Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi?

- "Anh muốn thế nào?"

- "Để anh nghĩ xem. Có phải bây giờ em đang có ý định từ bỏ vai diễn này ngay cả khi bên đoàn phim thông báo em được nhận vào vai Porsche, đúng không?"

Làm thế nào mà anh ta biết được những ý định của mình?

- "Thế thì sao?" Apo siết chặt hai tay của mình, cậu đang cố gắng kiểm soát bản thân không được đánh người.

- "Hãy tham gia bộ phim này và hoàn thành vai diễn KinnPorsche cùng anh." Lúc nói chuyện, đôi mắt của Mile luôn dán chặt lên người Apo, giống hệt như một con thú đang rình con mồi của mình.

- "Tại sao?" Apo không hiểu ý của Mile. Có phải chỉ cần đồng ý nhận vai Porsche thôi không?

- "Bởi vì anh thích thôi." Mile cười trả lời.

Trong đầu Apo lập tức vẽ ra một loạt các ưu điểm và nhược điểm. Bản thân cậu có ý định từ bỏ vai diễn này nhưng câu nói của Mile lại làm cậu dao động. Nếu bỏ qua mục đích của Mile thì kịch bản này thật sự rất hấp dẫn.

Nếu như cậu không đồng ý, có thể Mile sẽ làm một việc điên rồ nào đó. Nếu như cậu đồng ý, chỉ cần cẩn thận hơn một chút, chuyện tương tự như đêm hôm đó sẽ không thể xảy ra thêm lần nữa. Bản thân cậu cũng có thời gian và cơ hội để tìm ra đoạn video và tiêu hủy nó.

- "Chỉ cần tôi nhận vai Porsche thôi đúng không?"

- "Nếu là như vậy thì tôi đồng ý, nhưng anh đừng có tư tưởng giở trò bậy bạ với tôi thêm lần nào nữa."

Mile chỉ nhếch khóe miệng nhưng không nói gì. Apo không thể chịu đựng được việc ở chung phòng với người này nên sau khi nói xong, cậu lập tức đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Sau khi đi ra khỏi khu vực của buổi diễn thử, Apo lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Rube.

- "Alo! Tôi nhớ lúc trước cậu nói có biết một vị luật sư rất giỏi đúng không? Cho tôi thông tin liên lạc của ông ấy đi. Nếu có địa chỉ văn phòng luật sư thì gửi sang cho tôi luôn."

- "Cậu tìm luật sư làm gì?" Đầu dây bên kia tò mò.

- "Tôi hỏi nhờ người khác. Mau gửi nhanh lên."

- "Biết rồi. Gửi rồi đó, nhận được chưa?"

Một tiếng "ting" vang lên trong điện thoại, đó là thông báo tin nhắn do Rube gửi đến.

- "Được rồi, nhận được rồi. Cúp máy đây." Sau khi Apo cúp điện thoại, cậu lái xe đến thẳng văn phòng luật sư.

Apo cố ý đội mũ và mang khẩu trang khi nói chuyện với lễ tân. Sau khi hỏi rõ thông tin, lễ tân đưa cậu lên thẳng phòng luật sư. 

- "Là thế này. Tôi có một người bạn, hình như cậu ấy bị người cùng giới cưỡng hiếp sau khi uống rượu say tại một quán bar. Tôi muốn hỏi là trong trường hợp này cậu ấy có thể báo cảnh sát được không?"

Vị luật sự được Rube giới thiệu tên là Vic, trên mặt ông đang đeo một chiếc kính gọng vàng, trông rất chuyên nghiệp.

- "Người bạn của cậu có chắc chắn là bị cưỡng hiếp không?" Vic hỏi xong liền lấy tay đẩy gọng kính.

- "Chắc chắn."

- "Vậy tinh dịch của người kia còn không? Đây là chứng cứ quan trọng về mặt pháp lý."

Apo suy nghĩ một lúc, cậu nhớ lại buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại, toàn thân đã được vệ sinh sạch sẽ, chắc là không còn lưu lại tinh dịch của Mile.

- "Hình như không có. Nếu không có thì việc này sẽ khó khăn hơn sao?" Apo cau mày hỏi.

- "Thế thì chuyện này hơi khó, bởi vì pháp luật sẽ cho rằng đây chỉ là lời khai một phía từ bạn cậu."

"...."

Sau khi từ phòng luật sư đi ra, Apo rất khó chịu. Tại sao cậu là người bị hại nhưng lại không thể báo cảnh sát! Cảm giác này giống như dùng tay đấm mạnh vào cục bông gòn, một cảm giác bất lực bao trùm lấy Apo.

Vài ngày sau, Apo nhận điện thoại từ người quản lý của mình là May. "Đoàn phim KinnPorsche đã chọn em diễn vai Porsche và kịch bản sẽ được gửi đến trong hai ngày nữa. Chị nghĩ bên đó sẽ tổ chức một buổi nghiên cứu kịch bản và thông báo những thông tin cần thiết. Lúc có lịch trình chính xác, chị sẽ gửi thông tin ngày, giờ sang cho em."

- "Được rồi, em hiểu rồi." Apo trả lời thờ ơ. Chuyện này đối với cậu không còn quá mong đợi nữa.

- "Sao vậy? Nghe giọng của em sao không thấy sự hào hứng nào hết vậy? Chằng phải lúc trước còn nói thích tạo hình nhân vật này sao?"

May nghe thấy giọng điệu của đầu dây bên kia rất bình thản. Nghệ sĩ này của cô vốn hơi nhạy cảm vì thế cô hơi lo lắng.

- "Không có gì. Tại hôm qua ngủ trễ nên hôm nay không có tinh thần. Đúng rồi, thời gian sau em không có lịch trình đúng không?" Apo chuyển chủ đề một cách tự nhiên.

- "Chị không sắp xếp lịch trình nào khác cho em trước khi em gia nhập đoàn phim. Em chỉ cần chuẩn bị tốt cho vai diễn này là được."

- "Được rồi. Cảm ơn chị May."

Apo cúp điện thoại, sau đó cậu vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Quyết định của cậu thật sự đúng đắn chứ?

Hai ngày sau, kịch bản được gửi đến hộp thư của Apo, thời gian và địa điểm của buổi học kịch bản đầu tiên được đính kèm với kịch bản, là một tuần sau đó.

Sau khi nhận được kịch bản, Apo dành hết sự chú ý vào công việc, hi vọng điều này sẽ giúp cậu thoải mái hơn.

Một tuần nhanh chóng trôi qua. Vào ngày học kịch bản, Apo đến địa điểm từ rất sớm, đạo diễn Lee cũng đã có mặt. Khi nhìn thấy Apo, hắn ta nhiệt tình chào hỏi cậu: "Thế nào, Apo? Đọc xong kịch bản chưa?"

- "Em đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Thật sự rất thích ." Apo kéo ghế ngồi xuống. Một lát sau, những người khác cũng lần lượt đi vào, mỗi người đều tìm một vị trí và ngồi xuống.

Lúc Mile đi vào thì nhìn thấy Apo đang ngồi trong một góc chú tâm đọc kịch bản. Động tác này vô tình làm lộ ra đường cong cổ hoàn hảo của cậu. Mile đứng sửng người, anh vẫn không quen được hình ảnh đẹp đẽ của đêm hôm đó.

- "Mile đến rồi hả? Mau lại đây ngồi đi." Đạo diễn Lee chào Mile và Mile đáp lại hắn bằng một nụ cười. Xét từ góc độ của tất cả mọi người, Mile luôn mang dáng vẻ của một người lịch sự và điềm tĩnh. Chỉ có Apo mới biết được đằng sau lớp mặt nạ hoàn hảo này là một sự biến thái đáng sợ của anh ta.

Buổi đầu của việc nghiên cứu kịch bản diễn ra không được suôn sẻ. Bởi vì mọi người không ai quen biết ai và hầu hết tất cả những diễn viên tham gia bộ phim này đều là những người lần đầu tham gia diễn xuất. Bọn họ không có kinh nghiệm cũng như sự hiểu biết lẫn nhau.

- "Chúng ta sẽ có một buổi ngoại khóa để mọi người có thể làm quen với nhau và xây dựng mối quan hệ với bạn diễn của mình." Đạo diễn Lee vỗ tay và nói với mọi người.

- "Thời gian là vào cuối tuần này và kéo dài ba ngày hai đêm. Lát nữa chúng ta sẽ tạo một nhóm chat để dễ dàng thảo luận công việc."

Sau khi đạo  diễn nói xong thì cho mọi người ra về. Từng tốp từng tốp lần lượt rời đi và Apo chính là một trong những người đi đầu tiên. Cậu không muốn ở cùng một phòng với Mile.

Không lâu sau đó, điện thoại của Apo không ngừng thông báo có tin nhắn đến. Cậu được thêm vào một nhóm trò chuyện và đạo diễn đã thông báo thời gian và địa điểm cụ thể của buổi ngoại khóa, đó là một hòn đảo. Lúc đó mọi người sẽ cùng ngồi chung trên một chiếc xe lớn, tất cả giống như một hoạt động team building thường thấy.

Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, Apo kéo theo hành lý đến địa điểm chung đã hẹn. Vừa đến nơi, cậu nghe được thông báo từng cặp đôi sẽ ngồi chung với nhau trên chiếc xe lớn. Apo nhìn Mile đang cười với mình, cậu cảm thấy khó chịu.

Apo bước từng bước nặng nề đến bên cạnh Mile. Milecó thân hình cao lớn, hai người đàn ông trưởng thành ngồi chung một hàng ghế sẽ khó tránh khỏi việc đụng chạm tay chân. Apo cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của người bên cạnh, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Suốt cả đêm hôm qua, bởi vì lo lắng về việc tham gia hoạt động ngoại khóa này nên Apo không thể ngủ ngon giấc. Lúc này ngồi trên xe gập ghềnh lăn bánh, Apo cảm thấy mí mắt của mình đang đấu tranh dữ dội. Apo khống chế bản thân không được ngủ nhưng chỉ được một lúc, cậu gật gật đầu và ngã lên vai của người bên cạnh.

Nhìn thấy bộ dạng không có sự phòng bị lúc ngủ của Apo, trong lòng Mile đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đâm trúng. Mặc dù bên ngoài giống như một con báo hoang nhưng thực chất vẫn chỉ là một con mèo con.

Mile điều chỉnh tư thế để giúp Apo ngủ ngon hơn. Khi xe đến địa điểm và dừng lại, toàn bộ một bên vai của Mile dường như mất cảm giác.

Hành động phanh thắng xe đã đánh thức Apo. Cậu mở mắt với một gương mặt bối rối, mãi đến khi đầu óc thật sự tỉnh táo, cậu mới nhận ra mình đã gục đầu lên vai Mile suốt cả đường đi.

Apo vội vàng chạy xuống xe để tránh cảm giác xấu hổ nhưng không ngờ lại nhận thêm một tin sốc khác.

- "Hai người chung một phòng. Từng cặp đôi sẽ ở cùng nhau." Đạo diễn nói xong thì cười với mọi người.

Phòng hai người?

Ở chung phòng với bạn diễn đôi sao?

Có phải bản thân cậu sẽ ở chung một phòng với Mile trong hai đêm trên hòn đảo này không? Apo tuyệt vọng.

Trong lúc Apo đang nghĩ ngợi, Mile đã đi thẳng đến bên cạnh cậu và mỉm cười thân thiện.

- "Đi thôi. Anh đã lấy chìa khóa từ lễ tân rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net