Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mile lái xe đưa Apo về nhà. Vừa về đến nơi là Apo đi thẳng đến phòng tắm. Đây là thói quen trong nhiều năm nay của cậu, mặc dù hiện tại đang ở nhà của Mile nhưng Apo vẫn duy trì việc tắm rửa mỗi khi từ bên ngoài về nhà.

Mile nhìn theo bóng lưng của Apo đi vào phòng tắm sau đó anh quay đầu đi về phòng làm việc. Apo đi được nửa đường thì bất ngờ quay đầu lại và khung cảnh này đã vô tình bị cậu bắt gặp.

Lúc Apo đi ra khỏi phòng tắm, mái tóc của cậu vẫn ướt, Mile nhìn thấy bèn vỗ vỗ lên thành ghế ra hiệu: "Lại đây."

Apo ném chiếc khăn sang một bên và đi tới bên cạnh Mile: "Làm gì?"

Mile lắc lắc chai rượu thuốc trên tay và nói với đối phương: "Thoa thuốc cho em."

Apo không quen với sự dịu dàng của Mile nên cậu lập tức từ chối theo bản năng: "Không cần. Lát nữa tôi tự làm là được rồi." Nói xong cậu định đi vào phòng ngủ.

Nhưng Apo chưa đi được hai bước đã bị Mile nắm lấy tay kéo lại. Bị kéo bất ngờ khiến trọng tâm của cậu không ổn định và gần như cậu ngồi thẳng lên đùi Mile.

- "Nghe lời một chút. Đừng nhúc nhích." Mile nói xong thì đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay sau đó cầm lấy tay bị thương của Apo chậm rãi xoa bóp.

Mile khẽ cau mày, gương mặt anh tập trung vào từng động tác của tay. Ánh sáng ấm áp trong phòng khách chiếu rọi lên hàng lông mày tạo nên những vệt bóng tuyệt đẹp trên mi mắt anh. Giờ phút này, gương mặt của Mile mang đến một cảm giác dịu dàng và ấm áp đến lạ.

- "Được rồi." Mile lấy khăn ướt lau sạch rượu trên tay và lau cả phần rượu thừa trên cổ tay Apo.

Apo vẫn đang ngẩng người nhìn Mile, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Mile ngước nhìn khiến lòng cậu bối rối, tim giống như đập lỡ một nhịp.

- "Tôi đi vào phòng." Apo nói chuyện một cách khô khan sau đó vội rút tay về.

- "Ừm. Anh đi vào phòng làm việc giải quyết một số việc." Mile sờ mũi, trên mặt cũng hiện lên một vài sự bối rối.

Tuy nhiên, đến lúc Mile ngồi vào bàn làm việc, anh lật tài liệu ra xem nhưng không đọc được bất kỳ chữ nào. Dạo gần đây hình như bản thân anh dành quá nhiều sự quan tâm cho Apo.

Lần gặp gỡ đầu tiên tại phòng thể dục vào mười năm trước đã để lại một hạt giống trong trái tim của Mile. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, bản thân anh đã không còn là một chàng thiếu niên ngây ngô tin vào một tình yêu đẹp nữa. Đối với Apo, lúc đầu anh chỉ có ý nghĩ chinh phục nhưng bây giờ, dường như mọi thứ dần tuột khỏi sự kiểm soát của anh.

Và người như Mile không thích cảm giác mất kiểm soát!

Anh ấy thích kiểm soát tất cả mọi thứ và nhìn con mồi giẫy giụa trong bàn tay.

Charlie từng nói rằng, do bản thân anh chưa gặp được người có thể khiến anh khuất phục nhưng Mile biết một điều, anh không cho phép bất kỳ ai có thể kiểm soát được anh. Khi anh mềm lòng chính là lúc anh thua cuộc.

Mile lắc đầu tự cười bản thân, tại sao bây giờ anh lại trở nên suy tư như thế! Làm sao Apo có thể là điểm yếu của anh được? Anh ở bên cậu chỉ vì sự ham muốn chinh phục của bản thân.

Mile không muốn nghĩ thêm bất kỳ chuyện gì nữa. Gần đây, công việc kinh doanh của gia đình rất bận rộn, ngoài việc chạy đến đoàn phim hoàn thành vai diễn thì thời gian còn lại của anh đều tập trung vào việc kinh doanh. Nghĩ lại thì hình như đã lâu rồi anh chưa chạm vào Apo.

Lúc Mile xong việc và quay trở về phòng ngủ thì nhìn thấy Apo đang nằm trên giường ngủ say. Anh vén chăn chui vào trong và theo thói quen vòng tay qua eo cậu sau đó hôn lên gáy cậu một nụ hôn rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Apo vẫn nằm bất động trong vòng tay của Mile. Cậu đợi đến lúc nghe thấy âm thanh tiếng thở đều đều của người bên cạnh thì nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Gần đây Mile thường xuyên ở phòng làm việc nên Apo không có cơ hội đi vào trong tìm kiếm đoạn video kia. Lần này nhân lúc Mile đang ngủ, cậu quyết định đi vào phòng lục soát.

Apo rón rén đẩy cửa phòng và dùng ánh sáng của điện thoại để dò xét căn phòng thật kỹ. Rốt cuộc anh ta giấu nó ở đâu?

Cậu đi đến bàn làm việc và mở ngăn kéo ra xem. Lúc này sự tập trung của Apo đặt hết vào việc tìm kiếm nên cậu không chú ý đến âm thanh phía sau lưng mình.

"Cạch!" Đèn trong phòng được bật lên.

- "Em đang làm gì ở đó?" Giọng nói lạnh lùng của Mile vang lên. Chẳng phải anh ta đã ngủ rồi sao?

Tiêu rồi!

Bởi vì ánh sáng đột ngột chiếu vào nên Apo đưa tay che mắt và phớt lờ câu hỏi của đối phương. Thấy Apo không nói gì, Mile bước lên phía trước chặn cậu ở giữa bàn làm việc và cơ thể mình.

Apo cảm nhận được Mile đang ở phía sau lưng nên cậu chỉ còn cách xoay người cam chịu bị bắt quả tang, thật sự cậu không biết nên nói như thế nào.

- "Tôi mộng du." Apo nói xong liền muốn cắn lưỡi của mình. Cậu đang nghĩ Mile là đứa trẻ lên ba sao? Làm sao anh ta có thể tin vào câu nói nhảm nhí này được!

Quả nhiên khi Mile nghe xong thì nhếch môi cúi đầu nhìn sát vào mặt Apo: "Anh hỏi lại một lần nữa. Em vừa mới làm gì?"

Vẻ mặt của Mile tái nhợt, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Lúc nãy đang ngủ thì cơn đau dạ dày lại kéo đến, Mile buộc phải đi lấy thuốc nhưng thuốc lại được đặt trong phòng làm việc. Vì vậy khi Mile vừa đẩy cửa đi vào liền bắt gặp được hình ảnh lén lút tìm đồ của Apo.

Lúc này trong đầu Apo chỉ lo tìm cách đối phó chuyện này nên không chú ý đến tình hình của người trước mặt. "Tôi buồn ngủ. Tôi đi ngủ đây." Apo nói xong thì đẩy Mile một cái nhưng không ngờ lại đẩy trúng bụng của anh.

- "A...." Mổ hôi lạnh trên người Mile lập tức túa ra. Mile đau đến mức không thể đứng vững được, hai chân anh mềm nhũn và ngã quỵ xuống nền. Apo nghe thấy có tiếng động lớn từ phía sau lưng, khi cậu quay đầu lại, Mile đang cố gắng bám lấy cạnh bàn để đứng lên.

- "Mile, anh làm sao vậy?" Apo hoảng hốt chạy lại, rõ ràng lúc nãy cậu không hề dùng lực mà!

- "Đỡ anh lên giường đi." Giọng nói của Mile trở nên yếu ớt.

Apo vội vàng đỡ Mile đứng lên sau đó vòng tay qua eo anh dìu đi từng bước xiêu xiêu vẹo vẹo hướng về phía phòng ngủ.

Sau khi đặt Mile nằm lên giường, Apo cầm điện thoại lên, "Anh cố gắng chịu một chút, tôi gọi xe cấp cứu đưa anh đi bệnh viện." Lúc Apo đang định bấm số thì Mile ngăn cậu lại: "Không cần đi bệnh viện."

- "Có một hộp thuốc dưới ngăn tủ bên phải bàn làm việc của anh. Giúp anh mang nó đến đây, trong đó có thuốc."

- "Anh chỉ đau dạ dày. Bệnh cũ thôi."

Hóa ra lúc nãy về đến nhà anh ấy vội đi vào phòng làm việc là vì lấy thuốc bôi trong hộp cho mình sao? Apo thầm nghĩ.

- "Anh có chắc là không cần đi bệnh viện không?" Apo hơi lo lắng cho tình hình của Mile. Mặc dù hai người xảy ra mâu thuẫn nhưng không có nghĩa cậu có thể khoanh tay đứng nhìn Mile chịu cơn đau như thế.

- "Anh tự biết bệnh của mình. Mau đi lấy đi."

Apo đi đến phòng làm việc lấy thuốc và lấy thêm một cốc nước ấm sau đó đứng nhìn Mile uống thuốc. 

Thuốc không thể phát huy tác dụng nhanh được nên Apo đã đun sôi một ấm nước sau đó đổ vào lọ thủy tinh và bọc khăn xung quanh rồi đặt lên bụng Mile để giúp anh giảm đau.

Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Apo ngồi bên mép giường nhìn Mile. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo, hai người không có nhiều chủ đề chung để nói nên không thể trò chuyện để giết thời gian được.

Sau khoảng nửa giờ, sắc mặt của Mile cũng dần hồng hào trở lại. Nhìn thấy Apo ngồi ngoan ngoãn bên mép giường, Mile đột nhiên hỏi cậu một câu.

- "Em có hận anh không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net