Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo vừa hỏi xong cũng không cần đợi đối phương trả lời mà tiếp tục nói: "Thôi khỏi, xem như tôi chưa nói gì. Anh mau về đi, đừng để bệnh lại nữa." Nói xong cậu đi vòng qua người Mile để đi lên nhà.

- "Đừng đi." Mile vội kéo tay cậu lại: "Anh muốn trả lời, em muốn nghe câu trả lời không?"

Apo cảm nhận sức nóng từ lòng bàn tay của đối phương. Đột nhiên cậu không muốn nghe, hay nói chính xác là cậu sợ nghe thấy câu trả lời của Mile.

- "Tôi không muốn nghe. Anh mau về đi." Apo dùng sức gạt bỏ bàn tay của Mile ra khỏi người cậu nhưng không ngờ đối phương lại ngã nhào về phía trước. Cậu lập tức đưa tay đỡ lấy cơ thể người kia và gương mặt nóng bừng của Mile gục lên cổ Apo.

- "Này! Mile! Anh mau tỉnh lại đi."

Mile cao hơn Apo, thân thể cũng cường trán hơn cậu, bị một người đàn ông cao lớn như thế ngã nhào vào người khiến Apo có chút khó khăn để chống đỡ. Cậu lôi anh vào nhà một cách vất vả, khi đưa được người kia nằm lên giường, cả người Apo đã toát đầy mồ hôi.

Người này! Chẳng lẽ là cố ý ngã nhào vào mình? Mặc dù nguyền rủa trong lòng nhưng Apo vẫn đi lấy khăn lau người giúp anh.

Apo cầm khăn lau trán của Mile, chỉ có những lúc như thế này cậu mới có thể tự do ngắm nhìn hết đường nét trên gương mặt anh.

Rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ và độc đoán như thế nhưng khi ngã bệnh lại trông thật yếu đuối và đáng thương!

Khi Mile tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối, trong phòng cũng chỉ có một ngọn đèn nhỏ ở cạnh đầu giường. Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Apo trong chăn và gối. Mùi hương này giống như liều thuốc chữa lành trái tim anh.

Mile đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này Apo đang ngồi trên ghế xem TV một cách chán nản. Sau khi nghe thấy tiếng động, cậu liền quay đầu lại nhìn.

- "Tỉnh rồi hả? Tôi gọi cháo rồi, anh ăn xong thì về đi."

Mile tự động không nghe thấy ý thứ hai, anh đi theo Apo đến bàn ăn. Trên bàn đã bày sẵn cháo và một số món ăn đi kèm.

TV trong phòng khách vẫn đang bật, Mile và Apo ngồi đối diện nhau. Khung cảnh hiện giờ của cả hai chẳng khác gì những cặp đôi bình thường khác, cùng nhau ăn tối dưới âm thanh của chương trình trong TV. Căn phòng đột nhiên trở nên ấm áp.

Sau bữa tối Mile vẫn không có ý định rời đi. Dưới ánh mắt cảnh cáo của Apo, anh chỉ có thể nói một cách yếu ớt: "Giờ đã muộn rồi, anh có thể không về không?" Nói xong, Mile còn cố tình ho thêm hai cái để thể hiện sự đáng thương của bản thân.

Apo lườm Mile nhưng không nói gì. Cậu đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, trước đóng cửa thì cậu dừng một lát: "Trong tủ phòng tắm có bàn chải và khăn mới." Vừa nói xong, cánh cửa kêu lên một tiếng "rầm", cũng không biết tức giận Mile hay tức giận chính mình.

Mile nở nụ cười đắc thắng, anh vừa đi vào phòng tắm vừa ngân nga một giai điệu nào đó. Sau khi tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, anh cầm lấy bộ đồ mới đã được Apo chuẩn bị sẵn và mặc vào người rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Apo chưa ngủ, cậu đang ngồi ở mép giường suy tư. Khi nhìn thấy Mile đi vào cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu đi.

Mile quỳ một chân trước mặt Apo, tay anh đặt lên đầu gối của cậu rồi nói một cách từ tốn: "Những lời nói của Charlie ngày hôm nay có làm em khó xử không?"

Apo không muốn nhắc đến vấn đề này. Sự xuất hiện của người đàn ông này ngay tại căn nhà của cậu đã thông báo rằng cổng thành của cậu đã bị sụp đổ, cuối cùng cậu vẫn không thể chiến thắng được trái tim.

- "Chắc là cậu ấy đã cầu xin giúp anh rồi." Charlie là người bạn thân ở bên cạnh anh lâu nhất và cũng là người hiểu rõ bản thân anh nhất.

- "Đừng để những lời nói của cậu ấy ảnh hưởng đến quyết định của em, mặc dù anh thật sự hi vọng như thế." Đột nhiên đôi mắt của Mile trở nên đỏ hoe. Anh rất ít khi khóc và đa số những lần rơi nước mắt đều là vì Apo.

- "Anh khóc cái gì? Oan ức lắm sao?" Giọng của Apo cũng trở nên khàn khàn.

Mile lấy tay lau mặt: "Là tủi thân đó. Cả đời này của anh chưa bao giờ chịu khuất phục và nhún nhường như thế này."

- "Nhưng mà, chính bản thân anh đã gây ra những chuyện này, anh không chối cãi. Nhưng xin em đừng kết án tử hình anh, treo cổ anh như thế này cũng được, ít nhất anh vẫn còn có một chút hi vọng mong manh."

Apo không chịu được khi Mile cứ nhìn mình như thế. Cậu xoay người nằm lên giường: "Ngủ đi." Giọng nói của cậu phát ra từ trong tấm chăn.

Cuối cùng cũng giữ được mạng sống, Mile cười vui vẻ và nói "ừm".

Apo không thích ngủ trên chiếc giường rộng lớn bởi vì nó khiến cậu có cảm giác cô đơn và trống trải. Nhưng hai người đàn ông cùng ngủ trên chiếc giường nhỏ thì quá chật chội.

Mile đi tới bên giường nhấc chăn lên và chui người vào trong. Apo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau, cả người cậu đột nhiên căng thẳng và đưa tay đẩy người theo bản năng: "Anh tránh xa ra."

- "Anh suýt ngã xuống giường rồi đây." Giọng của Mile thủ thỉ bên tai Apo và phía sau gáy của cậu cũng cảm nhận được hơi thở nóng phả vào.

Rõ ràng là anh ấy cố ý! Apo đau khổ kìm chế bản thân mình nhưng nhiệt độ của cơ thể đối phương gần như bao phủ lấy cả người cậu, thậm chí ở nơi nào đó trên cơ thể Apo cũng đang có dấu hiệu tỉnh giấc.

Cậu quay người đối diện Mile, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm đối phương: "Anh đừng có giở trò."

Dáng vẻ tức giận của đối phương giống hệt như một chú mèo con đang xù lông nhe răng nanh uy hiếp người đối diện. Mile càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu. Đột nhiên anh muốn cúi đầu hôn người này nhưng môi chưa kịp chạm thì miệng anh đã bị đối phương dùng tay bịt lại.

- "Đúng là anh cố ý mà!" Apo nói chuyện với một giọng điệu bất lực. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được đầu lưỡi của người kia đưa ra liếm một vòng lòng bàn tay cậu.

Đúng là Mile đang cố tình dụ dỗ Apo! Anh vừa hôn vừa liếm vừa chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt của người kia. Anh kiềm chế nhưng lại muốn quyến rũ Apo để làm cho cậu chủ động tiến về phía anh.

Vào thời điểm này, Apo không ngừng đấu tranh trong lòng. Cậu thực sự khao khát muốn chiếm lấy Mile và cảm giác này đặc biệt mạnh mẽ khi cậu hiểu rõ tình cảm của bản thân mình.

Cuối cùng, lí trí vẫn không thể chiến thắng con tim. Apo gỡ bàn tay đang đặt trên miệng của người kia  xuống và thay thế bằng đôi môi của mình. Chỉ một giây sau, nụ hôn này đã bị người kia cướp lấy.

Cả người Mile như muốn nổ tung, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lồng ngực anh. Bao nhiêu sự kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng được bùng nổ. Anh ngậm lấy đôi môi của Apo và lật người đè cậu xuống dưới thân mình.

- "Được không?" Lồng ngực phập phồng lên xuống cùng nhịp thở dồn dập của Mile xuyên thẳng vào đôi mắt của Apo.

- "Nhiều lời." Apo nắm lấy cổ áo của Mile kéo cả người anh xuống. Hai người tiếp tục một nụ hôn mãnh liệt.

Nụ hôn này ngập tràn hương vị của tình yêu. Đầu lưỡi của Mile đảo đều trong khuôn miệng của Apo, thỉnh thoảng anh lại rút ra rồi đưa vào làm thành một hành động đưa đẩy để kích thích người kia. Da đầu Apo trở nên tê rần và cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi ở bên dưới nên vòng eo vô thức được nâng lên.

Mile dùng tay vuốt ve khắp cơ thể của Apo. Từ ngực xuống bụng rồi vòng quanh eo, nơi nào được bàn tay kia chạm qua đều khiến người bên dưới nổi da gà. Ngón tay anh trượt xuống mấp mé nơi mép quần và đôi mắt không quên thăm dò phản ứng của Apo. Khi thấy người kia không có ý định phản đối, Mile nhanh tay kéo quần đối phương xuống và bắt đầu vuốt ve bộ phận bên dưới.

Một lúc sau, dường như cảm thấy chưa đủ, anh liền chui thẳng vào chăn và hả miệng ngậm lấy. Apo không chịu được cảm giác kích thích khi được đầu lưỡi của đối phương xoa nắn ở nơi nhạy cảm. Chỉ vài đường liếm cũng khiến cậu có cảm giác bùng nổ.

Đột nhiên cảm nhận được sự tấn công từ phía sau, Apo muốn chạy trốn nhưng đã bị Mile giữ lại. Một ngón tay từ từ đưa vào, Apo vừa đau vừa sướng, cảm giác kích thích này cuối cùng cũng quay trở lại. 

Sau khi nhận thấy đối phương đã hoàn toàn thả lỏng, anh lại đưa tiếp một ngón tay vào và ấn lên một vị trí nào đó. Mile rất kiên nhẫn trong việc làm Apo thoải mái. Khi màn dạo đầu kết thúc, cả hai bắt đầu một cuộc chiến mới dưới lớp chăn mềm mại.

Sau khi xong việc, căn phòng trở nên yên tĩnh, Mile ôm Apo vào lòng. Anh muốn hỏi đối phương có phải cả hai đã chính thức làm hòa không nhưng lại không dám mở miệng. Anh sợ nghe thấy câu trả lời tàn nhẫn của cậu. Cuối cùng Apo là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này.

- "Chân em hết lực rồi, anh mau đưa em đi tắm đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net