Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khoảnh khắc môi bị đối phương chiếm lấy, Apo vừa định cắn một cái thật mạnh nhưng ý định của cậu đã bị người kia phát hiện. Mile muốn trêu chọc Apo, anh bắt đầu chơi trò đuổi bắt với cậu bằng đầu lưỡi của mình.

Đôi mắt của Apo đã hiện lên những tia máu đỏ tươi. Cậu không những không đánh trả lại được mà còn bị đối phương lợi dụng. Bàn tay của người kia đã bắt đầu di chuyển xuống bên dưới sau khi tận hưởng được nụ hôn một cách trọn vẹn. Apo tức giận vặn người qua lại để né tránh nhưng cậu không thể thoát khỏi bàn tay của người bên trên.

Trong lúc Mile đang chuẩn bị đi sâu vào trong thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Anh không muốn để ý nhưng đầu dây bên kia dường như rất kiên trì. 

Mile chửi thầm trong lòng sau đó dùng một tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra nghe: "Alo?" Giọng nói của anh có chút khàn khàn.

"Mile! Huhu! Mày mau đến đây đi! Tao thất tình rồi! Tao không muốn sống nữa!" Giọng nói của Charlie ở đầu dây bên kia vang lên khiến Mile đau đầu.

- "Đi tìm Tim đi. Đừng quấy rầy tao." Mile nói xong liền cúp điện thoại.

Charlie và Tim là hai người bạn thân thiết nhất của Mile, thậm chí gia đình của cả ba còn có mối quan hệ thân thiết với nhau.

Trong ba người, Charlie là một tên mù quán trong tình yêu. Cậu ta không có con mắt nhìn người và lúc nào cũng bị các cô gái lừa gạt. Việc tìm kiếm Mile và Tim sau khi chia tay là một việc làm quen thuộc của cậu ta.

Ngay khi Mile vừa cúp điện thoại là đầu dây bên kia lại gọi tiếp: "Mile! Tao sắp chết mà mày còn dám cúp điện thoại của tao. Có tin là tao đăng tấm ảnh lúc nhỏ mày mặc váy cho mọi người xem không?"

- "Tim đâu?" Mile gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi. Lúc này Apo đã tận dụng cơ hội để thoát khỏi cơ thể của người kia. Cậu chạy trốn và nhìn anh bằng một ánh mắt cảnh giác.

- "Tim đi công tác rồi. Lúc này tao chỉ còn mình mày thôi đó Mile." Bên phía Charlie rất ồn ào, có lẽ cậu ta đang ở quán bar. Mile đau đầu, anh xoa xoa hàng lông mày của mình và nói: "Đưa địa chỉ!"

Sau khi cúp điện thoại, Mile hướng mắt về phía Apo và nhướng mày nói: "Đêm nay tạm tha cho em."

Sau khi Mile vội vàng rời đi, Apo thất thần ngồi ở mép giường. Cả người cậu không còn sức lực, tay không ngừng vò tóc của mình. Cậu thực sự không biết phải làm gì, dường như cậu là con mồi đã rơi vào bẫy và bây giờ chỉ có thể bất lực nhìn Mile từng chút từng chút gặm nhấm cậu.

Mặt khác.

Khi Mile đến quán bar theo địa chỉ mà Charlie đã gửi, anh thấy cậu ta đang gục đầu lên bàn. Người phục vụ biết rất rõ về Charlie và Mile nên khi thấy Mile đến, cậu ta nói với Mile: "Anh Mile, đi lối này. Anh Charlie đã uống rất nhiều rồi."

Tửu lượng của Charlie rất tệ nhưng khẩu vị thật sự rất tốt. Mile cau mày đưa tay lay Charlie, khi cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy Mile thì lập tức ca lại bài ca cũ: "Mile, tao không muốn sống nữa. Tao thích cô ấy lắm, tại sao cô ấy lại lừa tiền của tao rồi bỏ theo thằng khác?"

Mile cố gắng kiềm chế giọng nói của mình: "Tại sao mày không chịu tìm một người tử tế để yêu? Nhìn những người mày chọn đi, tại sao lại không rút ra được bài học?"

- "Còn nói tao. Mày xem lại mày đi, có mối quan hệ nào nghiêm túc chưa!"

- "Này! Cậu! Cho tôi thêm một ly rượu!" Charlie vẫy tay với người phục vụ.

- "Đừng mang rượu cho cậu ta nữa." Mile nói với người phục vụ. Người kia nghe vậy bèn chuyển sang bàn khác để tránh làm phiền họ.

- "Bởi vì trên thế giới này có rất nhiều bông hoa xinh đẹp, tao phải từ từ hái từng bông một." Mile nói với Charlie bằng giọng điệu kiêu ngạo nhưng sau khi nói xong, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Apo.

Nếu Apo là một bông hoa, chắc chắn cậu ấy là một đóa hoa hồng mang nhiều gai nhất và phải tốn rất nhiều sức mới có thể hái xuống được.

- "Mày đúng là một thằng khốn nạn! Một ngày nào đó mày cũng sẽ gặp quả báo! Lúc đó sẽ có người khiến mày rơi nước mắt!" Charlie không chịu được bộ dạng khó ưa của Mile.

- "Hừ! Đối với tao, tình yêu chỉ là một thứ gia vị nêm nếm cho cuộc đời tao bớt tẻ nhạt. Người có thể khiến tao rơi nước mắt sao, người đó chắc chưa được sinh ra đâu!" Mile giễu cợt câu nói của Charlie.

- "Được rồi! Đừng khóc nữa! Đứng dậy đi tao đưa về nhà hoặc là tao gọi cho bố của mày."

Khi Charlie nghe Mile nói sẽ gọi cho bố thì cậu ta lập tức bật người dậy và cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo: "Đừng gọi cho ông ấy. Đi thôi, tao đi về nhà."

Một bên khác.

Vào đêm Mile đi vắng, Apo không có được một giấc ngủ ngon như cậu mong đợi. Thay vào đó, cả đêm cậu liên tục mơ một giấc mơ, trong mơ cậu bị Mile đuổi theo nhưng cậu không thể tìm được lối thoát cho chính mình. 

Cả một đêm miệt mài chạy trốn, cho đến khi mở mắt tỉnh dậy, cả người cậu như không còn sức sống.

Ngày cuối cùng ở trên đảo, Sam đã tổ chức một trò chơi để tăng sự hiểu ý giữa các thành viên trong đoàn. Thời gian trôi qua nhanh chóng, sau bữa trưa, mọi người bắt đầu hành trình trở về.

Lần này, Perth chủ động ngồi cùng Apo, cả hai nói chuyện rất hợp ý và hai người còn hẹn nhau lúc về sẽ đi chơi nhiều nơi.

- "Đúng rồi, tại sao cậu lại chọn làm diễn viên? Chẳng phải chuyên ngành của cậu là kỹ thuật sao?" Apo tò mò hỏi.

- "Thật ra ước mơ từ nhỏ của tôi là được tham gia diễn xuất. Chọn chuyên ngành này là do bố mẹ sắp đặt nhưng bây giờ họ cũng đã cho tôi theo đuổi đam mê của mình."

- "Vậy cậu thật sự rất quyết tâm và can đảm đấy!" Apo nhìn Perth bằng ánh mắt khâm phục.

- "Tôi muốn thử một lần xem thử tôi có thích hợp để đi trên con đường này hay không. Nếu như thất bại thì tôi chỉ có thể tìm lối đi khác." Khi Perth nói ra điều này, trong mắt cậu tràn đầy tinh thần chiến đấu và Apo có thể thấy được cậu ta thật sự thích diễn xuất.

- "Chúc cậu thành công! Không, phải là cậu nhất định sẽ thành công!" Apo đưa tay về phía Perth, cả hai thực hiện động tác cụng nắm đấm tay.

Sau khi kết thúc ngoại khóa, Apo chuyên tâm vào việc nghiên cứu kịch bản. Cậu càng đọc càng thấy thích nhân vật Porsche, ở một số phương diện nào đó, cậu thật sự rất giống Porsche.

"Ting!"

"Bro, rảnh không? Ra ngoài uống chút gì được không?" - Perth.

Apo mở điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn của Perth gửi đến.

"Gửi địa điểm cho tôi." - Apo.

Khi Apo đến gặp Perth, trông cậu ta rất chán nản. Apo vỗ vai người kia và không thể không quan tâm: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt hả?"

- "Hôm nay công ty thông báo cho tôi biết vai diễn của tôi đã bị thay thế. Tôi không thể thực hiện được ước mơ của mình nữa." Perth cười chế giễu.

Apo bất ngờ khi nghe được tin này. Chẳng phải nhóm diễn viên đã được xác nhận hết rồi sao, nếu như không thì tại sao bên đoàn phim lại tổ chức buổi đọc kịch bản, lại còn tổ chức chương trình gắn kết mọi người kia nữa?

- "Tại sao lại thay đổi đột ngột như thế?" Apo hỏi.

- "Quản lý của tôi cũng không biết chuyện này. Bên kia chỉ nói đó là quyết định của nhà đầu tư."

- "Có điều, tôi có nghe ngóng được từ một người quen trong đội ngũ sản xuất, anh ta nói rằng có một diễn viên trong đoàn không thích tôi vì thế người đó tham gia đầu tư và yêu cầu loại bỏ tôi khỏi vai diễn này."

Sau khi nghe được điều này, trái tim Apo chợt trùng xuống và cậu không thể kiểm soát được việc tự hỏi bản thân rằng có phải Mile đã đứng sau chuyện này không. Suy cho cùng, người như anh ta, có chuyện gì là không dám làm!

Apo sợ Perth mất đi vai diễn chỉ vì chuyện cá nhân của cậu. Cậu hiểu được cảm giác đột nhiên mất đi công việc yêu thích đau đớn như thế nào. Bởi vì cậu cũng đã từng trải qua cảm giác ấy.

Cuối cùng Apo không biết phải an ủi Perth như thế nào, bởi vì lúc này nói ra câu nào cũng không có ý nghĩa. Sau khi tạm biệt Perth, Apo tìm thông tin liên lạc của Mile trong nhóm trò chuyện của đoàn phim.

- "Alo, anh đang ở đâu?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net