Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây, vì chuyện kinh doanh của gia đình nên tâm trạng Mile không được thoải mái. Việc tham gia đóng phim của anh phải nhận được sự đồng ý của gia đình và anh phải đảm bảo sẽ tham gia những hoạt động kinh doanh và các sự kiện cần thiết khi không ở đoàn phim.

Khi Apo gọi đến, Mile vừa kết thúc một cuộc họp trên mạng. Trong lúc anh xoa xoa hàng lông mày để giảm đi sự mệt mỏi thì chuông điện thoại reo lên.

- "Alo, anh đang ở đâu?" Giọng nói của Apo phát ra trong điện thoại, nghe giọng của cậu giống như đang kìm nén một sự tức giận nào đó.

- "Ở nhà. Em có muốn đến đây không?" Mile nhếch khóe miệng. Vốn dĩ trong đầu anh chưa từng nghĩ đến chuyện này nhưng không hiểu sao khi thấy Apo gọi đến, miệng lại tự động tuôn chữ.

Điều Apo chờ đợi chính là câu hỏi này của Mile. Hôm nay, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải đến gặp Mile. Nếu cậu không đi thì chuyện của Perth phải làm sao?

Có thể bản thân cậu sẽ day dứt cả đời!

- "Cho tôi địa chỉ nhà anh."

Mãi đến khi Apo đứng trước cửa nhà của Mile, cậu mới cảm thấy quyết định của mình hơi mạo hiểm nhưng súng đã lên đạn và cần phải bắn ra. Cậu hít một hơi thật sâu sau đó nhấn chuông cửa.

Mile mở cửa và nghiêng người ra hiệu cho Apo đi vào: "Không cần thay giày. Vào đi."

Apo cố giữ biểu cảm trên gương mặt của mình bình thường hết mức có thể. Khi cậu vừa đi vào, cánh cửa kêu lên một tiếng "rầm", Apo giật thót tim. Đệch! Cứ như vào hang cọp!

- "Muốn uống gì?" Giọng nói của Mile truyền đến từ phía sau cậu. Những gì cậu tưởng tượng đã không xảy ra, thay vào đó, Mile đối xử với cậu như những người đồng nghiệp bình thường khác, vừa nhẹ nhàng lại lịch sự.

- "Không cần. Tôi không uống." Apo vẫn đứng im một chỗ.

- "Lại đây ngồi đi. Em làm gì mà đứng im như thằng ngốc vậy!"

- "Em tìm anh có việc gì?" Mile ngồi xuống ghế sofa và cầm tài liệu bên cạnh lên xem.

Cảnh tượng này và câu mở đầu của Mile khiến Apo không biết phải làm sao. Trong tâm trí của cậu, cậu và Mile chưa bao giờ tồn tại sự hòa thuận như vậy.

- "Hôm nay tôi đã gặp Perth." Apo từ từ mở miệng.

- "Ừm." Mile vẫn không ngước mặt lên nhìn.

Không phải bình thường anh ta nói nhiều lắm sao? Tại sao hôm nay lại ngậm chặt miệng như thế? Apo nguyền rủa trong lòng, cậu thật sự không biết phải phá vỡ bầu không khí xấu hổ này bằng cách nào.

- "Em muốn nói gì?" Cuối cùng Mile cũng đặt tài liệu sang một bên và chuyển ánh mắt sang người Apo.  Anh hấc cằm ra hiệu cậu nói tiếp.

- "Perth nói đoàn phim có sự thay đổi diễn viên và cậu ta không thể tiếp tục vai diễn này được nữa."

- "Vậy thì sao? Em đến đây là để chất vấn anh sao?" Mile nhướng mày hỏi.

Cú đánh này khiến Apo không kịp đỡ, cậu không ngờ Mile lại thẳng thắng như thế. Nhưng lời đã nói ra cũng không thể rút lại được.

- "Là anh sao?" Apo nhìn thẳng vào mắt Mile.

- "Là anh." Mile đứng dậy đi về phía Apo.

Apo lập tức nổi giận, cậu bước thẳng đến trước mặt Mile, "Tại sao? Anh có biết cậu ta đã nỗ lực như thế nào cho vai diễn này không?

- "Loại người như anh có phải chỉ thích chơi đùa với cuộc sống người khác đúng không?"

Mile đột nhiên bật cười trước câu hỏi của Apo. "Đúng vậy. Có thể quyết định số phận của người khác chẳng phải rất vui sao? Cậu ta đánh mất vai diễn này là vì em đấy, Apo."

Mile tiến lên một bước, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Apo. Chóp mũi của cả hai hướng vào nhau và mùi thuốc súng dường như bao trùm lấy cả hai giống như giây tiếp theo, bầu trời sẽ nổ tung.

- "Đối với cậu ta thì cười nói vui vẻ, đến khi gặp anh thì chỉ biết trừng mắt thôi hả?" Mile nắm lấy cằm Apo, cậu quay đầu tránh đi.

Có vẻ Mile không quan tâm đến sự phản kháng của Apo, chắc hẳn anh cũng đoán được cậu sẽ đến tìm mình và việc Apo chịu khuất phục cũng chỉ là vấn đề thời gian.

- "Em muốn giúp Perth sao? Nhưng mà, anh rất ghen tị khi thấy hai người ở chung một chỗ. Làm sao bây giờ?" Mile cố ý làm ra vẻ mặt đáng thương.

- "Anh nghĩ ai cũng như anh sao? Perth cũng có người trong lòng. Tôi với cậu ta chỉ là bạn."

Apo không hiểu tại sao cậu lại giải thích điều này với Mile nhưng lúc này cái miệng của cậu lại chạy nhanh hơn não. Chính Apo cũng không biết, ngay khi cậu vừa nói ra điều này, bầu không khí dường như đã dịu đi rất nhiều.

- "Không phải tôi đang cố gắng giải thích mối quan hệ giữa tôi và Perth. Tôi chỉ không muốn cậu ta đánh mất ước mơ của mình chỉ vì tôi. Nếu anh có việc gì thì cứ tìm đến tôi." Apo nói một cách khô khan.

- "Được thôi. Vậy em chuyển đến sống cùng anh đi."

Apo mở to hai mắt nhìn Mile. Giọng điệu của đối phương bình thản giống như anh ấy đang nói về thời tiết thay vì sống cùng nhau.

- "Đến sống cùng anh, và Perth sẽ tiếp tục vai diễn của cậu ta."

- "Thỏa thuận công bằng. Em có muốn đổi không?" Mile ngồi lại lên ghế, anh rất chắc chắn về câu trả lời của Apo.

Ngoài mặt, Apo giả vờ ngạc nhiên và lưỡng lự nhưng trong lòng cậu đã hạ quyết tâm. Giao dịch này của Mile hình như có lợi cho cậu.

Bản thân cậu không thể để Mile khống chế cả đời được. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Nếu như cậu còn tiếp tục trốn chạy thì cả đời cậu sẽ không bao giờ lấy lại được đoạn video kia.

- "Em có đồng ý không?"

- "Nếu em từ chối thì bây giờ có thể ra về được rồi." Mile giả vờ làm động tác tiễn khách.

- "Tôi cần thời gian để suy nghĩ." 

- "Không được đâu em yêu! Em không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu." Mile vừa nói vừa đi lại trước mặt Apo và đưa hai tay giữ chặt bả vai của cậu.

Apo nhìn vào mặt Mile, miệng cậu hơi hé mở nhưng lại không nói ra bất kì điều gì. Trong mắt lại hiện lên sự đồng ý.

Mile nhếch môi và mỉm cười: "Thật biết nghe lời." Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi Apo.

Apo đứng im đón nhận nụ hôn của Mile. Nhìn bề ngoài giống như một sự thỏa hiệp nhưng trong đôi mắt của Apo lại hiện lên một tia quyết tâm khó nhận thấy!

Người đàn ông trước mặt cậu trông rất mạnh mẽ giống như không có gì có thể khiến anh ta gục ngã. Thế nhưng có ai lại không có điểm yếu, nhất định anh ta có điểm yếu mà cậu vẫn chưa phát hiện ra. Nếu một ngày nào đó điểm yếu của anh ta rơi vào trong tay cậu, cậu sẽ khiến anh ta phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần những gì anh ta đã gây ra!

- "Khi nào tôi chuyển đến?"

- "Hay là đêm nay ở lại đây đi. Dù sao chúng ta cũng diễn vai KinnPorsche. Đạo diễn nói với anh hai chúng ta không có bất kì sự ăn ý nào cả." Lúc Mile nói ra câu này, vẻ mặt của anh hiện lên sự đáng thương.

Apo nhìn xung quanh một vòng, cậu muốn xem trong nhà này có tổng cộng bao nhiêu phòng để có thể giành thế chủ động.

- "Vì chúng ta sẽ sống cùng nhau nên tôi có quyền lựa chọn phòng." Apo nói xong liền đi thẳng về hướng căn phòng cậu đã âm thầm chọn lựa.

- "Đương nhiên! Nhưng mà căn phòng em nên ở, chính là đây." Vừa dứt lời, Mile lập tức kéo Apo đi vào phòng ngủ của mình.

Apo vốn nghĩ căn phòng của Mile sẽ mang lại một cảm giác u ám nào đó, dù sao nó cũng phù hợp với trái tim đen tối của anh. Nhưng cậu không ngờ phòng ngủ của Mile lại ấm áp như thế.

Bức tường được sơn màu nắng ấm và trên tường treo vài cây đàn guitar. Trên thảm vương vãi vài bài hát đang được viết dang dở. Cả căn phòng ngập tràn mùi hương của âm nhạc.

- "Ước mơ của anh là trở thành ca sĩ." Mile dựa lưng lên người Apo. Bàn tay của anh đang vuốt ve từng ngón tay của cậu, giống như đang chơi một loại nhạc cụ nào đó.

Apo nghiêng người nhìn Mile: "Vậy tại sao anh lại chạy đi đóng phim làm gì?"

- "Con người luôn thích chinh phục những thứ không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, đúng không?"

Apo không muốn thảo luận triết lý sống với người này. "Những điều anh đã hứa, anh sẽ thực hiện chứ?"

Mile biết Apo đang nhắc đến chuyện gì. Mục đích của anh đã đạt được. Thực ra chuyện của những người khác không quan trọng đối với anh, đây chỉ là cách để anh khiến Apo phục tùng mình.

- "Đương nhiên."

Mile bịt miệng Apo bằng một nụ hôn sau đó đẩy cậu đi về phía giường ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net