Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra, ngay chính bản thân Mile cũng cảm thấy buồn cười. Từ khi nào mà anh lại trở nên ngây thơ như thế chứ, cứ như lời thoại một bộ phim tình cảm sến súa trên mạng.

Nhưng lời đã nói ra cũng không thể rút lại được. Mặc dù anh tự chế giễu bản thân mình nhưng trong lòng lại mong chờ câu trả lời của đối phương.

Giờ phút này, chỉ có bàn tay đang lặng lẽ nắm chặt dưới lớp chăn kia mới tố cáo được sự căng thẳng trong lòng anh.

- "Hận!"

Apo chỉ trả lời một từ sau đó lập tức cúi đầu nghịch ngón tay của mình. Nếu không phải tại anh ta thì sao cậu phải ở đây. Bản thân cậu có thể không hận anh ta được sao?

Nghe thấy câu trả lời đã nằm trong dự liệu nhưng Mile không biết giải thích cảm xúc của mình lúc này ra sao! Cũng đúng, anh đã làm nhiều chuyện hèn hạ với cậu ấy như thế, làm sao cậu không hận anh được!

Mile nhìn Apo đang ngồi ở mép giường, bộ đồ ngủ ở nhà khiến cậu trông mềm mại và dễ thương hơn lúc thường. Rõ ràng là một chàng trai đáng yêu và tốt bụng như thế nhưng cái miệng kia lại không bao giờ nói được lời ngọt ngào nào!

Mile nhìn thấy cổ tay của Apo sưng lại sau khi cố dìu anh đi về phòng.  Lúc này Apo cũng làm hành động xoa xoa trong vô thức để làm giảm cơn đau.

- "Đưa tay em sang đây." Mile hướng tay về phía Apo.

Mặc dù không hiểu vì sao nhưng cậu vẫn đưa tay của mình sang. Mile cầm tay Apo đặt vào lòng bàn tay mình và bắt đầu xoa đều lên vị trí đang sưng đỏ.

- "Em có quyền hận anh." Mile nói chuyện chậm rãi.

- "Nếu có người nào đó đối xử với anh như thế này, anh cũng nhất định muốn giết chết hắn ta." Mile vừa nói vừa xoa bóp cho Apo. 

- "Có điều." Mile ngước mắt lên nhìn cậu.

Apo đang ngẩng người nhìn Mile thì đôi mắt của anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu. Tim cậu lại loạn nhịp một lần nữa.

- "Anh thực sự có chút hối hận. Nếu có thể, anh muốn nói lời xin lỗi đến em." Mile không biết vì sao anh lại nói ra điều này. Có lẽ màn đêm luôn khiến con người trở nên mềm yếu, cũng có thể người trước mặt quá tốt đẹp khiến anh có cảm giác những việc làm trước đây của mình quá đê tiện!

- "Đồ nước mắt cá sấu." Apo nói xong lập tức rút tay về và đứng lên đi ra khỏi phòng.

- "Em đi đâu?"

- "Hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng kế bên." Apo không quay đầu nhìn lại, trước khi ra khỏi cửa cậu dừng lại một chút: "Có việc gì cứ gọi."

Apo nằm trên giường trằn trọc cả đêm. Rốt cuộc Mile có ý gì, đột nhiên lại xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã làm với mình. Tại sao bị ốm xong lại nói xin lỗi?

Hay là anh nghĩ làm bộ dạng đáng thương như thế là có thể xóa sạch mọi thứ!

Apo không thể nghĩ theo hướng tích cực được. Một người như Mile sao có thể nói xin lỗi với cậu, chắc chắn anh ta đang âm mưu để giở trò đồi bại với cậu!

Trong lúc Apo đang nghĩ ngợi thì điện thoại đột nhiên reo lên. Cậu cầm lên và thấy Mile đang gọi đến. Rõ ràng đang ở chung nhà, anh ta đang bị cái quái gì vậy?

- "Alo?"

- "Apo." Giọng nói của Mile truyền đến trong tai nghe. Lúc này giọng nói kiêu ngạo thường ngày của anh cũng đã trở nên dịu hơn rất nhiều. Apo còn cảm nhận được một tia đau buồn khó nhận thấy từ giọng điệu của người này.

Đúng là kỳ lạ!

Apo lắng nghe một tiếng sột soạt nào đó truyền đến tai. Nhịp tim cậu dần dần tăng lên, rõ ràng đối phương không nói ra bất kỳ điều gì nhưng lồng ngực của Apo như muốn nhảy ra ngoài.

- "Anh không ngủ được." Mile nói tiếp.

- "Ngủ không được thì đếm số đi." Apo trả lời một cách cứng ngắc. Nói xong cậu muốn cúp điện thoại nhưng ý định này đã bị Mile phát hiện.

- "Đừng cúp máy."

- "Quay lại phòng đi, anh đánh đàn cho em nghe." Giọng nói lần này của Mile còn xuất hiện một tia nịnh nọt công khai.

- "Nửa đêm còn đánh đàn. Anh bị bệnh à?"

- "Anh bị bệnh dạ dày."

Nhất định là anh ta cố ý! Apo hơi tức giận muốn phớt lờ Mile. Mặc dù trong thâm tâm cậu muốn anh ta chết đi nhưng lý trí cậu không cho phép mình trở thành khán giả trong việc này.

Apo cam chịu số phận quay trở lại phòng ngủ của Mile. Lúc cậu đẩy cửa vào, Mile vẫn đang trong tư thế lúc cậu rời đi. Khi nhìn thấy Apo, Mile nở nụ cười với cậu.

- "Lấy cây guitar trên tường giúp anh." Mile chỉ tay về phía tường.

Apo tức giận nhưng vẫn đi lấy giúp Mile. Sau khi đưa guitar cho đối phương, Apo ngồi lại bên mép giường.

- "Em muốn nghe bài gì?" Mile nghịch dây đàn, một vài âm thanh phá tan bầu không khí yên tĩnh ban đầu.

" Dancing in the rain đi" Apo không rành về nhạc cụ, lúc này thấy Mile ôm đàn, đột nhiên cậu có hứng thú.

Mile mở điện thoại tìm kiếm thông tin bài hát trên mạng sau đó hắng giọng nói với Apo: "Dancing in the rain for Mr.Apo Nattawin!"

Mile nói xong nhưng không làm bất kỳ hành động nào tiếp theo, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Apo. Apo khó hiểu hỏi lại: "Đàn đi! Nhìn tôi làm gì?"

- "Không phải nên vỗ tay trước sao?" 

Apo đảo mắt vài lần sau đó miễn cưỡng vỗ hai cái. "Được chưa?"

Nụ cười trên gương mặt Mile trở nên sâu hơn. Anh bắt đầu dùng tay gảy dây đàn và giai điệu lan tỏa khắp căn phòng. Trong màn đêm yên tĩnh, cả hai cùng nhau thưởng thức âm nhạc, thỉnh thoảng Mile liếc nhìn Apo bằng một ánh mắt dịu dàng. Mile rất biết cách tán tỉnh người khác!

Bài hát kết thúc.

- "Thế nào? Hay không?" Mile như một đứa trẻ đang mong chờ những câu khen ngợi.

- "Hay." Apo không chút do dự khen anh.

- "Anh chơi đàn rất hay. Nếu như anh đi theo con đường ca sĩ hay nhạc sĩ, nhất định sẽ rất tuyệt."

- "Anh rất thích âm nhạc. Ước mơ trước đây của anh chính là trở thành ca nhạc sĩ. Em nhìn bàn tay chai sần của anh này."

- "Anh vẫn nhớ lúc nhỏ, vừa tập đàn vừa khóc nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ từ bỏ." Mile đưa bàn tay ra trước mặt Apo.

Ngón tay của Mile thon dài rất đẹp, trên đầu có chút chai sần. Apo tò mò vươn tay muốn sờ thử nhưng bàn tay cậu lập tức bị đối phương nắm giữ.

Mile dùng một ít lực để kéo Apo lại gần mình sau đó vuốt ve gương mặt của cậu bằng bàn tay còn lại của mình.

Apo không phản khán, cậu ngồi im cảm nhận những vết chai sần lần lượt lướt qua mí mắt và từ từ di chuyển xuống. 

Ánh mắt của Mile dừng lại trên đôi môi của Apo, yết hầu anh không ngừng chuyển động. Apo cũng nhận thấy ánh mắt khác thường của đối phương và tim cậu lại bắt đầu đập nhanh lên.

Bầu không khí lúc này tốt đến mức cả hai không ai muốn phá vỡ. Cuối cùng Mile cũng chiều theo cảm xúc của mình rướn người hôn lên đôi môi ấy. Môi lưỡi hai người chạm nhau phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Apo nhắm mắt và không đẩy người kia ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net