Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giường của Apo không thể ngủ được nữa, trên đó đều là những dấu vết mơ hồ của cả hai. Mile tháo ga giường và ném vào giỏ đựng đồ ở bên góc.

Sau khi dọn xong mọi thứ, Apo vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.

"Cốc cốc!"

- "Em không sao chứ?"

Apo nghe thấy âm thanh của Mile ở bên ngoài nhưng cậu không muốn lên tiếng trả lời. Nếu có thể, cậu chỉ ước mình tìm thấy một lỗ nhỏ dưới mặt đất vào chui thẳng vào đó.

- "Nếu em không trả lời thì anh mở cửa đi vào đấy." Mile nói xong thì vặn tay cầm.

- "Anh đừng vào đây! Tôi không sao." Apo thật sự sợ Mile sẽ đi vào. Lúc này cậu vẫn chưa mặc đồ, người đó mà đi vào chắc chắn sẽ lại xảy ra chuyện.

Apo vội lau người sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước được một bước, cậu lập tức quay người lấy một chiếc áo choàng tắm được khách sạn chuẩn bị để mặc vào. 

Apo vừa mở cửa đã nhìn thấy Mile đang đứng dựa lên tường và nở nụ cười với cậu. Mile thấy Apo đi ra, anh bước đến ôm lấy eo cậu và muốn thực hiện một nụ hôn.

Apo ngửa cổ ra sau đẩy Mile ra xa và đi thẳng về giường.

- "Em ngủ giường của anh đi. Giường kia không ngủ được." Âm thanh của Mile truyền đến từ phía sau.

Apo không muốn đáp lại, cậu ngồi lên giường Mile sau đó tắt đèn và quấn mình trong chăn.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Apo cố gắng nhắm mắt và thôi miên bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng cảnh tượng mất kiểm soát của mình vừa rồi cứ bám lấy cậu. Cơ thể người kia rất săn chắc và lực tay cũng rất mạnh. Apo đang cố thuyết phục bản thân rằng cậu đã chống cự, nhưng sự thật là cậu không muốn chống cự.

Sau khi Mile bước ra từ phòng tắm, anh nhìn thấy Apo đang nằm cuộn tròn thành một cục trên giường. Mile vén chăn vào chui vào nằm cạnh Apo sau đó vòng tay ôm lấy eo cậu.

- "Anh nằm đây làm gì?" Apo hất cánh tay đang đặt trên eo mình ra.

- "Giường của em dính đầy nước của em. Không ngủ được. Nếu em cảm thấy chật thì có thể nằm lên người anh." Mile nói xong còn cố ý đẩy nhẹ từ phía sau.

Cả người Apo lập tức cứng đờ. Cậu không dám thực hiện thêm bất kì hành động nào nữa, cậu sợ đánh thức thứ đang ngủ yên của người phía sau.

Nhìn thấy sự hợp tác của Apo, Mile vui vẻ hôn lên gáy cậu và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay, Apo hoàn toàn mất ngủ.

Ngày hôm sau.

Khi Mile vừa mở mắt liền nhìn thấy Apo đang cuộn tròn trong vòng tay của mình. Đầu cậu rúc vào ngực anh, hai hàng lông mày vẫn còn đang cau lại, có vẻ cậu ngủ không ngon. Mile nhìn khuôn mặt của Apo, cậu có đôi mi cong dài, sống mũi cao thẳng và bên dưới là đôi môi căng mọng, tuy rằng cái miệng này lúc nào chửi bới anh nhưng anh thật sự không nỡ thả cậu đi.

Có thể ánh mắt của Mile quá nóng, Apo từ từ tỉnh dậy và phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay của người kia.

- "Dậy rồi à?" Mile hôn lên chóp mũi của Apo. Đối phương né tránh theo bản năng. Mile không để tâm, anh vén chăn ngồi dậy và dựa lưng lên thành giường.

Phần eo của Apo vẫn còn cảm giác ê ẩm vì thế cậu vừa đỡ eo vừa nhổm người ngồi dậy. Apo kiểm tra điện thoại theo thói quen, trong nhóm trò chuyện, mọi người được thông báo thời gian và địa điểm tập trung hôm nay. Cậu chỉ còn nửa tiếng để chuẩn bị.

Apo đứng lên cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm và rời khỏi phòng mà không thèm nhìn Mile một lần. Mile nhìn bóng lưng của Apo và thầm nghĩ: Đúng là một tên nhóc vô tâm!

Mile là người cuối cùng đến điểm hẹn. Nhìn thấy cả hai không đến cùng nhau, tất cả mọi người đều tò mò nhìn cả hai người họ.

- "Đêm qua trước khi đi ngủ tôi có thực hiện vài động tác thể dục nên sáng nay dậy muộn. Thật xin lỗi mọi người." Mile thẳng thắng thừa nhận lỗi và chắp tay xin lỗi mọi người.

- "Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ cắm trại, mọi người đến nhận bản đồ đi. Thức ăn hôm nay mọi người tự chuẩn bị."

- "Tự do lập đội!"

- "Apo, chúng ta chung đội đi." Perth đưa tay về phía Apo. Cả hai đều từng đi du học nên có rất nhiều sở thích chung.

Apo ngay lập tức đồng ý chung đội với Perth, chỉ cần không chung đội với Mile, thì ai cũng được. Cậu bắt tay với Perth sau đó cầm bản đồ rời đi và phớt lờ ánh mắt như lửa đốt của Mile. 

Trên đường đi, Apo và Perth trò chuyện rất vui vẻ. Vì Perth là con lai nên trong lúc nói chuyện có xen lẫn một chút tiếng Anh, Apo cũng đáp lại bằng tiếng Anh với cậu ta.

Perth có vẻ ngoài hiền lành, Apo còn tưởng rằng đối phương là một công tử tay không dính đất, nhưng không ngờ cậu ta lại rất thông thạo các loại dụng cụ.

Perth làm một chiếc túi đơn giản từ những sợi dây gai dầu và cho tất cả những quả dại do Apo hái bên đường vào trong.

Khi cả hai quay về, họ là người đầu tiên trở lại. Lúc này cả hai không có việc gì làm bèn tìm một góc nhỏ ngồi tán gẫu.

Lúc Mile quay trở về cùng mới một diễn viên khác, anh thấy Apo và Perth đang trốn một góc cười nói vui vẻ. Nhìn khung cảnh cười đùa của hai người họ đột nhiên anh thấy chói mắt, một cảm giác khó chịu nhen nhóm trong lòng mà chính bản thân anh không thể giải thích được cảm xúc kì lạ này.

Mile mím chặt môi, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh bước đến chỗ hai người họ với nụ cười trên môi.

- "Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

- "Em đang kể cho Apo nghe những chuyện xấu hổ của em khi em học ở một trường quốc tế." Perth hoàn toàn thoải mái với Mile. Mile lặng lẽ chen vào giữa hai người và âm thầm cắt đứt khả năng liên lạc bằng mắt giữa Apo và Perth.

Lúc này Apo không biết đối diện với Mile như thế nào nên cậu viện cớ có việc cần làm sau đó rời đi. Khi cậu trở lại, đạo diễn đã thông báo mọi người bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Apo vô cùng kinh ngạc trước khả năng sinh tồn nơi hoang dã của Perth, và dường như cậu ta có thể giải quyết mọi việc trong tầm tay. Hai người trò chuyện vui vẻ, thoáng chốc, bữa tối đã chuẩn bị xong.

Mile nhìn thấy bộ dạng của Apo, gương mặt anh tối sầm lại. "Bụp" đũa trong tay bị gãy làm đôi.

Suốt một ngày dài tham gia hoạt động, tâm trạng của Mile thật sự rất khó chịu nhưng anh không muốn bộc lộ ra bên ngoài. Đến khi cả hai vừa bước vào phòng, Mile lập tức đóng cửa lại và khóa chặt Apo vào tường.

- "Ở với Perth vui vẻ lắm đúng không? Hả?" Mile giữ lấy cằm của Apo, ánh mắt anh lướt một vòng trên mặt cậu giống như đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.

Apo cắn chặt răng quay đầu tránh đi ánh nhìn của đối phương nhưng phía sau cậu là một bức tường lạnh lẽo và cậu không có nơi nào để trốn.

Apo mở miệng khiêu khích người trước mặt: "Vui, thật sự rất vui."

Mile đột nhiên bật cười, anh cọ vào chóp mũi của Apo và nói: "Em có biết, nếu chọc giận anh thì sẽ xảy ra chuyện gì không?" Mặt Mile vẫn không cảm xúc, giống như anh đang hỏi thời tiết hôm nay như thế nào?

- "Anh phát hiện anh vẫn còn hứng thú với em vì vậy đừng ỷ vào việc anh thích em mà em muốn làm gì cũng được." Mile đặt lên môi Apo một nụ hôn.

Thích sao? Đúng là nực cười! Anh ta có thể thích cậu sao?

- "Người như anh có biết thích một người là như thế nào không?" Apo nhìn thẳng vào mắt Mile, vẻ mặt của cậu hoàn toàn là sự chán ghét.

Nghe những lời Apo nói, lồng ngực của Mile phập phồng liên tục , giống như đang cố đè nén một sự tức giận nào đó nhưng cuối cùng vẫn không làm điều gì khác.

- "Có phải anh đối xử quá tốt với em đúng không? Vì vậy em mới dám mở miệng khiêu khích anh?"

Mile vừa dứt lời, Apo đã vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt Mile. Lần này, anh cũng không còn nhượng bộ Apo nữa. Hai người đàn ông cao lớn bắt đầu chiến đấu với nhau, hai người đánh nhau, một là anh một là tôi sẽ giành chiến thắng.

Cuối cùng vẫn là Mile chiếm ưu thế. Anh đè thẳng Apo xuống sàn và khống chế tay chân của cậu. Lúc này, cả người Apo đã hoàn toàn bị Mile kiểm soát, cậu chỉ có thể dùng mắt đối đầu với anh, lồng ngực cậu phập phồng dữ dội và hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Dáng vẻ hiện tại của Apo chính là thứ khiến Mile lưu luyến. Anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi của người bên dưới và bắt đầu cuộc xâm chiếm bên trong.

Cái miệng này thực sự thích hợp để hôn lên!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net