tuyết Sơn. Long Tích ấm nhất vào buổi trưa, vậy nên chúng ta cần phải nhanh lên trước khi nhiệt độ giảm xuống lạnh hơn."

"Ôi trời, đúng là rất gấp nhỉ." - Kaeya nói - "Xét về tầm quan trọng của nghiên cứu này, có lẽ tôi cũng nên giúp một tay mới phải? Một người dùng hệ Băng hẳn sẽ giúp ích rất nhiều đấy."

"Tôi rất cảm kích lời đề nghị của anh, nhưng nó không cần thiết. Tôi muốn có ít biến số liên lụy nhất có thể, mặt khác, tôi sẽ ghi nhớ đề xuất này cho những nghiên cứu trong tương lai." - Albedo nói - "Dù sao thì ..." - Anh ta cười nhẹ - "Tôi nghe nói Jean đang cần sự trợ giúp của anh đấy."

"Giờ cậu kiêm luôn cả nhà ngoại cảm hả, Albedo? Tôi không nhớ là Jean có yêu cầu gì dành cho tôi hôm nay." - Kaeya tỏ vẻ kinh ngạc

"Xin lỗi vì làm phiền cuộc chí chóe của mấy người." - Rosaria đột nhiên lên tiếng, trông cô có vẻ rất giải trí - "Nhưng Albedo nói đúng đấy. Đội trưởng Jean có nhờ tôi hỗ trợ anh điều tra sự gia tăng quân số đáng kể của lũ Pháp sư Vực sâu phía Bắc. Tôi chỉ giúp đỡ ở đây để chúng ta có thể bắt đầu sớm hơn thôi. Tôi còn việc khác phải làm nữa."

"Trông anh cũng có vẻ gấp đấy, Kaeya à." - Albedo vừa nói vừa cầm lấy tay Aether

Tay trong tay, anh kéo Aether tiến về phía điểm dịch chuyển gần nhất.

Aether ngoái đi ngoái lại với vẻ bối rối hiện rõ ra mặt, bất lực vẫy tay tạm biệt Rosaria và Kaeya.

"Chào mọi người nhé! Chúc may mắn!"

Sau khi Aether và Albedo biến mất giữa những tia sáng xanh dương, Rosaria mới chống nạnh và ngắm nghía móng tay.

"Trông ông vừa nãy thảm hại vãi."

Kaeya cau mày nhìn cô.

"Tôi nghĩ tôi đã xử lý tình huống khá ổn đấy chứ."

"Ờ, chắc thế." - Rosaria mỉa mai

Kaeya thở dài, bàn tay vò rối mái tóc xanh.

"Thôi được rồi." - Kaeya nói - "Điểm đến của chúng ta ở đâu?"

---

Một lần nữa, khi màn đêm buông xuống, Kaeya chết chìm trong đống giấy tờ và báo cáo. Đầu anh trở nên nặng dần còn những con chữ thì hơi nhòe đi, nhưng anh vẫn tiếp tục đọc chúng kèm theo một ly rượu.

Đây không phải lần duy nhất trong đêm nay tâm trí anh lang thang đi nơi khác. Không biết Nhà lữ hành thế nào rồi? Cậu ấy đang làm gì lúc này? Cậu ấy đã ngủ chưa? Hay là vẫn đang ở với Albedo?

Kaeya rên rỉ và úp mặt vào lòng bàn tay. Sẽ không đời nào anh làm xong việc gì trong trạng thái này.

Và thế là, dù sàn nhà lắc lư như muốn kéo anh trượt ngã, anh vẫn đứng bật dậy, với lấy áo choàng và chạy tới điểm dịch chuyển gần nhất.

Không biết đã trải qua bao nhiêu lần dịch chuyển, Kaeya vẫn không thể làm quen được với sự choáng váng sau khi đáp đất. Vừa đặt chân tới Long Tích Tuyết Sơn, Kaeya đã vấp thẳng cẳng và tí thì đi chầu trời. Sau một phút hít thở, anh mới vực lại được tinh thần và bắt đầu cất bước. Mặc dù đầu óc đang biêng biêng trong cơn say, anh vẫn thành công mò được tới căn cứ của Albedo mà không bị trượt khỏi vách núi.

Ở một khoảng cách đủ gần, anh có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong hang động.

"... Cậu thấy thế nào?" - Albedo hỏi

"Khá là kỳ cục. Cảm thấy hơi râm ran một chút." - Aether đáp

"Râm ran kiểu tốt hay xấu?" - Albedo tiếp lời

"Tôi không chắc nữa. Nó... khá là khó diễn tả. Nhưng nó không đau."

Albedo ngâm nga.

"Lại gần đây. Để tôi xem."

Kaeya nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng sột soạt quần áo. Một khoảng im lặng trôi qua, nhưng rồi...

"Ưm..."

... nó bị phá vỡ bởi một tiếng rên rỉ thở dốc.

Những cơn gió ai oán lạnh lẽo của Long Tích Tuyết Sơn cũng không thể làm dịu đi hơi nóng sộc lên mặt Kaeya. Kaeya xông thẳng vào căn cứ của Albedo, và đôi mắt anh mở to trước cảnh tượng diễn ra bên trong.

Albedo ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Nhà lữ hành, bàn tay không đeo găng lướt nhẹ từ trán xuống gò má cậu.

Nhà lữ hành lập tức nhận ra sự xuất hiện đột ngột của anh.

"Kaeya?" - Aether thở hắt

Khuôn mặt cậu đỏ bừng còn đôi mắt thì mơ màng mất đi tiêu cự.

Albedo cứng người, lập tức đưa mắt về phía cửa hang. Nhìn thấy Kaeya thật sự đang đứng ở đó, đôi lông mày anh khẽ nhíu lại.

"Kaeya?" - Aether gọi lại lần nữa, đôi tay nhẹ đẩy Albedo ra - "Anh đang làm g- Whoa!"

Kaeya ôm chặt lấy Aether vào lòng và chạy vụt ra khỏi hang động. Anh loáng thoáng nghe thấy Nhà lữ hành nói gì đó, nhưng anh không còn hơi đâu để tâm mà chỉ đạp từng bước vội vã xuống chân núi. May mắn là Nhà lữ hành có vẻ bối rối hơn là tức giận, không thì chắc giờ này Kaeya đã phải đeo hai cái bịt mắt rồi.

Cho tới khi gót chân của anh đặt lên thảm cỏ xanh mướt thay vì lớp tuyết trắng xóa, Kaeya mới ngồi thụp xuống. Vỏ cây khô cằn phía sau cào lên tấm lưng anh, nhưng tất cả những gì anh để tâm lúc này chỉ có Nhà lữ hành mà anh vẫn đang ôm khư khư trong lòng.

Aether khẽ cựa quậy nhưng sau đó liền ngồi yên khi những ngón tay lạnh lẽo của Kaeya lướt qua gò má ửng đỏ của cậu.

"Hắn đã bắt em uống cái gì?" - Kaeya hỏi, đôi mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm

"Thuốc giữ nhiệt." - Aether đáp

Vòng tay siết chặt tới phát đau của Kaeya khiến Aether phải nhăn mặt. Thật ra, trông Kaeya lúc này chẳng khác nào chuẩn bị xách kiếm đi đồ sát ai đó. Aether muốn hỏi tại sao Kaeya lại giận dữ như thế, nhưng rồi cậu chợt dừng lại trước mùi hương quen thuộc phả ra trong hơi thở của anh.

Cậu khịt mũi rồi nhăn mặt.

"Kaeya, anh say đấy à?"

"Một chút." - Kaeya thừa nhận - "Nhưng đó không phải vấn đề. Bây giờ em có còn nóng không?"

Aether chớp chớp mắt. Bình thường ấy, hình như người ta sẽ hỏi là "có ấm không" chứ đâu có hỏi kỳ cục thế này, nhưng mà thôi, chắc Aether vẫn chưa thành thạo ngôn ngữ Teyvat cho lắm. Đó là lý do cậu để Paimon nói hộ phần lớn thời gian.

"Có." - Cậu trả lời thành thật

Mà tự nhiên nhớ đến trạng thái không mong muốn này, Aether mới kéo nhẹ chiếc áo choàng. Cậu ngửa cổ ra sau, để cho làn gió đêm mát mẻ phả lên cần cổ ướt đẫm mồ hôi. Thuốc giữ nhiệt đó hình như hơi mạnh quá rồi. Nếu Aether không nhanh chóng tìm ra cách để làm mát, không sớm thì muộn cậu cũng bị sốc nhiệt chết mất.

Aether thở dài rồi cúi đầu xuống. Kaeya, vì một lý do nào đó, lại đang nhìn chằm chằm vào cổ cậu một cách nóng bỏng.

Aether tự giác nhích người, thành công lấy lại sự chú ý của Kaeya.

"Tôi..." - Kaeya mím chặt môi, hít một hơi thật sâu - "Tôi nguyện ý giúp em." - Anh vừa nói vừa nhìn đăm đăm vào đôi mắt Aether - "Nếu em cũng muốn tôi."

Không hổ danh là Đội trưởng Kỵ binh. Anh ấy đã nhìn ra vấn đề của Aether ngay lập tức.

Aether không do dự gật đầu.

"Nếu anh không phiền."

"Nếu là vì em thì không có gì là phiền cả, Nhà lữ hành."

Aether bật cười - một cách thích thú. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kaeya.

"Vậy thì xin thứ lỗi." - Cậu nói rồi quấn chặt vòng tay và vùi mặt vào cổ anh

Kaeya chợt cứng người nhưng rồi cũng chậm rãi thả lỏng. Anh bật ra một tiếng cười run rẩy trước khi đáp lại cái ôm. Thấy Aether xích lại gần hơn, bàn tay của Kaeya cũng từ từ trượt dọc theo sống lưng cậu. Khi những ngón tay mát lạnh của anh chạm lên chiếc eo trần nóng bỏng, Nhà lữ hành khẽ rùng mình. Bàn tay ấy tiếp tục lướt xuống thấp hơn. Tới khi anh luồn tới cạp quần cậu, Aether mới chợt lên tiếng.

"May mà anh có vision hệ Băng, Kaeya ạ. Tác dụng của thuốc giữ nhiệt hơi mạnh quá dự tính, tôi tưởng mình sắp bị nung chảy rồi ấy!" - Cậu vừa nói vừa buông hơi thở dài đầy thỏa mãn

Kaeya vội vàng đặt bàn tay lang thang của mình lên lưng Nhà lữ hành.

"Không phải em đang... 'nóng' sao?" - Kaeya hỏi, giọng nói tỏ rõ sự căng thẳng

"Hm? Ban nãy anh không nghe tôi nói à? Tôi nóng như kiểu vừa bị Pháp sư Vực sâu hỏa chưởng cho một phát ấy."

"Lỗi bên tôi." - Kaeya rên rỉ

Aether bối rối.

"Ý anh là sao?"

Kaeya vội lắc đầu, quá xấu hổ để nhìn thẳng vào mắt Aether.

"Kệ tôi đi. Cậu không biết là lời của kẻ say không nên để bụng sao?"

Để tránh những câu hỏi đào bới sâu hơn, Kaeya liền triệu hồi chiếc vòng tròn băng giá và điều khiển nó xoay quanh người cả hai. Nhờ có nó, Nhà lữ hành cảm thấy nhiệt độ được giảm nhanh đáng kể. Hưởng thụ hơi mát dễ chịu, sự kiệt quệ sau một ngày hoạt động quá sức dâng trào, kéo đôi mi của Aether nặng trĩu. Chỉ một lúc sau, cậu đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Kaeya.

Không nỡ cử động quá mạnh, Kaeya chỉ im lặng đưa bàn tay vuốt nhẹ dải tóc tết và chơi đùa với đuôi tóc vàng óng.

Đôi mắt anh chợt nheo lại khi nghe thấy tiếng cỏ xào xạc cùng những bước chân vững chắc tiến về phía họ. Cánh tay Kaeya vô thức siết chặt hơn.

Albedo dừng chân trước hai người với một tấm vải màu tím khoác trên cánh tay. Thấy Kaeya đặt sẵn tay trên chuôi kiếm, anh nhướn mày, nhưng rồi ánh mắt cũng dịu đi vài phần khi nó đáp xuống thân hình say ngủ của Nhà lữ hành.

Albedo siết lấy tấm vải và đưa nó cho Kaeya.

"Đây. Là một tấm chăn."

Kaeya buông bàn tay cố thủ trên chuôi kiếm và nhận lấy chiếc chăn. Nhìn nó được choàng lên người Nhà lữ hành, Albedo mới ngồi xuống cạnh Kaeya.

"Vậy..." - Albedo nở một nụ cười tinh quái - "Thuốc giữ 'nhiệt', huh?"

Kaeya đỏ mặt.

"Thứ lỗi cho tôi vì đã nghi ngờ sự chính trực của anh, Albedo."

Albedo cười khúc khích.

"Không sao. Tôi khá là hứng thú khi phát hiện ra vấn đề." - Albedo nghiêng đầu về phía Kaeya - "Còn sự chính trực của anh thì khá là chấm hỏi đấy."

Kaeya ho khan, không nghĩ ra câu từ gì để phản bác.

Albedo mỉm cười và ngắm nhìn Nhà lữ hành. Anh thở dài.

"Tôi tự hỏi, không biết bao giờ thì cậu ấy sẽ nhận ra..."

Đôi tai Aether hơi giật giật.

Albedo lập tức dừng lại. Anh im lặng quan sát tới khi Nhà lữ hành buông từng hơi thở chậm rãi, kiểm tra kỹ hơn để xác nhận cậu ấy đã hoàn toàn ổn định.

Anh đảo mắt lên nhìn Kaeya.

Kaeya khẽ cười và đưa một ngón tay chặn trên môi.

Albedo gật đầu.

"Tôi tự hỏi, không biết bao giờ thì cậu ấy sẽ nhận ra là Paimon đã thó mất ví và tự mình chạy tới Vạn Dân Đường rồi." - Anh phì cười

Aether vội bật dậy trong hoảng loạn.

"Con bé làm gì cơ?!"

Albedo và Kaeya chỉ biết bật cười bất lực trong khi nghe Aether than thở về sự ra đi của những đồng mora cậu vất vả kiếm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net