Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là một câu hỏi ngắn gọn vài từ nhưng cũng đủ để khiến Apo bối rối. Bản thân cậu có tiếp tục diễn vai này hay không thì có gì quan trọng chứ?

Không nhận được tin nhắn trả lời, trái tim Mile giống như bị ai đó bóp nghẹt, anh thật sự không còn cơ hội nữa sao!

Mile đứng im một lúc, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh xoay người định rời đi. Vừa bước được vài bước, điện thoại trên tay kêu lên một tiếng. Mile vội vàng mở khóa và bấm vào mục tin nhắn.

"Ừm." - Apo.

Chỉ cần một từ này của Apo cũng đủ làm cho trái tim của Mile được lấp đầy. Chi ít Apo cũng đã trả lời lại tin nhắn của anh.

Một tuần sau, May thông báo cho Apo về lịch ăn tối của đoàn phim. Bữa tối này chủ yếu giới thiệu đạo diễn với diễn viên. Bởi vì dự án này bị hủy nên một số diễn viên cũng được thay đổi, đây cũng là dịp để mọi người có thể làm quen với nhau.

- "Địa điểm ăn tối tại khách sạn M. Có cần chị đến đón không?" May hỏi Apo.

- "Em tự đi được. Có điều, phiền chị đến đón em về. Em nghĩ bữa tối này chắc chắn sẽ phải uống vài ly."

- "Được rồi. Lúc đó sắp ra về thì gọi cho chị. Nhớ chăm sóc tốt bản thân mình."

Sau khi cúp điện thoại, Apo liếc nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm. Cậu đứng dậy đi vào phòng để lựa chọn trang phục. Bởi vì tối nay sẽ gặp Kongkiat nên Apo hơi lo lắng, dù sao người như vậy cũng rất khó có cơ hội gặp gỡ.

Vào buổi tối, Apo đến khách sạn sớm hơn thời gian hẹn. Lúc này đã có vài ba người ngồi trong phòng và cậu nhìn thấy nhóm người sản xuất cùng một vài diễn viên cũ. Như vậy cũng tốt, khỏi tránh tình trạng bối rối khi gặp toàn người mới.

Lúc Mile đi vào, Apo đang ngồi trò chuyện cùng Perth. Cậu cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang hướng về mình nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện như bình thường và phớt lờ người kia.

Tuy nhiên, khi Perth nhìn thấy Mile, cậu ta lập tức vẫy tay với anh bằng một giọng điệu hào hứng: "Mile, tụi em bên này."

 Trong lòng Mile thầm cảm ơn Perth, nhưng lúc anh đi tới chiếc ghế bên cạnh Apo thì đột nhiên cậu ta chồm qua giữ lấy: "Ghế này của Jeff, anh ấy vừa mới đi vệ sinh."

Sau đó Perth lại nhiệt tình kéo ghế ra cho Mile: "Anh ngồi bên này này."

Cậu ta không hiểu sao khi Mile vừa ngồi xuống, bầu không khí xung quanh lại chùng xuống như thế. Vì không chịu được cảm giác này nên cậu ta bắt đầu buôn chuyện: "Vết thương của anh thế nào rồi? Mọi người hẹn nhau đến bệnh viện thăm anh nhưng tới đó mới biết anh xuất viện sớm."

- "Khi bọn em đến, bác sĩ phàn nàn quá trời, ông ấy nói chưa gặp người nào không coi trọng cơ thể của mình như anh."

- "Không có gì nghiêm trọng. Hai ngày nữa đi cắt chỉ là được rồi." 

Apo ngồi bên cạnh lắng nghe, hóa ra là xuất viện sớm sao? Có việc gì gấp mà phải xuất viện sớm như thế chứ?

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Pond và Kongkiat từ cửa đi vào. Khi thấy Kongkiat đi tới gần, mọi người lập tức đứng lên chào ông.

- "Chào mọi người. Không cần phải căng thẳng,  chúng ta sẽ hợp tác với nhau trong một thời gian dài." Kongkiat đưa tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống sau đó đi tới bàn của Apo ngồi.

Giữa bữa ăn, có người không nhịn được nên bày tỏ cảm nghĩ của mình: "Thật sự không thể tin được có ngày sẽ được hợp tác với ngài. Đây là một cơ hội hiếm có. Vô cùng cảm ơn ngài, Kongkiat."

Kongkiat đặt ly trên tay xuống bàn và nói: "Cậu phải cảm ơn Mile, nếu cậu ấy không cố gắng thuyết phục tôi thì chắc tôi cũng sẽ không nhận dự án này đâu."

- "Nói đến chuyện này, Mile, cậu cũng tham gia đầu tư dự án này đúng không? Vậy sau này tôi là nhân viên của cậu rồi." Kongkiat cố tình trêu đùa, cả phòng đều ngập tràn tiếng cười.

Sau khi nghe được điều này, Apo quay sang nhìn Mile, không ngờ người kia cũng đang nhìn cậu. Mile dùng ánh mắt lấy lòng để nhìn cậu, lúc thấy đối phương quay sang, anh vội vàng giải thích: "Em đừng nghĩ nhiều. Anh không có ý đồ gì đâu."

Apo không biết giải thích tâm trạng của mình như thế nào. Cậu biết rõ Mile không quá tâm huyết với nghề diễn viên.

Khi nghe thấy những lời của Kongkiat, cậu cũng hiểu ra được lí do vì sao Mile lại vội vàng muốn xuất viện sớm như thế.

Nghĩ đến việc Mile đang bị thương nhưng phải chạy đi khắp nơi để khởi động lại dự án này, trái tim của Apo không được thoải mái. Cậu không thể lừa dối bản thân, cậu thật sự đã cảm động trước những việc làm của người kia.

Apo lại nhìn sang Mile, anh đã gầy đi rất nhiều, hai gò má đều hóp lại, gương mặt cũng không còn hồng hào như trước.

 Apo càng nhìn lại càng không thể chịu được, cậu không thể ở đây thêm được nữa, "Tôi đi vệ sinh." Sau khi nói với mọi người, cậu đứng dậy đi ra khỏi cửa.

- "Tôi cũng đi vệ sinh." Mile vội vàng đứng dậy đi theo cậu.

- "Apo!"

Mile gọi cậu từ phía sau, Apo dừng lại một chút rồi tiếp tục đi. Mile vội vàng chạy đến nắm lấy cổ tay của cậu. Giọng anh vang lên một cách nhẹ nhàng: "Nói chuyện chút được không?"

- "Mối quan hệ giữa hai chúng ta không đến mức phải cạch mặt nhau, đúng không?" Mile kéo Apo đến trước mặt mình, anh cúi đầu nhìn cậu.

Apo hít sâu một hơi: "Anh muốn nói gì?"

- "Hay là đổi địa điểm được không? Nơi này là hành lang, sợ có người đi tới đi lui..."

Apo nhìn chằm chằm Mile, ở đây có nhiều người như thế, chắc anh ấy sẽ không dám làm bậy.

Apo ra hiệu bằng mắt rồi đi về phía trước, Mile ngoan ngoãn theo sau cậu.

Sau khi cả hai đi đến một góc tối hành lang, nơi này ít người qua lại, Apo khoanh tay dựa vào tường nhìn Mile đang đứng trước mặt: "Nói đi, anh muốn nói gì?"

Mile vừa bước lên một bước, Apo vội lấy tay ngăn lại: "Đừng qua đây, cứ đứng đó nói được rồi."

Mile thở dài cười với Apo: "Anh sẽ không làm gì em nữa. Anh chỉ hi vọng em đừng xem anh giống như kẻ thù như thế."

- "Chúng là chỉ là bạn bè bình thường, hoặc là bạn diễn bình thường, được không?"

- "Trong thời gian quay phim, chúng ta hãy phối hợp tốt với nhau, em tin anh một lần này đi." Lúc này, Mile đang cúi người nhìn Apo bằng một ánh mắt chân thành. Cậu không chịu được thái độ như thế này của Mile nên vội quay đầu tránh đi.

Động tác quay đầu của Apo vô tình làm lộ ra chiếc cổ xinh đẹp của cậu. Ánh mắt của Mile nhìn chằm chằm vào phần da thịt mềm mại ấy giống như ma cà rồng đang thèm khát chiếc cổ của đối phương. Nơi nào trên người của Apo cũng có thể khiến Mile trở nên mất đi lí trí.

- "Anh nghiêm túc chứ?" Apo quay lại nhìn Mile.

- "Anh thích em!"

- "Trước đây, anh không hiểu về tình yêu nên không biết trân trọng, đã làm tổn thương em."

- "Nhưng anh muốn học cách yêu một người. Anh không yêu cầu em phải tha thứ cho anh ngay lập tức, chỉ xin em đừng đẩy anh ra xa như thế này."

- "Giống như em đã nói, hiện tại chúng ta đang đi đúng hướng, bạn bè cũng được, bạn diễn cũng được, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội."

- "Được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net